Em Yêu Anh, Thần Chết!
Chương 117 : Một tay che trời! Qua mắt ngài!
Ting toang! Ting toang!
Keng! Keng!
Chuông đồng hồ điểm ngày giờ đồng loạt vang lên tạo nên thứ tiếng chố tai khiến người không quen sẽ phải nháo nhào tìm chỗ trốn. Còn đối với vị thần Thời Gian râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu kia thì đó chính là cách thư giản sau những công việc cân đong đo đếm thời gian chuẩn xác. Chỉ cần một tách trà gừng, ngồi giữa trung tâm những chiếc đồng hồ, miệng nhâm nhi thưởng thức, mắt đưa hồn theo mây trắng, tai thì nghe tiếng "Tích tắc!... tích tắc.." xung quanh là đã cảm thấy nhàn hạ rồi.
Đúng là sở thích kì quái.
Vụt! Hắn vừa đặt chân vào trong, liền nhíu mày cau trán, xoay đầu né tránh thứ tiếng chẳng ra gì này. Âm trầm vang lên tiếng nói khó chịu:"Này ông Thần!"
Vốn là Thần Thời Gian ngồi đối lưng với giọng nói nên không thể rõ chân tướng. Thần khẽ nhướng cặp mày trắng, đưa mắt qua qua lại lại suy nghĩ xem tên nào dám hỗn láo đến vậy. Dù chức cao vọng trọng như Thượng Đế không nể tình thân phải gọi ông đây bằng chú đấy.
Thấy ông ta ngồi yên, hắn kiên nhẫn đợi, nhưng mười lăm phút trôi qua không có bất cứ động nào, điều này khiến hắn nổi điên. Thực tế hắn xưa nay có tính kiên nhẫn, rất kiên nhẫn nữa là, nhưng tình thế bây giờ thật nguy cấp, người phụ nữ của hắn biến mất tâm nơi nào không hay. Sao hắn có thể kiên nhẫn nỗi đây. Kiên nhẫn một ngàn năm là quá đủ rồi.
"Chắc ta phải cho ông chầu Diêm Vương xét nên cho đầu thai nhỉ?"
"Hả?!!". Thần Thời Gian phát hoảng, liền nhận ra thái độ trong giọng nói ngang tàn đó. Lão thần chớp chớp con mắt. Không lẽ...
Lão xoay người, nở nụ cười tươi rạng rỡ lộ ra mấy cái răng ngà ngà vàng. Vội đứng dậy, chạy đến nắm bàn tay ngài. "Ôi! Thần Chết, sao lại quản ngại đường xá xa xôi đến tìm lão già này?" Thần Thời Gian hơi run sợ, trong giọng nói khàn khàn không thể che dấu được điều đó. Đơn giản, vị thần nào cũng đương thích làm công việc cai quản nhàn hạ hơn, ai lại muốn chuyển kiếp làm người trần mắt thịt phải chịu cảnh cơ cực nay sống mai chết ai nào đoán được. Thế mới nói, làm gì thì làm chứ cách tốt nhất là đảm bảo được vị trí hiện tại, càng đặc biệt là không nên đụng đến tên Thần Chết đó.
"Tôi sẽ vào thẳng vấn đề". Hắc Vỹ lạnh nhạt rút tay về chống sau lưng.
Một câu nói này báo hiệu điều gì đây? Thật nếu ngày hôm nay hắn không cho Lão già này chết, chắc Lão cũng đau tim mà tự chết quá. "Vâng, ngài cứ nói".
"Ông có thể cho tôi mượn gương thời gian?! Tôi muốn xem xét chút chuyện quá khứ".
Lão Thời Gian ngẩn người, khẽ mừng thầm. Tưởng chuyện gì chứ chuyện này dễ ợt ấy mà."Được chứ"..
Lão giơ tay, chiếc gương lớn liền xuất hiện trước mặt ngài. "Hãy nói cho nó biết ngài muốn nhìn gì trong quá khứ."
Ngài liếc nhìn Lão Thần rồi lại đưa mắt về chiếc gương. Soi bên trong là hình bóng ngài với khuôn mặt ảm đạm. Từ trước đến nay không bao giờ ngài phải cậy nhờ ai một điều gì, nhưng giờ "nề nếp sống" của ngài bị đảo lộn hoàn toàn thật có chút không quen.
"Hãy cho ta xem vào chiều hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?"
Dứt lời, chiếc gương biến hóa thành mảng nhiều màu, sau đó tờ mờ hiện lên khung cảnh quen thuộc. Ngài và Thu Huyền.
Thước phim kinh dị trôi qua không ai dám xem. Nó thật ghê rợn. Chỉ có ngài, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, trạng thái khinh thị lướt qua thước phim giết người do chính mình gây dựng.
Xẹt!
Nội dung trong chiếc gương bỗng biến mất để lại mảng gương vốn có của những chiếc gương bình thường.
Ngài nhíu mày. Lại cất giọng nghi hoặc:"Cho ta xem việc ngày hôm qua trong phòng của Thần Chết!"
Một mảng nhiều màu lại hiện ra và..
Xẹt! Xẹt!
Chiếc gương không hoạt động!
Thần Thời gian hoảng hốt, lắc đầu xua tay. "Không, tại sao lại vậy". Thần chạy đến gõ gõ vào chiếc gương và ra lệnh nhưng chiếc gương vẫn không có động tĩnh gì, lão thần thầm khóc trong lòng. Lần này lão già này chết chắc rồi.
Thần Thời Gian quay qua chấp hai tay cầu xin Thần Chết "Tôi... tôi thật sự không hiểu... tại sao chiếc gương....".
Hắn chẳng màn lời cầu xin bên tai, thẳng tay phá hủy chiếc gương. Quay lưng biến mất
Quả nhiên như hắn nghĩ, không dễ gì có thể biết được hung thủ. Bí ẩn, linh hoạt, thông minh, dám qua mặt cả hắn. Được thôi càng như vậy hắn càng muốn biết ngươi là ai.
Ngọc, tôi nhất định tìm ra em, đưa em quay về bên tôi!
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
56 chương
92 chương
95 chương