Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 134 : Em yêu tôi không?

Không gian ảm đạm, mệt mỏi, không khí co lại trong hơi lạnh nồng mùi rượu. Chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến ta nặng đầu, huống hồ gì so với người trên giường, quần áo bê bết sộc sệt, râu ria đã mọc ra trên chiếc cầm cương nghị. Dưới sàn chai rượu rỗng lăn khắp nơi.  Mở chai, lại thêm một chai nửa, ngửa đầu tuôn. Cổ họng khô khốc được đốt cháy khiến đầu óc lâng lâng nhưng sau đó lại nặng nề. Bóng hình cô theo men say hiện lên.  Đã một tháng. Một tháng rồi. Nhớ cô!. Chỉ hai từ đơn giản nhẹ nhàng nhưng khiến hắn hao tâm tổn trí. Địa điểm mà hắn nhìn thấy trong quá khứ, hắn không thể nào tìm ra. Một chút thông tin về nó cũng không. Cô rất ghét hắn, ghét đến mức không muốn về đây, nhưng, cái quan trọng hơn hết là hắn lo cho sự an toàn của cô. Tên Phong đó, ngàn năm rồi vẫn nuôi mối thù với hắn. Luôn tìm cách gây với hắn. Hắn hận, hận tại sao lúc đó lại không giết quách tên đó đi, cũng chỉ vì tính chiếm hữu quá cao, mà hắn bỏ qua cho Phong, vì muốn Phong nhận rõ cô là người của ai. Đương nhiên hắn biết Phong rất yêu cô! Đang loạn bước trong nỗi buồn, nỗi sầu đau đớn. Hắc Vỹ nghe thấy tiếng người tới kiếm, thật mệt mỏi, có vẻ lệnh của thần chết này đã không còn đủ mạnh mẽ để áp chế tính phản chủ của bọn chúng rồi chứ? Nhưng...  "Phu nhân quay về và đang đứng ngoài cổng cửa môn".  Ban đầu là cái nhíu mày khó hiểu, một khắc sau cả người ngài bật dậy, sử dụng ma pháp mở cánh cửa đồng đen nặng. Rầm! Rầm! Hắc Vỹ tiến tới nắm cổ áo tên thị vệ, trợn mắt nhìn hắn:"Ngươi nói gì?" Tên thị vệ hồn phách như bay đâu mật, sợ hãi mặt cắt không giọt máu, khẽ báo:"Phu... Nhân bên ngoài cửa môn"  Một cái nâng tên thị vệ lên ném sang một bên, ngài ngay lập tức di chuyển xuống cổng. Vượt qua ngàn cánh cửa, ngàn bức tường giá lạnh, cuối cùng hắn cũng thấy một ánh nắng ấm áp của cuộc đời. Môi bất giác cười, lòng tràn ngập vui mừng và một chút lo lắng. Khi hắn bước ra từ sau cánh cửa, hắn thấy cô, cô cũng thấy hắn. Dáng vẻ vui mừng hắn chôn sâu trong lòng, dựng lên bề ngoài là vẻ nhàn nhạt, không bận lòng. Hắc Vỹ trước mặt cô, lẳng lặng nhìn từ trên xuống. Bởi hắn biết được bộ dáng bây giờ là vô cùng nhếch nhác, như một kẻ suốt ngày đắm mình trong u mê rượu chè. Khí tiết thanh danh cũng theo đó lu mờ đi chút ít, chỉ còn dáng vẻ lạnh lùng để níu lại chút khí chất. Gió khẽ đưa, phất lên mùi thơm đặc trưng vốn thuộc về cô làm hắn thấy an nhàn vài phần.  Cô trầm mặc. Ban đầu mấy giây có hơi hoảng vì thật sự trước mắt hắn là hắn nhưng không phải là hắn. Bỗng ôm chầm lấy, dụi đầu vào cơ thể hắn, nói:"Tôi sợ, sao anh không đến cứu tôi?!"  Đó là câu trách móc phải không? Hắn nhíu mày khó hiểu. "Tại sao? Anh không quan tâm tôi sao?" Ngọc áp đầu vào lồng ngực hắn, mặt hơi nhăn vì mùi rượu quá nồng xông tới mũi.  Hắc Vỹ như không hiểu, nhưng rồi cũng chẳng bận tâm nhiều. Hắn ôm chặt cô trong lồng ngực. Ôm rất chặt, sợ cô lại như làn khói biến mất. Giây kế tiếp, Hắc Vỹ bế cô lên, kiềm hãm trong lồng ngực hắn. Rất nhanh! Cánh cửa đồng đen lại được đẩy ra một cách mạnh mẽ. Một đôi nam nữ quấn quýt cuồng dã bên nhau. Chàng trai bế cô gái đặt xuống chiếc giường êm ấm. Cô gái bị đắm chìm trong điên cuồng mãnh liệt, trong nụ hôn cũng như thân thể. Hai người trao qua lại nhau những cảm giác kích thích nhất. Hơi thở gấp gáp nồng đậm, mùi dục vọng dày đặc bao phủ tầng tầng lớp lớp.  Quần áo của hai người nhanh chóng được trút bỏ để lộ ra làn da trắng cùng màu da đồng hòa quyện một thể.  Hắn hôn lên cơ thể cô một cách mạnh bạo, lúc khiến cô đau, lúc khiến cô như quên mất bản thân mình. Và... trên cột mốc hoan tình lục đục, hắn dừng động tác, đưa mắt nhìn cô.  Khuôn mặt lạnh lùng vẫn rất rõ rệt, đôi mắt xuyên thấu tâm can lòng người. Hắn động môi hỏi:"Em yêu tôi chứ?"  Yêu? Cô nghĩ là có. Nhưng những lời này cô sao có thể thốt ra. Cô chỉ im lặng, nhìn đáp lại hắn.