" Tôi đã kiểm tra qua cho cô ấy. Hiện tại thì bệnh nhân bị mất đi một phần kí ức do hôn mê khá lâu. Có lẽ vì vậy nên mới quên đi một một số chuyện và vài người" " Vậy cô ấy có thể nhớ lại không bác sĩ" " Tất nhiên, chỉ là mất trí nhớ tạm thời nên có thể nhớ lại. Nhưng tốc độ phục hồi thì phụ thuộc vào những tác động xung quanh" " Cảm ớn bác sĩ " " Đó là trách nhiệm của tôi, tôi xin phép " Anh khoanh tay đứng ở một góc nhìn cô với vẻ mặt trầm ngâm. " Anh ta là ai vậy Băng?" Cô chỉ tay về phía anh, Hàn Di Băng nhìn theo hướng ngón tay mà không biết trả lời sao, là vợ chồng? là quan hệ mua bán? hay là tình nhân đây? " À, anh ta…là…" " Là chồng em" anh lên tiếng khiến hai cô đều bất ngờ. " Ch…chồng sao? ". Cô trợn tròn mắt nhìn anh " Phải!" " Ai da, anh cứ đùa, tôi mới tốt nghiệp chưa có mối tình dắt vai thì làm sao có chồng được " Nghe cô nói anh liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Chi thấy sau cuộc gọi đó khuôn mặt anh trở nên nham hiểm hơn hẳn. Cố Tĩnh Trạch đi lại ngồi xuống giường bệnh cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ " Lát nữa em sẽ biết tôi là ai thôi bảo bối à~ " Giọng điệu ma mị, phả chút hơi nóng vào cổ và tai cô khiến cô có chút rùng mình. Anh cười nhếch miệng rồi ngồi nhìn cô chằm chằm. Thấy ở đây mình sẽ làm kì đà cản mũi nên Hàn Di Băng đã ra ngoài nên chỉ còn Cố Tĩnh Trạch và Du Khiết Nhi bên trong. Lát sau, thư kí Lưu đi vào phòng bệnh cô, lấy trong túi ra một cái sổ đỏ đưa cho Cố Tĩnh Trạch tồi ra ngoài. * Sao nhìn nó giống giấy đăng ký kết hôn vậy ta? * cô nghĩ thầm. " Em xem đi" Anh đưa tờ giấy đăng ký kết hôn cho cô, cô mở ra thì như không tin vào mắt mình. Thế quái nào cô lại có chồng, mà chồng cô lại là tên Cố Tĩnh Trạch, nhưng nếu là chồng thì sao cô bị mất trí nhớ lại quên hắn mà những người khác lại không * Chắc chắn hắn ta đã dụ mình kí vào tờ giấy đáng ghét này *. " Way, giả giống thật ghê vậy đó " Cô bĩu môi lắc đầu tán thưởng cho trình độ này ngày càng lên tay, đến cả giấy đăng ký kết hôn cũng làn giả được. " Là thật 100% đó vợ à " " Anh im đi tên mặt thối " “Mặt thối? Em có biết gương mặt tôi đáng giá ngàn vàng không hả?” Anh đưa tay nâng cằm cô lên " Tôi không muốn biết và cũng không có nhu cầu muốn biết. Anh nói nói gương mặt anh ngàn vàng sao?" " Phải! " " Thế là vàng dẻo hay vàng nhựa?" " Em…" Nghe được câu đó mặt anh tôi sầm lại, miệng nhỏ nhắn chu chu như trẻ lên ba của cô bị anh nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, bỗng chốc trở thành gương mặt tà mị khó đoán mà nhếch lên nụ cười. " Bảo bối à~ Miệng nhỏ của em lại nói sai rồi, mà nói sai thì phải phạt chứ? Đúng không?" " Ph…phạt gì chứ, tôi nói sai gì, mau tránh ưm…" Môi nhỏ của cô bị anh chiếm lấy một cách thuận tiện, cô chỉ biết trợn mắt lên nhìn anh, tay cố đẩy anh ra khỏi nhưng sức cô sao bằng anh, muốn kháng cự nhưng lại tạo cơ hội cho anh hôn mạnh và sâu hơn, dần dần cô cũng bị anh lôi vào nụ hôn này mà không còn chống cự nữa, 1-2-3-4 phút trôi qua, cô đập vào lưng anh anh hiểu cô đang muốn nói gì liền luyến tiếc rời môi cô, còn kéo theo sợi chỉ bạc. Cô xấu hổ chùi miệng đi nhưng bị anh ngăn lại. " Sao vậy? Chẳng phải khi nảy em cũng rất hưởng thụ sao?" _____________________________.