Trong màn hình, bỗng chiếu ngay trước mắt cảnh tượng thật đáng sợ khiến Ngọc lắc đầu miệng lẩm bẩm "Đừng".  Một con dao sắt nơi đặt dụng cụ nấu ăn lay chuyển nhấc lên không trung bằng một thứ gì đó siêu nhiên. Mũi dao nhọn xoay chuyển hướng đến Sơ. Tất nhiên bà là người trần mắt thịt sẽ không cảm nhận được gì. Mũi dao từ từ thầm lặng bay càng sát lưng của Sơ hơn. Ngọc khiếp sợ lắc đầu, tay thì đập mạnh vào màn hình như muốn cảnh báo nhưng chỉ hao tổn sức lực một cách vô ích. Ánh mắt trợn tròn nhìn theo mũi dao. Tưởng tượng ra trước mắt cảnh dao đâm tới tim Sơ, máu lênh láng khắp nơi. Sơ ngã xuống và chết trong căn nhà hoang vắng không người kề cận. Không! Cô không muốn. "Dừng lại" Ngọc nấc lên từng tiếng nhỏ trong miệng, run run nơi đầu lưỡi. Con dao vẫn cứ duy trì tiếp tục bay thẳng tới. Chỉ còn 20cm... 10cm... 5cm... "KHÔNG!"  Và.. chiếc dao đã dừng lại. Nhưng nó có thật sự chấm dứt? "Bây giờ em có làm cho tôi không?!" Giọng nói đó thật điềm nhiên nhưng chất chứa sự tức giận cùng tàn nhẫn vô hạn.  Cô im lặng. Im lặng. Điều đó đồng nghĩa với việc chiếc dao vẫn tiếp tục hoạt động. Hắc Vỹ đã hết loại kiên nhẫn. Lần này cô dám thách thức, ngài sẽ chiều theo. Sơ đã tới cửa, chiếc dao cũng bay theo, lần này tốc độ tương đối nhanh. Trong khoảng khắc ngắn nó nhắm thẳng không có khả năng dừng lại.  "Tôi hỏi lần nữa, em có làm không?" Hắc Vỹ nheo mắt chằm chằm vào bóng lưng Ngọc.  Con dao sắp cắm vào lưng Sơ. Chỉ còn ước chừng vài giây 8, 6, 5,... "Có làm không?" Ngài nhấn mạnh từng chữ. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng. Những giây tiếp theo 4, 3, 2... "Có... c.. ó... tôi làm". Ngọc nấc nghẹn, quỳ xuống nền sàn, mái tóc dài xỏa trên đất buông lơi. Cô bất lực, thật sự bất lực. Nhìn thấy người mình yêu thương gặp nguy hiểm lại không thể ngăn cản chỉ trơ mắt ra nhìn. Còn ngài lại hạ lưu vô liêm sỉ dùng cánh này ắp đặt cô. Không phải đã có Thu Huyền xinh đẹp đó rồi sao, hà cớ gì lại không cho cô quay về, bắt cô làm công việc của một kẻ hầu hạ. Tại sao hả? Cô quay đầu lại, đôi mắt ngập trong làn nước:"Vừa lòng anh chưa".  Tiếng cửa đóng, và con dao rơi phát ra tiếng leng keng.  Mọi thứ đã dừng lại. Không khí nặng nề bao quanh. Cảnh Tuấn nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng. Lúc đó không hiểu sao đôi chân bất giác nhấc lên bước về phía cô, mặc cho ánh mắt Hắc Vỹ sắc bén đã "xuyên thẳng" người anh, vì anh chỉ biết rằng hiện giờ cô rất khổ sở, rất mỏng manh, nó làm tim anh đau, nó khiến anh muốn tìm đến che chở.  Cảnh Tuấn khuỵu, đỡ cô trong vòng tay. Cô tựa vào lòng anh để yên cho anh bế. Cảnh Tuấn bế cô lên, ở lúc xoay người, Cảnh Tuấn đụng trúng ánh mắt ngài, anh khựng lại vài giây, cúi đầu như thể muốn nói rằng "Tôi sẽ chịu phạt" rồi Cảnh Tuấn quay đi hướng đến cầu thang. Về đến phòng, Ngọc quá mệt mỏi thừ người ra. Nước mắt vẫn thi nhau trào xuống. Cô đau đớn. Rất đau đớn. Tương lai thật quá mù mịt, cô không thể biết mình sẽ như thế nào. Cảnh Tuấn lấy một chiếc ghế ngồi đối diện cô, biến ra một chiếc khăn lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô. Cô không hề biết rằng khi nhìn cô như thế này, lòng anh xót lắm. Cô vì người đàn ông khác mà khóc. Mà người đó lại là Thần Chết - chủ nhân của anh. Anh ước gì người làm cô đau lòng kia là một người khác, có như thế anh mới ra tay giết chết. Vì anh không muốn nhìn cô đau đớn. Anh yêu cô nhưng yêu một cách thầm lặng và chỉ mong cô có thể hạnh phúc. "Diễn đủ rồi! Thu dọn đồ chuẩn bị chuyển phòng đi." Giọng nói chanh chua vang lên. Và tất nhiên không ai khác chính là Thu Huyền. Ả ta lả lướt đi đến bàn trang điểm ngồi ung dung, soi khuôn mặt mình trước gương nở một cười mãn nguyện, với tay trong tủ lấy tất cả mỹ phẩm của cô thẳng tay vứt vào xọt rác. Để lại đó là mỹ phẩm mới toanh. Tay làm miệng nói:"À mà! Tôi nhớ cô xuống đây tay không mà." Ả đứng lên, mở tủ lục lọi bên góc có chiếc áo đồng phục rồi ném thẳng vào mặt cô. "Đây là tài sản của cô đấy!" Giọng nói hết sức khiêu khích cùng ánh mắt khinh thường ngoắc cái đầu ra ý "Còn không ra ngoài". Cảnh Tuấn thấy vậy, cười mỉa mai:"Nên cư xử cho ra dáng quý cô đi, phá hoại gia đình người ta mà làm như ta đây huy hoàng lắm." "Anh...!" Ả ta cứng họng. Sắc mặt tím tái.  "Chúc phu nhân phụ có một đời sống dài và vô cùng bình yên trong cái nhà này" Cảnh Tuấn ngước nhìn Thu Huyền sau đó bế cầm tay dắt Ngọc ra khỏi căn phòng. Để lại Thu Huyền trong phòng. Ả ta hiểu câu nói ẩn ý đó của Cảnh Tuấn lại càng thêm tức giận. Được lắm. Ngọc à, hôm nay là mày còn gặp may đấy, đợi đó tao sẽ hành xác mày dài dài. Và Hắc Vỹ sẽ yêu tao cả về thể xác lẫn tâm hồn, tao tin anh ấy sẽ không như hôm nay.