" Thay đổi? Mày bị cô ta làm mờ mắt rồi đó" " Ý mày là gì?" " Mày không thấy à, mọi chuyện mày kể cho tao người bị thương luôn là cô ta. Nhưng lại trùng hợp đến mức cô ta vừa bị thương là mày vừa xuất hiện. Nếu thật sự như mày nói là Khiết Nhi hại cô ta thì cô ấy có lợi gì chứ, hay chỉ để mày thêm chán ghét cô ấy" " Vì cô ta muốn tiền" " Tiền? Là ả đó nói với mày" " Phải!" " Mày…mày đúng là bị cô ta dắt mũi mà" Mặc cho Cơ Lập Hàn có nói thế nào thì anh vẫn một mực tin Hạ Nghi là người hiền lành, tốt bụng. Còn Khiết Nhi trong mắt anh bây giờ là một con ’ rắn độc ". Tức giận trước sự ngu ngốc của Cố Tĩnh Trạch Cơ Lập Hàn bỏ về. Anh ngồi lại uống hết ly này đến ly khác đến khuya mới lái xe về biệt thự. Đến nhà, anh xông lên phòng cô thấy quản gia đang sức thuốc cho cô liền đuổi bà ra ngoài. Anh tiếp tục đánh đập cô vết thương cũ chưa kịp khô thì vết thương mớ lại chồng lên đau rát tột cùng. Trút được sự khó chịu trong người anh quay về phòng, cô vì đau đớn mà ngất lịm đi. Quản gia và chị Linh bây giờ mới dám bước vào chăm sóc cô. Nhìn thấy thân thể nhỏ bé rướm đầy máu nằm bất động trên sàn khiến bà và chị Linh không kìm được nước mắt. " Tại sao thiếu gia lại đối sử với cô ấy như thế chứ" chị Linh nói Bà chỉ im lặng cẩn thận cùng chị Linh đỡ cô lên giường, bôi thuốc rồi băng bó lại cho cô. Thân thể cô ngày càng xanh xao hốc hác không còn như trước nữa rồi. Bà thấy từ khóe mắt cô lăn ra một dòng nước mắt có lẽ cô thật sự đã chịu đựng rất nhiều và oan ức rất nhiều. Ngày hôm sau… Cô tỉnh dậy thì thấy bản thân đã được băng bó và bôi thuốc. Cùng lúc đó chị Linh đi vào trên tay cầm theo tô cháo còn nóng. Chị đi lại hỏi han, sau đó kêu cô ăn cháo rồi uống thuốc " Em không đói" " Ăn chút rồi uống thuốc đi, cả ngày hôn qua em đã không ăn rồi đó" " Dạ thôi, anh ấy…" " Đi vào viện với bạch liên hoa từ sớm rồi, em đừng quan tâm nữa" Cô chỉ cười nhẹ, chị Linh an ủi cố gắng đút cô ít cháo rồi cho cô uống thuốc. Bây giờ ở nhà cô cũng không biết làm gì. Chợt cô đi lại bàn lấy ra ít giấy vẽ lên trên những đường nét mềm mại dứt khoát. Cô tiếp tục vẽ thiết kế những bộ trang phục còn dang dở. Những thiết kế cô đều cất giữ cẩn thận. Mỗi lần nhìn nó khiến cô như có thêm độc lực sống. Thấy nó cô như tìm được ánh sáng trong cuộc đời tối tăm này. Lát sau cô xuống nhà, mọi người đang bận rộn công việc bỗng bên ngoài có tiếng chuông vang lên, cô đi ra mở cửa. Trước mắt cô là một người phụ nữ bên cạnh là một người đàn ông cả hai khá lớn tuổi. Cô lễ phép cuối đầu " Hai người tìm ai ạ". Giọng nói trong veo nhẹ nhàng cất lên hỏi, đôi mắt ngây ngốc nhìn hai người trước mặt. Quản gia từ bếp đi ra. " Lão gia, phu nhân hai người về rồi ạ" Cái gì Lão gia với phi nhân sao, cô đưa mắt nhìn quản gia. " Đây là ba mẹ của thiếu gia vừa đi du lịch về " " D…dạ con…con mời hai bác vô nhà " Hai người cười nhẹ rồi vào nhà, cô còn bất ngờ nên đứng ngoài cửa nhìn hai người. " Con còn muốn ngoài đó đến bao giờ " Phu nhân lên tiếng Cô lúc này mới hoàn hồn đi vào lấy nước cho lão gia và phu nhân. Lúc đưa nước cho hai người liền bị phu nhân nhìn thấy vết thương mà nắm tay cô lại. " Tay con làm sao đây?" ________________________.