Kyungsoo sắp xếp một vài món đồ quan trọng bỏ vào balo rồi khóa hòm cẩn thận đi đến sân tập chung cùng tiểu đội. Sau khi đại đội trưởng quán triệt giờ giấc số ngày nghỉ xong xuôi, mọi người đều được tiểu đội trưởng phát lại điện thoại đã thu khi nhập ngũ rồi giải tán ra về nghỉ lễ Chuseok. Jangmin thấy Kyungsoo đang đi ra hướng cổng liền chạy tới:" Do Kyungsoo" Kyungsoo nghe tiếng Jangmin đang gọi tới liền quay lại vẫy tay về phía Jangmin ra hiệu mình đã nghe thấy. " Cậu về thăm vợ con luôn sao?" Kyungsoo:" đương nhiên rồi, năm nay mình cũng không về dự lễ Chuseok với ba mẹ rồi" Jangmin:" từ bé đến lớn được mấy lần ở nhà vậy thanh niên" Kyungsoo:" cậu mới là thanh niên thôi, tớ đến tuổi già rồi đó chưa vợ mới gọi thanh niên chứ" Jangmin:" đợi đấy lần này nghỉ lễ xong tớ kiếm cô người yêu cho cậu xem" Kyungsoo vỗ vai Jangmin:" cố lên nhá vậy chúc cậu mau chóng thành công, tớ về đây xe tới rồi, bye cậu" Jangmin đang ú ớ:" cậu nhớ đó lúc đó nhớ mà khao tớ" kyungsoo đã lên xe đi mất dạng rồi. Jangmin lắc đầu nhìn mọi người lần lượt lên xe về nhà ăn Tết trung thu đều háo hức vì có người đợi mong còn mình thì cô đơn lẻ bóng:" ba mươi thì đã làm sao haizzz". Jangmin cũng dần di chuyển đến xe trở về nhà. Kyungsoo lên xe nhìn cậu bạn cùng giường uể oải bước đi liền bật cười:" ai nói không cần tình yêu chứ". Anh vui vẻ gọi điện cho Sooyoung báo tin cho cô biết anh đã lên xe trở về nhà. Sooyoung:" alo anh được lấy điện thoại rồi ạ?" Kyungsoo:" ừm anh lấy điện thoại rồi, bây giờ anh đang trên xe bus tới cổng trạm tàu. Có lẽ đến trưa muộn anh sẽ tới nhà thôi" Sooyoung:" vâng anh đi cẩn thận đó nhé. Ba mẹ ở đây đợi anh về rồi mới về quê cơ" Kyungsoo:" ừm vậy tốt quá, anh còn tưởng không gặp được ba mẹ trước khi ba mẹ về" Sooyoung:" đương nhiên là mọi người sẽ đợi anh rồi" Kyungsoo:" vậy em cứ ăn cơm đi đó nhé anh trở về muộn sẽ ăn sau đừng đợi anh không đói không có sữa cho con trai của anh" Sooyoung:" hừm, anh đã nghĩ tên cho con chưa thế" Kyungsoo:" rồi đương nhiên là anh có rồi, nhưng mà cũng nghĩ mãi đó về chúng ta cùng chọn" Sooyoung:" vâng vậy anh đi cẩn thận ạ" Kyungsoo cúp máy, trong lòng lại đem hai cái tên của con ra cân nhắc. Một bên là KangDae là sự mạnh mẽ, một bên là MyungDae là ánh sáng. Vì cả hai đều có từ Dae là vĩ đại trong Daeyang nên sẽ rất hợp với hai con. Anh đắn đo hồi lâu cũng không biết nên chọn bên nào cuối cùng đành đợi trở về tham khảo ý kiến của Sooyoung vậy. Có con thật là có ý nghĩa nhưng đặt tên cho con cũng là vấn đề khiến cho ba mẹ phải nhức đầu. Sooyoung:" ba mẹ, anh Kyungsoo nói đang trên đường về rồi đấy ạ" Bà Do:" vậy không kịp ăn cơm trưa rồi" Sooyoung:" vâng ạ, anh ấy nói nhà mình cứ ăn cơm đi anh ấy ăn trên tàu luôn ạ" Ông Do:" vậy được rồi, ta đi sắp đồ chuẩn bị về dưới nhà" Sooyoung:" ba mẹ ở thêm một hai ngày nữa với anh ấy ạ" Ông Do:" con xem các con idol có rảnh ở nhà mấy đâu cũng quen rồi mà. Kyungsoo về thấy mặt ba mẹ là ổn rồi, bây giờ có gia đình có con rồi ba mẹ cũng đỡ lo nhiều" Sooyoung:" không phải đâu mà ba. Bây giờ bọn con lớn tuổi hơn rồi, cần bên gia đình hơn một chút" Ông Do:" thôi được rồi để đợi Kyungsoo về thì tính tiếp" Bà Do:" kyungsoo xa gia đình từ nhỏ bởi ba mẹ cũng quen điều đó rồi nên thành ra đôi lúc chỉ cần nhìn con trên tivi là đỡ nhớ rồi" Sooyoung:" ba mẹ con cũng nói vậy, chỉ cần thấy con trên tivi khỏe mạnh vậy là đủ rồi" Bà Do:" bởi vậy Daeyang bây giờ còn bé mà gặp đã khó rồi mai sau không biết bà được gặp Daeyang không đây" Daeyang cười tươi:" con sẽ thường xuyên về thăm ông bà mà" Bà Do:" con hứa đó nha, móc tay " Daeyang đưa ngón tay bé xíu lên móc tay hứa với bà nội:" con hứa đó ạ" Bà Do:" ngoan lắm Daeyang, bây giờ con rửa tay ăn cơm đi nào" Daeyang:" vâng ak" Bữa cơm trưa kết thúc ông bà Do đi nghỉ trưa một lúc, Sooyoung đang ngồi xem tivi ở sofar đung đưa nôi cho bé con ngủ. Daeyang thì nằm trên ghế bên cạnh đợi ba trở về. Tivi đang phát chương trình đại hội thể dục thể thao của Idol, Daeyang nhìn thấy chú Chanyeol đang chơi bowling nó ngồi bật dạy. Daeyang:" mẹ mẹ, cổ vũ cho chú Chanyeol ạ" Sooyoung mỉm cười:" ừm chú chơi giỏi lắm đó" Daeyang:" ba có biết chơi bowling không mẹ?" Sooyoung:" ừm cũng biết một chút thôi, nhưng ba không chơi giỏi bằng chú Chanyeol đâu" Daeyang:" mai sau con cũng muốn học chơi" Sooyoung:" con nên chơi nhiều môn thể thao để rèn luyện sức khỏe với tăng chiều cao nữa" Daeyang:" mẹ ơi mẹ có phải anh Bảo Bảo sắp được ra mắt không ạ?" Sooyoung:" đúng đó, anh còn rất trẻ đó. Con xem có những người thực tập từ rất bé rồi được ra mắt rất sớm nữa." Daeyang:" con cũng cố gắng đến năm con mười bốn tuổi sẽ được ra mắt" Sooyoung:" chỉ cần con chăm chỉ sẽ được thôi mà. Daeyang của mẹ bây giờ còn đang là diễn viên nữa cơ mà" Daeyang:" mẹ muốn con làm diễn viên nữa không ạ?" Sooyoung nhìn con trai chìu mến:" chỉ cần là Daeyang thích mẹ đều đồng ý, con chỉ cần nghĩ đến con đường con muốn đi vậy thôi" Daeyang:" mẹ ơi mẹ, con cảm thấy con thật may mắn khi có ba mẹ đều tuyệt vời" Sooyoung:" sao con lại nói thế? " Daeyang:" nhiều bạn ở lớp con đều không được ba mẹ quan tâm nhiều vì các bạn ấy nói ba mẹ phải đi làm cả ngày" Sooyoung:" không phải họ không quan tâm đến các bạn ấy đâu vì cuộc sống này phức tạp lắm. Khi các con lớn lên các con sẽ hiểu vì sao ba mẹ không có nhiều thời gian cho con cái của họ. Vì mẹ không hoạt động nhiều trên sân khấu nữa nên mẹ dành nhiều thời gian cho các con nhưng nếu ngày trước mẹ vẫn hoạt động nhiều chắc chắn con phải ở nhà một mình nhiều hơn các bạn đó. Bởi vì chúng ta là người đặc biệt hơn một chút chúng ta phải sống vì cả công chúng nữa" Daeyang suy nghĩ :" mẹ có buồn không khi vì con mà từ bỏ ca hát" Sooyoung:" mẹ không hề buồn, vì các con mẹ có thể làm mọi thứ" Daeyang đi tới ôm mẹ:" mẹ ơi, mai sau Daeyang sẽ chăm mẹ thật tốt" "Được được, chỉ cần hai anh em khỏe mạnh mẹ đã vui rồi"