Em vượt đại dương để yêu anh " d.o"
Chương 69
Sau buổi biểu diễn, cô cùng exo trở về kí túc xá. Trước đó cô cùng Chanyeol đã bí mật tổ chức bữa tiệc tại gia để kỉ niệm này. Xong xuôi đâu đấy cô mới quyết định đến xem concert. Ai ngờ bị tên Chanyeol gọi tên.
Mọi người bước vào kí túc xá, bật đèn lên các anh quản lý bắn pháo bông vào cả nhóm, một anh bê bánh kem có ghi kỉ niệm 10 exo. Ai cũng bất ngờ với bữa tiệc này, mọi người đều cảm ơn các anh quản lí đã theo họ suốt mười năm qua, cảm ơn Sooyoung đã tổ chức bữa tiệc này.
Suho:" chúng ta vẫn mãi bên nhau đi tiếp quãng đường còn lại"
Xiumin:" chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau"
Lay:" hội anh già chúc các em luôn hạnh phúc, chúng ta sẽ mãi bên nhau"
Chen:" chúng ta cùng chụp ảnh nào"
Kyungsoo mỉm cười nghe mọi người nói, anh vẫn thế vẫn lặng im mỉm cười quan sát mọi người. Mười năm quãng đường dài của các anh,quãng đường cùng vượt qua thăng trầm của cuộc sống, quãng đường của tuổi trẻ.
Beakhyun:" không cần biết sân khấu ngày mai còn đứng chung hay không chỉ cần biết phần ý nghĩa nhất của cuộc sống chúng ta đã bên nhau và sẽ luôn bên nhau đến cuối cuộc đời. Chúng ta đã làm được mười năm"
Kai:" chúng ta là nhóm nhạc mười năm và vĩnh cửu"
Mọi người cùng chụp ảnh nâng ly chúc mừng cho tuổi thanh xuân thành công của họ. Họ cười đùa nghĩ về những ngày tháng đã qua, nhắc lại những kỉ niệm đáng nhớ. Từng thước phim cứ quay chậm trong trái tim của mỗi người.
Sooyoung ngắm nhìn những chàng trai trưởng thành qua từng ngày, ngắm nhìn những thành công các anh đã làm được, cô cũng nhìn lại những giây phút đầu tiên khi các anh lên sân khấu, cho đến bây giờ đã trở thành chuyên nghiệp. Thực lực của các anh đã được chứng minh, các anh không trở thành nhóm nhạc thảm họa. Các anh trở thành nhóm nhạc vĩnh cửu,ai nói các anh không làm được gì. Hãy nhìn mười năm của các anh đã đi qua. Exo cũng là tuổi thanh xuân của cô.
Sooyoung :" No Exo No Life, We Are One"
Beakhyun hô khẩu hiệu" 1,2,3 Exo we are one" khẩu hiệu suốt 10 năm qua anh luôn là người bắt nhịp. Beakhyun súc động rơi nước mắt, các anh đều súc động ôm lấy nhau khóc. Suốt mười năm qua,những lần vất vả,những vấp ngã, các anh đều ôm nhau khóc. Cùng động viên nhau đứng lên cùng đi tiếp để có được ngày hôm nay.
Sooyoung nhìn họ bên nhau,cô an lòng trở về nhà. Tình yêu cô dành cho họ rất lớn, họ khiến thanh xuân của cô vui vẻ, hạnh phúc, họ khiến cho cô đứng trên sân khấu cũng tỏa sáng không kém, họ khiến trái tim cô âm áp mỗi khi ở bên. Những cố gắng của họ, hơn ai hết cô là người luôn hiểu thấu vì cô đã dõi theo họ hằng ngày từ bữa ăn, giờ tập luyện đến trên sân khấu. Sooyoung mỉm cười vì Exo của cô cũng đi được chặng đường dài như vậy. Cuộc sống Showbiz đâu ai biết trước điều gì, nhưng vì tinh thần đoàn kết,vì những cố gắng không ngừng nghỉ, vì trái tim ấm áp các anh dành đến cho người hâm mộ nên các anh đã đi được rất xa và sẽ xa hơn nữa.
Trở về nhà, Sooyoung ngả mình trên sofa, cô đã rất lâu rồi không đứng trên sân khấu, hôm nay xuất hiện trên sân khấu khiến cho cô cảm thấy bỡ ngỡ rất nhiều. Nhưng trong cô cũng vẫn còn một chút những đam mê dành cho âm nhạc. Cô bật lại những bài hát của mình, ngâm nga theo giai điệu lời hát. Cô cảm thấy đã quá lâu rồi tình yêu âm nhạc với cô cũng không còn như xưa. Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Sooyoung:" alo"
Kyungsoo:" em về rồi sao, mọi người đều gửi lời cảm ơn em đó"
Sooyoung:" có gì đâu mà cảm ơn, là tình yêu em dành cho các anh ấy thôi mà"
Kyungsoo:" cảm ơn em, đã làm rất nhiều thứ cho bọn anh. Cảm ơn em đã luôn tin tưởng và yêu quý bọn anh."
Sooyoung:" còn cảm ơn nữa thì em không nói chuyện nữa đâu"
Kyungsoo:" Sooyoung"
Trái tim Sooyoung như chậm một nhịp, anh gọi cô nhẹ nhàng,mỗi lần anh nhìn cô và gọi cô như thế trái tim cô đều rung động mãnh liệt. Sooyoung nhẹ đáp:" Em nghe đây"
Kyungsoo:" cảm ơn em"
Sooyoung không biết nói gì thêm nữa.
Kyungsoo:" ngày mai sau khi xong việc chúng ta gặp nhau được không?"
Sooyoung:" ừm được"
Kyungsoo mỉm cười:" vậy em ngủ sớm đi nha"
Sooyoung:" vâng anh nghỉ ngơi sớm đi.bye bye"
Kyungsoo thấy trái tim ấm áp, cơ thể dù rất mệt mỏi nhưng những ngày qua thật hạnh phúc khiến anh quên hết mệt nhọc. Anh ngả lưng xuống giường ngắm nhìn cô trong điện thoại mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Sooyoung cúp máy, mở lại những tấm ảnh ở điện thoại. Đôi mắt sáng của anh, đôi môi trái tim của anh, đôi lông mày rậm. Mỗi khi cô nhìn vào anh cô đều thấy ấm áp. Những khoảnh khắc hạnh phúc ngày trước đều là động lực cho cô mạnh mẽ hơn một mình nuôi con,một mình lẻ loi không có bóng dáng anh bên cạnh.
Sooyoung đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài,trăng hôm nay lại sáng, lại chiếu xuống những bông tường vy kia. Mọi thứ vẫn rất đẹp đẽ, đẹp đến mức làm nao lòng người. Cô không mong cả hai sẽ quay lại bên nhau, nhưng cô hi vọng anh sẽ đón nhận Daeyang. Daeyang là kết tinh của tình yêu giữa anh và cô. Daeyang quan trọng hơn rất nhiều, tình yêu giữa anh và cô dù đã mất nhưng Daeyang là tình yêu duy nhất còn lại.
Cô tiến tới phòng Daeyang, thằng bé đang ngủ, cô nhìn con ngủ ngon mỉm cười. Đôi lông mày, cái mũi, đôi mắt, khuông miệng cười lại càng giống anh. Nhiều khi cô tự hỏi sao con lại giống ba đến thế chẳng giống cô điểm nào. Cả về tính cách, thằng bé rất tự lập, hay trầm ngâm nhìn ngắm những thứ xung quanh, nó rất giống ba nếu gặp người lạ sẽ ít nói,còn với ai nó yêu quý nó đều nói rất nhiều. Daeyang của mẹ, nếu ba không ở bên con có lẽ con sẽ rất thất vọng và có lẽ là cú sốc lớn với con. Mẹ xin lỗi Daeyang,nhưng mẹ muốn con biết ba con là người như nào, ba con đã tỏa sáng ra sao? Mẹ muốn con cũng trở nên vĩ đại, cũng sẽ tỏa sáng trên sân khấu. Xin lỗi Daeyang vì đã khiến con sống không có ba, đã khiến con bất hạnh.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
548 chương
11 chương
20 chương
97 chương