Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 21 : Chăm lo

Không mồ hôi suy ra không khát, không thở dốc suy ra không mệt. Hắn hoàn toàn bình thường như chưa bao giờ chạy. Dù có thật thì nước kìa, khăn kìa, đủ loại đủ hiệu. Nói cô làm gì? "Đó!" ánh mắt hướng về đám Diễm Lệ cùng những cô bạn của ả. "Không thích" anh nhìn cô không rời, dời cái ghế bên cạnh đưa gần, đối diện cô mà ngồi xuống. Hắn ta chẳng hiểu lí lẻ, ý là hắn muốn sai cô đây mà. Hắn quả là tên phiền toái dai nhách không buông sao cứ thích làm cho người khác tức vậy nè:"Bộ anh không thích là không làm hả? Nếu vậy tôi cũng không thích! Tự đi mà làm" "Muốn tôi nói cô Khánh?" hắn nhìn cô đắc ý. Đúng là cầm thú! Lấy cô Khánh ra đe dọa cô Ngọc đứng dậy đi về phía để khăn nước. Ngang qua Diễm Kiều, hai cặp mắt tình cờ đụng nhau. Ả trợn mắt thù hận nhìn cô, với sự kiêu kì, tức giận của cô trước mặt Vỹ, làm Diễm Lệ thầm tức. Bởi lẻ cô chẳng làm gì, chỉ nói xấu Ngọc. Nếu Hắc Vỹ im lặng thì thôi đằng này lại điên tiếc kêu cô câm. Còn Ngọc thì khác, dù có làm gì đi nữa, chọc tức hắn, mắng nhiếc hắn. Hắn vẫn mỉm cười thân thiện với cô. Dù vậy ả đã cảnh cáo cô! Không tự biết mà né đi sao? Không lẻ cô cho vào tai này ra tai kia. Cô lấy đống khăn và hai ba chai nước ném cho hắn. Ngồi chỗ khác không muốn chạm mặt không lại chuốt thêm phiền phức. Hắn khó chịu. Từ lúc trên xe đến giờ cô né hắn mãi. Cô không thích nụ hôn của hắn sao? Không thể nào! Ai lại không chứ. "Hừm!" hắn nhếch môi. Cô thật khác biệt tạo cho hắn cảm giác muốn chinh phục, trói buộc không nhàm chán cho dù suốt ngày cô đều ác ý và lảng tránh hắn. Hắn cư nhiên đến bên cô thay vì phải ra lệnh cô qua bên hắn. Dường như cái uy quyền đã biến mất. "Lau cho tôi! Lau hết số giấy này" Cô thất kinh:" Anh không có tay hà?" "Tôi chạy vì lớp. Cô không chăm cho tôi vậy cô không vì lớp sao?" Cô á khẩu vì những lời hắn nói khá đúng của hắn, nhăn mặt không biết đối phó với hắn như thế nào. Chỉ biết làm theo hắn sai bảo, cầm khăn ướt đưa chầm chậm chạm tới cái trán cao sau mớ tóc mai dài che đi cặp chân mày dày đậm giãn ra thư thái. Hắn nhìn cô không chớp. Đôi mắt đỏ như nhìn thấu được người khác, làm cô hơi ngại. Hắn tiện người cúi gần hơn cho cô dễ thực hiện việc chăm. Thấy hắn hơi sát, cô ngửa ra theo đà trọng lực của trái đất cô sắp té xuống mặt đất. Thoát chốc đôi tay kia ôm ở eo cô kéo cô vào lòng, ôm cô, mùi thơm khẽ từ cơ thể cô làm hắn dễ chịu. Hắn chỉ muốn cô! Cô đẩy hắn, không muốn nằm trong vòng tay hắn, sẽ khiến cô mê mệt chết mất. Nhưng hắn không đáp ứng , càng ôm chặt hơn. Đôi tay như muốn ghìm cô vào cùng cơ thể, muốn hắn ở đâu cô phải ở đó. "Khỏi lau, khỏi nước, yên như vậy!" "Không! Điên hà?" bọn con gái đang nhìn. Cô không thể như thế này mãi được. "Không muốn vì lớp?" "Vì lớp chứ không phải làm chuyện này". "Tôi nói lại... tôi không cần lau, không cần nước, tôi cần cô!" Câu cuối được nói ra từ miệng hắn nhẹ nhàng như không nhưng hắn đâu biết đã làm cho trái tim cô rung động, đập liên hồi một cách lạ lùng. Cô cố gắng không cho nó loạn lên sợ hắn phát hiện sẽ chọc cô. Đáng tiếc không thành. Trong lùm cây xanh um tùm ven đường, một bóng người dáng cao, mặc đồ khá bụi. Khuôn mặt đẹp bị vết thương nơi trán, mắt miệng, che lấp. Máu đã khóe miệng đã đông tuy vậy sưng lên như phù nề. Trán và mắt sưng bầm tim. Tuy rất đau, ê ẩm cơ thể nhưng mắt vẫn không rời khỏi đôi nam nữ đang ôm nhau kia rồi nở ra một nụ cười gian tà. ---- Hết