Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 23 : Imrahil
Ngay tại thời điểm Eothur đang tận hưởng bầu không khí âm nhạc của sự tạo hóa. Ở một con thuyền đâu đó đang nằm trên bến cảng, trong một khoang thuyền u ám, nơi mà chỉ hiện lên chút tia nắng thông qua những khe gỗ nhỏ hẹp, cùng với đó là hương vị mốc meo của gỗ, chúng tràn ngập khắp các khoang hầm dưới con thuyền đã lâu đời.
Trong những tia sáng lẻ loi ấy, một tia nắng vô tình chiếu lên một khuôn mặt của người đàn ông, chính xác là bên má. Hiện lên là một vết sẹo dài, như một con rết đang bò trên khuôn mặt, thân hình người đàn ông đó cao to, bờ vai săn chắc, nhưng đôi mắt lại tràn đầy ác ý, xảo quyệt. Và cộng thêm bộ râu quai nón, người bình thường khi nhìn vào có thể chắc chắn được ông ta không phải là con người hiền lành gì.
Đối diện hắn ta, lại là một người có phong thái hoàn toàn khác hẳn, trông giống một vị thương nhân. Với cái nét khuôn mặt tròn, mủm mỉm, cơ thể mập mạp cũng chẳng khác là bao nhiêu, trên người mặc bộ đồ sang trọng với những lớp vải màu rất tinh xảo.
Tuy nhiên, trạng thái của người này có vẻ như không tốt lắm, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm xuống đất, thỉnh thoảng mới dám ngước nhìn lên. Đôi môi ông mím chặt lại không dám hé một lời, khuôn mặt thì trắng bệch như không có một chút tia máu nào cả.
Người đàn ông hung dữ mở miệng cười mỉm, lộ ra những chiếc răng ố vàng, cùng với đó là vài chiếc răng cửa đen thui. Đôi mắt hắn ta khá lạnh lùng, vô cảm.
Giờ đây, chứng kiến nụ cười của người đối diện, người đàn ông mập mạp run rẫy lấy cơ thể của mình như đang bị bệnh động kinh, ánh mắt không dám ngước nhìn, cúi đầu xuống.
“ Ngươi đã làm rất tốt, mọi chuyện đều đúng như ý muốn của ta. “
“ Vâng,… thưa ngài. “ Giọng nói của ngài mủm mỉm cũng run rẩy theo cơ thể.
Đối phương đặt bàn tay lên vai ông, cảm nhận được sức ép từ bàn tay ấy. Cơ thể ông cứng ngắc, không dám cử động gì nhiều lắm, ngay cả run rẩy cũng chợt dừng lại. Nó như thể là là một bàn tay của ác ma, khiến cả nỗi sợ của con người cũng phải chết lặng.
“ Bình tĩnh nào bạn của ta. Ta có làm gì ngươi đâu, tại sao ngươi lại run đến thế, nói ta nghe ngươi đã làm sai điều gì ta dặn dò à. “
Hoảng sợ của ngài “ Mập mạp “ đột nhiên tăng lên nhiều lần, cái nỗi sợ đấy giờ đã thấm vào cả bên trong xương tủy của ông. Phải dùng hết can đảm, sức lực của mình, ông mới ngước mặt mình lên được. Và nói với cái giọng run rẩy nhiều hơn trước, đến nỗi mà không nói ra được một từ rõ ràng.
“ T… tôi… không… tôi không làm thiếu sót,… gì thưa ngài. “
Mặt sẹo đứng dậy, bỏ tay khỏi vai của người đàn ông tội nghiệp. Hắn ta lấy ra hai chiếc cốc làm bằng gỗ, nhận lấy một chai rượu vang từ một kẻ khác, cũng với khuôn mặt dữ tợn không kém. Hắn nhẹ nhàng đổ đầy hai chiếc ly với một phong thái của quý tộc thượng hạng.
“ Bụp “ Một âm thanh vỡ thủy tinh, nó khiến khuôn mặt mập mạp trắng bệch nay còn tím xanh thêm.
Sau khi rót đầy hai chiếc ly, tên mặt sẹo ném thẳng chai rượu rỗng xuống sàn gỗ, kết thúc phong thái quý tộc của mình. Hắn đẩy một chiếc cốc tới trước mặt người đối diện, âm thanh cất lên nhẹ nhàng. Nhưng khi đến tai của người mập mạp, chúng như lời xì xào của một con rắn độc.
“ Vậy thì tốt, nào hãy uống với ta, người bạn thân mến. “
Vị mập mạp có dáng vẻ thương nhân không dám cầm lấy chiếc cốc. Ông im lặng, phải mất vài giây sau có can đảm lại mới cất tiếng.
“ Thưa ngài, tôi,… tôi đã hoàn thành… nhiệm vụ,… xin ngài hãy thả vợ con tôi,… “
“ Đùng,... “ Bàn tay săn chắc của mặt sẹo đập xuống bàn. Khiến chiếc ly lung lay, đổ xuống một ít rượu, hắn trợn mắt lên nhìn và nói.
“ Ta có kêu ngươi nói đâu, uống đi, đây là mệnh lệnh!. “
Lời ra lệnh của tên mặt sẹo khiến vị thương nhân tội nghiệp phải hốt hoảng, nhanh chóng cầm lấy ly rượu bằng hai tay, cố uống hết chúng bằng một hơi.
Mặt sẹo mỉm cười, hắn nói. “ Tốt lắm, tốt lắm, uống hết đi, ngươi muốn tìm vợ con mình sao, ta tại nguyện cho ngươi. “
Chưa hết câu, hắn ta đã giật lấy con dao đang cắm trên chiếc bàn gỗ. Với chiều cao lợi thế, hắn bóp chặt miệng vị thương nhân, một tay cầm dao đâm xuyên qua cổ, mọi thứ diễn ra chỉ trong thời gian chớp mắt.
Máu và rượu đã hỗn hợp chung với nhau, chúng tràn ra vết thủng ngay cổ của người thương nhân. Ông cố ra sức vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát ra nổi bàn tay cứng cáp ấy. Chỉ vài giây sau, hai mắt ông trợn ngược, cánh tay thả lỏng xuống, không còn một chút sinh khí nào còn lại trong cơ thể.
Tên mặt sẹo là Lofer, hắn là ai à? hắn là một tên thuyền trưởng, phải là một thuyền trưởng, nhưng hắn không phục vụ cho Gondor, hay như đám thuyền trưởng thương mại. Hắn phục vụ cho hải tặc, phục vụ cho bản thân mình, hắn và đàn em của mình, trên con tàu “ Máu Tanh “ thường xuyên cướp phá ở khắp nơi, danh tiếng hắn nổi danh khắp vùng biển, đến ngay những đứa trẻ phải khóc khi nghe đến biệt danh hắn.
Lofer thân hình to cao, làn da lại không màu vàng như người Corsair, thực chất hắn và đàn em mình đều mang trong mình dòng máu của Gondor, tổ phụ của bọn chúng từng phản bội lại quốc gia này.
Lau lấy con dao trên tay, Lorfer vừa huýt sáo, hắn đang rất vui mừng, mọi chuyện đang đi theo hướng hắn mong muốn. Chỉ cần thêm vài ngày nữa, Dol Amroth sẽ cháy rực và đổ máu, Imrahil sẽ phải hối hận vì những gì ông ta từng làm.
Lưỡi dao phản xạ tia nắng, nó hiện lên vết sẹo to lớn, xấu xí của Lofer khiến hắn nghĩ có lẽ mình nên cảm ơn Imrahil. Vết sẹo này khiến hắn trông bảnh bao, dữ tợn hơn trước, và giờ hắn sẽ đáp lại món quà của ông.
Nghĩ đến những thứ sắp xảy ra, Lofer một lần nữa nhấc môi mỉm cười, lộ ra những chiếc răng vàng đen.
“ Người đâu, tiến vào vứt cái xác và dọn dẹp nơi này đi ”.
Một vài tên tay sai từ bên ngoài tiến vào, chúng kéo cái xác của thương nhân đi, để lại vệt máu kéo dài lưu trên sàn gỗ.
…
Cùng thời điểm đó, ở pháo đài hoàng tử, tại một khu sảnh rộng lớn nằm ở tầng thứ ba. Nơi đây được trang trí rất đẹp đẽ, có vẻ như nó là căn phòng truyền thống của hoàng tộc Dol Amorth, bởi vì trên những bức tường đều được gắn những bức tranh chân dung của những hoàng tử từng trị vị. Ngoài ra là những bộ giáp vũ khí mà họ từng sử dụng, chúng đều được nằm trong một cái lồng kính, đặt ở các góc khác nhau trong căn phòng lớn.
Dưới sàn nhà thì được trải rộng những tấm thảm đỏ, đầy nét hoa văn sắc xảo, phía trên trần cao thì lại là một bức tranh, phải một bức tranh được chế tạo rất công phu.
Bức tranh in tường được chia thành hai, nhưng khung cảnh, địa điểm thì vẫn là một, chỉ có dòng thời gian là khác. Một bên là phía ngoài khơi, bầu trời đầy cơn lốc, sấm chớp, bão tố, những dòng nước lũ xoáy mạnh mẽ, ngay vào thời khắc cơn thịnh nộ của thiên nhiên, một người đàn ông tộc Elves lại nhảy xuống trên một con thuyền trắng.
Một nửa bên kia lại hiện lên phía bờ biển, với ánh sáng ấm áp, những cơn gió, đám mây chúng nhẹ nhàng lướt qua, những con mòng biển sải cánh bay trên bầu trời. Mọi thứ thật là thư giãn trong mắt người xem, tuy nhiên ở dưới mặt đất thì lại không yên bình như vậy.
Một người phụ nữ tộc Elves xinh đẹp đang quỳ gối xuống, đôi mắt nàng long lanh, buồn bã, hai tay nàng ôm trái tim của mình. Nếu nhìn rõ, người xem thậm chí có thể nhìn thấy cả những giọt nước mắt đang lăn trên má của nàng.
Nếu Eothur ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra, nó là một bức tranh vẽ lại thời khắc cuối cùng của Amroth và Nimrodel.
Vào lúc này, trong tòa sảnh rộng lớn bắt đầu vang lên tiếng nhạc, âm thanh nó nhẹ nhàng, dịu dàng, và tràn đầy cuốn hút. Đây là tiếng âm của đàn hạc.
Ngay ở một góc trong sảnh, đối diện một ô cửa kính lớn đang mở toang ra, một người đàn ông có mái tóc trắng, xám, dáng người cao gầy. Bàn tay ông đang nhẹ nhàng vuốt ve những dây đàn, chúng tạo ra một khúc nhạc về tình yêu nào đó.
Đôi mắt ông ta nhắm lại, như đang cảm nhận từng nốt âm dưới bàn tay mảnh mai khéo léo của mình, hay có lẽ ông đang sống trong một thế giới khác. Một thế giới chỉ có tiếng đàn hạc, chỉ nó chứ không có tiếng gió vu vút, tiếng người dân la hét ở các chợ, tiếng của lũ mòng biển ồn ào,... ngoài kia.
Đừng nhìn ông ta mơ mộng như thế mà nghĩ ông là kẻ tầm thường.
Người đàn ông này chính là Imrahil, hoàng tử thứ hai mươi hai trị vì công quốc Dol Amroth.
...
Tâm trí Imrahil đang chìm vào khúc nhạc, trông ông rất nhẹ nhàng, và yên bình, những cảm xúc này tồn tại cho đến khi cái âm cuối cùng được đánh ra, cũng là lúc ông mở mắt. Một đôi mắt sắc bén, tràn đầy trí tuệ.
Imrahil đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, bước ra ngoài phía ban công. Ông ngắm nhìn những đám mây trắng và lũ mòng biển, một lúc sau ông thở dài, trong lòng ông đang có một sự phiền lòng nào đó mà khi tiếng nhạc vừa đứt cũng là lúc nó dồn dập hiện ra.
Đôi mắt Imrahil hiện lên chút mệt mỏi, ông xoay người cầm lên một bảng báo cáo ở trên bàn, do con trai Erchirion của ông viết. Đây là những thông tin mà nó thu thập được ở Osgiliath về tình hình Minas Tirith, quân lực, lương thực, số lượng địch,….
Chúng làm ông nhớ về quá khứ, tại nhiều năm trước. Khi quân đội Mordor bắt đầu chính thức tấn công thành phố, khiến nó trở thành một đống tro tàn.
Cuộc chiến bắt đầu bùng nổ, hơn 100.000 ngàn lũ Orc hành quân từ Minas Morgul. Chúng vượt qua và chiếm được tỉnh phía đông Gondor, là Ithilien, tấn công thẳng trực diện vào thành phố cố đô Osgiliath, và biến nó thành một đống đổ nát.
Mặc dù lực lượng quân đồn trú rất đông nhưng vẫn không thể chống lại, buộc các quân đoàn khắp nơi phải nhanh chóng tiến đến hỗ trợ.
Imrahil dẫn theo lực lượng kỵ binh Dol Amroth, hơn ba ngàn người tới để viện trợ, một cuộc chiến phòng thủ khốc kiệt xảy ra.
Để rồi Gondor chỉ cầm cự được một thời gian, dưới sức mạnh của kẻ thù, họ buộc phải rút lui về phía tây của thành phố. Để chúng chiếm lấy phía đông, và cả hai bên bắt đầu tiến vào cuộc chiến dai dẳng đến ngày hôm nay.
Cuộc chiến cũng có sự trợ giúp của tộc Dwarves, hay các đồng minh của Gondor. Nhờ vậy lương thực, vũ khí, trang bị không bao giờ thiếu thốn, tuy nhiên lực lượng Gondor vẫn không thể tránh khỏi sự mất mát, bọn họ đã tổn thất khá nhiều, khiến Gondor ngày càng bước trên suy sụp.
Trong khi đó ông anh rể Denethor II lại không có chính sách ổn định gì, ông ta suốt ngày nhốt mình trong căn hầm dưới tòa tháp Ecthelion, quan sát quả cầu gì đó. Nếu như không nhờ hai đứa con trai tài giỏi của ông, họ đã kịp cứu vãn tình thế, giúp binh sĩ vực dậy chiến đấu và thắng lợi.
Imrahil thở dài một lần nữa, sau nhiều năm dai dẳng họ đã một lần nữa chiếm lại Osgiliath. Tuy nhiên Mordor sẽ làm điều gì tiếp theo, đấy mới là điều họ kiêng kỵ, kẻ địch vẫn còn quá nhiều đồng minh, người Easterling, người Haradrim,…
Nếu bọn họ dồn lực tấn công một lần nữa, Gondor chỉ có thể kêu gọi Rohan, người Elves, Dwarves ( người lùn),… kéo quân tham chiến, e rằng mới có thể đủ sức chống lại kẻ thù.
Phải biết rằng lực lượng kỵ binh Dol Amroth của ông đào tạo nhiều năm trời, bọn họ cũng tổn thất nặng nề chưa kịp hồi phục. Các kỵ sĩ chỉ còn chưa đến 1000 người đóng quân ở Befalas, cách tòa thành Dol Amroth vài chục dặm, còn gần 200 người đang phục vụ tại tiền tuyến ở Osgiliath do con trai trưởng của ông Elphir điều khiển.
Ngay lúc này, có tiếng bước chân di chuyển nhanh cắt đứt dòng suy nghĩ của Imrahil. Ông quay đầu lại, thấy được một đầu tóc đen mượt, lao tới ôm lấy mình, biết người đó là ai ông mỉm cười, sờ lấy mái tóc mềm mại đó rồi nói.
“ Lothiriel, con đã trưởng thành rồi. Tại sao không thục nữ một chút nào chứ? “
Cô gái trẻ tuổi vừa ôm Imrahil chính là Lothiriel, con gái duy nhất của ông và là đứa con út, nhỏ nhất trong gia đình này.
Lothiriel cao khoảng 1m6, cô có mái tóc màu đen, dáng người mảnh khảnh, làn da cô thì trắng nỏn, và chiếc mũi cao. Đôi mắt cũng trông rất lanh lợi.
Tuy Lothiriel chưa bước qua tuổi trưởng thành nhưng vẻ đẹp cô đã cuốn hút rất nhiều chàng trai trẻ tuổi ở Dol Amroth. Thậm chí cô đã nhận được cả danh hiệu mỹ nữ số một tại công quốc này, tất nhiên đó chỉ là nói chơi, vì chúng còn nhờ đến thân phận cao quý của cô.
Cô không trả lời câu nói của ông mà nói “ Cha, mẹ gọi cha xuống ăn cơm, mẹ đang đợi cha đó. “
Imrahil gật đầu, ông hỏi con gái mình. “ Amrothos và Erchirion, hai đứa đó về chưa? “
Lothiriel lắc đầu đáp, với giọng nói mềm mại, uyển chuyển.
“ Chưa cha, bọn họ mới đi sáng nay. Con nghĩ phải đến ngày hôm sau họ mới trở về. “
Ông gật đầu, đứng dậy nắm lấy tay con gái mình.
“ Đi thôi Lothiriel, nếu không mẹ con sẽ lại giận ta mất. “
Cô gái mái tóc đen che miệng mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
378 chương
56 chương
144 chương
501 chương
107 chương