Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 12 : Ý gì?

Sáng sớm, nắng nhẹ chiếu qua rèm cửa, gió lùa vào mang mát, tiếng chim hót văng vẳng xa xăm, ta có thể cảm nhận được bầu không khí trong lành êm dịu khác rõ mấy ngày qua. Ngọc tỉnh giấc, vẫn nằm nướng trên giường không muốn xuống. Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu. Hôm qua, cô không mơ thấy ác mộng. Một giấc mơ khác rất lạ, nó rất thật. Cảm giác của cô là sự ấm áp từ con tim, nó rung lên một cách khó hiểu. Dù chỉ là cảm giác thôi nhưng rất bình yên và an toàn. Quần áo đã tươm tất, cặp sách đầy đủ, tóc tai gọn gàng, cầm bịch sữa theo uống đơn giản cô chẳng bao giờ thích ăn sáng mặc cho có là bữa quan trọng nhất. Rầm! Trời đang đẹp lại như vậy rồi. Không hiểu sao bầu trời không một vết đục nhưng sấm vẫn đánh lên như báo hiệu gì đó chẳng lành. Chắc hôm nay sẽ lại gặp những chuyện kỳ lạ nữa rồi! Cô không biết phải đặt vấn đề gì để suy nghĩ lên hàng đầu. Có quá nhiều khuất mắt cần cô tốn nhiều chất xám. Mà bây giờ cái quan trọng cốt yếu ở đây chính là cô và tên Hắc Vỹ sẽ diễn kịch chung - trong đó có cảnh hôn đấy! Chưa kể quản lý gian hàng chung nữa. Cô với hắn chỉ mới gặp đây thôi, hắn đã khiến cô chán ghét rồi giờ còn đi xếp cô với hắn... không thể hiểu nổi cô Khánh nghĩ gì! Còn vụ hội ngủ nữa! Phiền phức! Mong sẽ là con gái! Nói gì thì nói nếu lỡ như cô thân mật hay gần gũi với mấy đứa con trai thì họ sẽ nhận chung hậu quả. Cô biết điều đó nhưng chẳng có cách nào để phòng tránh. *Lớp học Tất cả những ánh mắt đổ dồn về phía cô, soi mói có, ngạc nhiên có, kinh hãi có. Ngọc quay xuống sau lưng mình rồi quay lên. Hắc Vỹ vẫn chưa đến. Thế có gì ở cô mà nhìn chứ? Cô đã làm gì mà nhìn cô như vậy? Cô chẳng biết gì cả. Lơ đi mọi thứ, Ngọc ngắm nhìn ngoài cửa, kính trong suốt, nắng chiếu vào phản xạ lại khuôn mặt cô. Ngắm nhìn qua kính, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiên lên. Tuy không rõ nét những cũng đủ để thấy vết rạch đã không còn. Đưa bàn tay lên mặt kiểm chứng. Cô kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Hôm qua vết rạch vẫn còn đỏ và bỏng da lên sao hôm nay đã mất hoàn toàn không một cái gì lưu lại. Làn da mịn màng hồng hào của cô hồi lâu đã trở lại nhưng như vậy là quá sức nhanh so với người bình thường. Chuyện gì nữa đây? Mệt mỏi! Nhắm mắt Ngọc nằm gục trên bàn. Đôi lúc cô cảm thấy yếu đuối và sợ sệt về chính bản thân mình, cô không nhận định được mình là thứ gì. Sao lại siêu nhiên đến như vậy. Khi còn bé cô rất nhiều lần bị mắng nhiếc đánh đập một cách dã man, nếu là một đứa trẻ bình thường thì chắc sẽ chết, nhẹ lắm thì cũng để lại vết sẹo trên cơ thể đầy mình. Nhưng cô thì khác, dù có tổn hại bao nhiêu thì nhanh chóng hồi phục lại chỉ sau một đêm. Cô là gì? Là quỷ thật sao? "Cô! Không phải" một giọng nói trầm ấm, mang chút lạnh lùng quen thuộc vang lên. Ngọc ngước lên nhìn về phía giọng nói - Hắc Vỹ. "Nói gì?" Hắn hầu như có thể biết cô đang nghĩ gì? Thật sao? Hay chỉ trùng hợp. Hắn nhìn cô nhướng mày tỏ vẻ không biết gì rồi đi ngang qua cô về chỗ ngồi. Ngọc nhìn theo Vỹ không rời. Vỹ đi học như đi chơi không mang theo cặp sách gì, đồng phục không hoàn chỉnh, áo trắng quần jean dài, khuyên tai đầu lâu sáng chói, cơ thể bắt mắt người nhìn. Body đẹp nên hắn tự tin đem ra khoe hết. Cứ như vậy kênh mặt nhìn cô trước ánh mắt tò mò của mọi người. "Mất vết trên mặt, trong cô dễ thương hơn đấy!" Hắc Vỹ nháy mắt, khuôn mặt vẫn lạnh như tờ. Nhưng sự cuốn hút ở đó là rất lớn. "Ý gì?" Ngọc hỏi Hắn vờ đi không nói gì, lảng sang chuyện khác. ---- Hết