Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo
Chương 58
Năm thứ hai ở bên Lương Chân, Thiệu Minh Âm cùng cậu đón năm mới tại Thạch Gia Trang.
Trong kì nghỉ lễ mười ngày, hai người không ở lại nhà anh. Chỗ đó có dấu vết sinh hoạt của cha mẹ, Thiệu Minh Âm muốn lưu giữ lại. Đó là kiểu căn hộ nhỏ mà Lương Chân yêu thích, có hai phòng ngủ một phòng khách, và các phòng đều rất rộng. Trong phòng ngủ của Thiệu Minh Âm còn đặt một cây đàn dương cầm.
Lương Chân chưa từng thấy Thiệu Minh Âm chơi đàn dương cầm, cậu muốn nghe anh chơi đàn. Thiệu Minh Âm nói dù trước đây chơi tốt hay không nhưng đã qua nhiều năm rồi, giờ anh còn không nhớ âm vực của chiếc đàn này liệu có chuẩn không.
Sau đó Lương Chân ngồi cạnh anh, nâng nắp đàn lên và nói, anh không thử sao biết nó có chuẩn hay không.
Thiệu Minh Âm nghe Lương Chân nói liền biết trước đó cậu đã tìm người điều chỉnh. Anh cười, tay phải đặt vào khu vực trung tâm, thật lâu mới nhấn một hợp âm. Khi những nốt nhạc quen thuộc vang lên, Thiệu Minh Âm lẩm bẩm một câu "Thật sự đã nhiều năm tôi không chạm đến nó". Nhưng sau đó anh vẫn ngồi xuống, ngón tay đánh mấy lần tám nhịp dựa vào trí nhớ của cơ thể.
Lương Chân có ấn tượng với mấy lần tám nhịp đó, khi Thiệu Minh Âm chơi đàn accordion đã từng dùng đến. Những phím đàn đen trắng đó khiến quá nhiều kỉ niệm ùa về cùng lúc, như khi anh còn là một đứa trẻ không muốn luyện đàn, anh cũng sẽ bướng bỉnh đấu trí với mẹ. Lúc nhỏ không hiểu chuyện, có thể không tình nguyện tập luyện, nhưng càng lớn lên, nhớ lại khoảng thời gian đó, cho dù có rất nhiều điều không thể nhớ chính xác, nhưng một ít giai điệu, nhịp điệu tốt đẹp vẫn luôn đọng lại trong đáy lòng, thậm chí là trong tiềm thức.
Sang năm mới, Lương Chân và Thiệu Minh Âm đi tảo mộ. Thiệu Minh Âm có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời đều nói không nên lời. Lương Chân đã giúp anh nói, nói với cha mẹ anh đừng lo lắng, nói Thiệu Minh Âm hiện tại rất tốt.
Lương Chân cũng tự giới thiệu mình với cha mẹ anh. Cậu nói "Chào cô chú" và "Con là Lương Chân" sau đó thẹn thùng, cậu không biết nên nói mình là bạn trai của anh hay điều gì khác. Thiệu Minh Âm liền nắm tay Lương Chân, anh mỉm cười, nhìn cậu và nói "Đừng lo lắng".
Sau khi rời đi, Thiệu Minh Âm nói với cậu về sau mỗi năm anh sẽ đến đây. Lương Chân đáp lại, "Được, về sau mỗi năm em sẽ đến cùng anh."
Sau Tết, Lương Chân vẫn còn hai điểm dừng trong chuyến lưu diễn. Cậu là sinh viên nên kì nghỉ đông rất dài, nhưng Thiệu Minh Âm phải đi làm. Vì thế Lương Chân chỉ có thể tự mình tiếp tục chuyến lưu diễn.
Kết thúc chương trình ở Bắc Kinh, Lương Chân trở lại hậu trường sau khi kí tên và chụp ảnh cùng người hâm mộ. Cậu thấy ai đó mà mình không biết đang nói chuyện với các rapper khác. Thấy Lương Chân đang đi đến, các ca sĩ khác tản ra, thế nhưng người không mời mà tới kia vẫn ngồi ở đó, đợi Lương Chân đi tới. Bỗng một rapper đi ngang qua vỗ lên vai Lương Chân một cái, nói "Bạn thân, cậu sắp bùng cháy rồi."
Lương Chân không hiểu, vì vậy cậu ngồi đối diện người đàn ông và dò hỏi nhìn anh ta. Người nọ cười cười và cũng không nói gì, trước tiên hắn đưa cho cậu danh thiếp. Lương Chân nhìn vào tên công ty bên dưới, rồi cậu ngẩng đầu nhìn người nọ, rồi lại tiếp tục nhìn danh thiếp, nhất thời không thể tin được.
Sau đó tấm danh tiếp cũng đến tay Thiệu Minh Âm. Đương nhiên Thiệu Minh Âm không biết người đại diện này là ai, lại càng không rõ công ty có tên gọi "Rising Sky" có lai lịch thế nào. Trong khi đó, Lương Chân đã quá kích động. Công ty này có rất nhiều ca sĩ cậu thích biểu diễn ở các lễ hội âm nhạc hàng năm ở nhiều thành phố khác nhau, và một nhóm rap của người đại diện này đã tổ chức một chuyển lưu diễn trong sáu tháng cuối năm ở Bắc Mỹ.
"Người ta muốn ký hợp đồng với em," Lương Chân chỉ vào tên trên danh thiếp, "Bọn em đã nói chuyện ở Bắc Kinh rất lâu. Anh ấy có một kế hoạch rõ ràng cho em. Tóm lại, chỉ cần em đồng ý, tương lai vài năm tới em chỉ nằm cũng kiếm được tiền."
Lương Chân nói xong dang hai tay ngã xuống giường, cảm giác như đang nằm mơ, lẩm bẩm nói: "Đệt, Rising Sky lại có thể muốn kí hợp đồng với em."
Thiệu Minh Âm hỏi: "Vậy em nói với người ta thế nào?"
"Đương nhiên em nói cần suy nghĩ một chút, " Lương Chân bò dậy và ngồi cạnh Thiệu Minh Âm, "Em nói em phải thảo luận với người yêu em."
"Tất nhiên là tôi tùy theo em," Không phải Thiệu Minh Âm khách sáo với cậu, mà quả thật anh chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn của Lương Chân. Hơn nữa nghe Lương Chân miêu tả, đây có lẽ một trong những công ty giải trí làm về mảng nhạc rap tốt nhất trong nước. Lương Chân hợp tác với bọn họ không có hại gì. Cậu sẽ càng trở nên chuyên nghiệp hơn trong việc sáng tác, còn có đoàn đội giúp đỡ cậu sắp xếp lịch trình. Cậu vốn có thiên phú, lại làm việc chăm chỉ, nếu ký hợp đồng, tương lai của cậu sẽ một bước lên mây.
"Nhưng..." Lương Chân vốn đang kích động, thấy Thiệu Minh Âm ủng hộ cậu, đáng lẽ cậu càng vui vẻ hơn, nhưng lại không hợp hoàn cảnh nói "Nhưng".
Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân, anh không hỏi cậu, mà chỉ chờ cậu nói ra toàn bộ sau tiếng "Nhưng" kia. Anh thấy nét mặt Lương Chân xoắn xuýt, cũng bắt đầu suy nghĩ vì sao Lương Chân do dự.
Có thể là vì thời hạn hợp đồng. Lương Chân nói ít nhất phải mất năm năm. Nhưng năm năm sau Lương Chân cũng mới hai mươi sáu, đây là thời kì hoàng kim của nhiều ca sĩ, nói không chừng sau đó Lương Chân có thể gia hạn hợp đồng.
Cũng có thể cậu sợ mất đi tự do, nhưng lý do này không có giá trị lắm. Đây không phải lần đầu tiên Lương Chân nhận được lời mời tương tự. Trước đó, dù là lời mời từ công ty giải trí hay nhãn hiệu do các anh em cùng chí hướng, Lương Chân đều không đồng ý. Nếu như cậu từ chối vì thương mại hóa, vậy cũng không nhất thiết phải từ chối lời mời từ những người anh em.
Lương Chân không phải người thích làm việc đơn độc. Lý do đến bây giờ cậu không thêm tên đoàn đội trước tên mình, và cũng không giới thiệu kiểu "Hợp tác xin liên hệ XXX" trên hồ sơ Weibo, chắc chắn vì cậu có suy tính riêng. Chẳng qua là miếng bánh "Rising Sky" rơi xuống thật sự quá lớn, nhất thời đầu cậu bị nện đến choáng váng.
"Lương Chân?" Thấy cậu cả buổi không nói một câu, Thiệu Minh Âm hỏi cậu, "Bây giờ em muốn làm gì nhất?"
Lương Chân khoanh hai chân, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay nâng cằm bắt đầu suy nghĩ. Thiệu Minh Âm hỏi liệu có phải cậu muốn kiếm tiền, Lương Chân không do dự lắc đầu nguầy nguậy.
"Em kiếm tiền không xong, em không so sánh được với những người top đầu. Em nghĩ với tiết tấu của mình hiện tại, đã kiếm được rất nhiều tiền so với một rapper hoạt động độc lập. Hơn nữa khi cảm giác "Wow! Tôi tự kiếm được tiền" hưng phấn đi qua, vậy kiếm tiền có thật sự ý nghĩa không?" Lương Chân cau mày và tiếp tục lắc đầu.
"Có lẽ em vẫn hy vọng những bài hát của mình sẽ được nhiều người nghe hơn," Lương Chân nói, có chút mê man nhìn Thiệu Minh Âm, "Có lẽ em càng nên ký hợp đồng với Rising Sky, em sẽ từ trong lòng đất lên đến mặt đất, có thể còn lên tận trời!"
"Ừ," Thiệu Minh Âm gật đầu, không nghi ngờ chút nào về tương lai tươi sáng của Lương Chân, nhưng anh vẫn dẫn dắt hỏi, "Vậy còn những người khác khác?"
Lương Chân ngộ ra, còn những người khác.
"Đúng vậy," Lương Chân vỗ đùi, rốt cuộc cũng biết tại sao mình rối rắm. Nếu cậu kí hợp đồng, muốn đoàn đội có đoàn đội, muốn tài nguyên có tài nguyên. Nếu cậu nổi tiếng, vậy những người khác phải làm sao.
"Lương Chân," Thiệu Minh Âm nhìn cậu, anh khẽ mỉm cười, "Em có muốn thành lập nhãn hiệu riêng của mình không?"
Lương Chân lập tức ngồi thẳng lưng, cậu nhìn vào mắt Thiệu Minh Âm như thể muốn nói, sao anh hiểu em đến vậy.
"Tất nhiên em muốn," Lương Chân xòe bàn tay, bắt đầu kể cho Thiệu Minh Âm một vài người bạn cũng chơi rap ở Lan Châu. Bọn họ cũng khá nổi tiếng trong giới, nhưng quỹ đạo phát triển không giống Lương Chân, từ một thành phố khác đi lên. Sự mất cân đối trong phát triển kinh tế chắc chắn sẽ được phản ánh ở tất cả các khía cạnh. Ví dụ như rap địa phương ở Lan Châu cất bước rất muộn và đà phát triển cũng không mạnh mẽ như ở các thành phố khác.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là không ai làm rap ở Lan Châu," Lương Chân cười, nghĩ đến trận đấu "8 dặm Undergound" năm ngoái ở Lan Châu. Lúc ấy, MC trên sân khấu kết nối với một rapper khác ở ngoài Lan Châu. Ở đầu dây bên kia của điện thoại, hắn nói thiên ngôn vạn ngữ, và câu cuối cùng nói, giới underground Lan Châu stand up.
Lương Chân cũng muốn như vậy. Cậu không thể một mình dẫn đầu, cậu cũng không muốn chỉ có một mình.
Đó mới là điều cậu muốn làm nhất. Thành lập một công ty thu âm quy mô nhỏ, hơn nữa thành lập một nhãn hiệu riêng của mình để thu hút những người trẻ tuổi chơi rap ở Lan Châu, cùng nhau cố gắng để đưa giới underground Lan Châu vùng dậy.
"Em nghĩ ra tên rồi. Tên nhãn là LZC, có nghĩa là LANZHOUCITY. Đăng ký tên công ty thu âm là YYRL."
Thiệu Minh Âm nói: "Tôi còn tưởng là Liang (lương) Zhou (châu) Ci (từ)."
Lương Chân thậm chí không nghĩ tới: "Sao bây giờ anh lại đam mê mấy trò chơi chữ thế?"
Thiệu Minh Âm nhún vai.
Lương Chân hỏi lại: "Vậy anh đoán xem YYRL có nghĩa là gì?"
Thiệu Minh Âm im lặng mội lúc, anh đang suy nghĩ về viết tắt của mấy từ đơn trong tiếng Anh. Lương Chân bày ra vẻ mặt vô cùng chờ mong nhìn anh. Chờ đến khi anh bật ra mấy từ gì mà "You" "Young" "Real" "Legend", Lương Chân nói đó không phải là tiếng anh, mà là một thành ngữ tiếng Trung.
Thiệu Minh Âm biết là thành ngữ nào, anh không nói mà chỉ cười.
"Nhưng nếu không chỉ muốn xây dựng một nhãn hiệu riêng mà là cả một công ty thu âm nghiêm túc..., " Lương Chân tính toán số tiền mình gửi trong ngân hàng, còn gộp thêm cả số tiền trong mấy buổi biểu diễn thương mại sắp tới, "Em lại thành người không có tiền rồi."
"Có vẻ em sắp giống như hai năm trước, đều không có tiền," Thiệu Minh Âm nói xong, ngón tay anh ấn lên chóp mũi Lương Chân, biến nó thành cái mũi heo, "Hết tiền vì tham ăn."
"Không được, không được, em cần phải suy nghĩ thêm. Em có thể kiếm tiền đặt cọc và dùng nó để đăng ký công ty, em...." Lương Chân bụm lấy bộ ngực mình, giả vờ khóc nhào vào ngực Thiệu Minh Âm, "Em không nỡ bỏ, em là một người đàn ông không có khí phách và quyết đoán."
Thiệu Minh Âm: "..."
"Không phải em đã từng nói, em muốn tất cả và em có thể làm được sao," Thiệu Minh Âm nói, "Em quên mất thân phận của mình rồi?"
Lương Chân ngồi xuống lần nữa, cậu nghiêng đầu nhìn Thiệu Minh Âm, không hiểu câu nói của anh có ý gì.
Thiệu Minh Âm nhìn bộ dạng "không nhìn ra điểm mấu chốt" của cậu, thở dài: "Em đã quên cha em là ai?"
Cho dù là hai năm trước hay nhiều năm sau, khi Lương Chân nghĩ đến quỹ ngân sách đầu tiên để gây dựng là do Lương Sùng Vĩ đầu tư, cậu vẫn luôn cảm thấy khó tin và vô cùng kì diệu.
Sự thật đã chứng minh những gì bạn học đều hữu ích, chỉ cần bắt được thời cơ thích hợp. Ban đầu Lương Chân nghĩ sau khi tốt nghiệp, cuộc đời cậu sẽ nói bye bye với chuyên ngành kỹ thuật tài chính. Nhưng khi cậu tự mình nghiên cứu thị thường và viết báo cáo đưa cho Lương Sùng Vĩ, sau khi Lương Sùng Vĩ xem hết những phân tích và đánh giá rủi ro có căn cứ, hắn đã trở thành cổ đông của công ty thu âm YYRL của Lương Chân.
Mà Lương Chân, người đã có tư bản đứng sau, đương nhiên liền kiên cường. Mặc dù cậu vẫn sống cùng Thiệu Minh Âm trong khu trọ nhỏ, nhưng cậu đã bắt đầu xây dựng Studio ở Lan Châu và Ôn Châu. Những người có tên tuổi ở Lan Châu cũng tham gia vào đội, họ tổ chức các cuộc thi và các buổi biểu diễn ở địa phương, khai thác được không ít những người trẻ tuổi nhiệt tình và có năng lực. Lương Chân đang ở nơi khác, cậu phụ trách sắp xếp các buổi diễn và liên hệ với các nhãn hiệu khác. Tất cả những việc này vừa mới bắt đầu đã đốt tiền, nhưng Lương Sùng Vĩ có tiền. Sau hơn nửa năm, toàn bộ thành viên của nhãn hiệu LZC đã ký hợp đồng tạm thời với Rising Sky để tham gia lễ hội âm nhạc của họ vào sáu tháng cuối năm. Lương Chân và các anh em Lan Châu cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện.
Sau khi hợp đồng được ký kết, rốt cuộc Lương Chân cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù trước đó đều là Lương Sùng Vĩ đầu tư, nhưng cậu không thể làm khổ cha mình, nhất định phải cùng nhau kiếm ra tiền. Sau khi Lương Chân hoàn thành chuyến lưu diễn trong lễ hội âm nhạc, cậu không còn là kẻ "nghèo rớt" nữa. Cậu vô cùng cao hứng, đang dương dương tự đắc kiểm tra lịch trình của mình vào tháng sau, đột nhiên cậu nhận được một cuộc gọi.
Kể từ khi thành lập công ty nhỏ của riêng mình, điện thoại của Lương Chân không ngừng kêu. Tai cậu tiếp điện thoại nhiều đến mức muốn đóng kén. Lần này cậu cũng không nhìn xem ai gọi tới mà nhận điện thoại theo phản xạ có điều kiện.
Trước khi dán tai vào màn hình, cậu đã liếc mắt qua và thấy tên Tống Châu, nhưng khi âm thanh từ đầu bên kia truyền tới, có một giọng nói lo lắng không yên hoàn toàn không giống Tống Châu trước kia.
"Bạn thân," Tống Châu ở đầu bên kia gào to như một lái buôn, "Muốn mua nhà không?"
- -----------
*Editor: với trình độ tiếng Trung một chữ bẻ đôi không biết nên tôi không chắc lắm về ý nghĩa tên công ty của Lương Chân. Tác giả cũng không giải thích gì bên dưới T.T Tôi tự tìm hiểu thì thấy cụm YYRL có thể là viết tắt của thành ngữ 余音绕梁 (mô tả một giọng hát hay, dư vị bất tận, để lại ấn tượng khó quên). Nghe cũng hợp lý nhỉ, vì công ty của Lương Chân làm về âm nhạc:3 Nếu bạn nào biết có thể để lại comment giúp tôi nhé. Cám ơn mọi người ♡
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
3 chương
24 chương
7 chương
104 chương
25 chương
10 chương