Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo
Chương 20
Trung tuần tháng mười hai, Ôn Châu đón một đợt khí lạnh. Nhiệt độ không giảm nhiều nhưng sự ẩm ướt và lạnh lẽo của mùa đông ở Giang Tô Chiết Giang càng trở nên rõ ràng hơn. Mỗi khi đụng phải những đợt gió lạnh kì dị, Lương Chân lại có chút tủi thân, cậu nhớ thời tiết ấm áp ở Lan Châu.
*trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng
Cũng vào sáng sớm ngày hôm đó, Lương Chân đã đăng bài hát mới lên internet. Ngoại trừ một vài người bạn cùng tham gia chế tác, Lương Chân không nói với ai khác rằng cậu sắp phát hành một bài hát mới. Vì đã từng hợp tác với vài rapper, Lương Chân đã đăng kí nhãn hiệu nhạc sĩ độc lập trên NetEase Music từ lâu, nhưng trước đó tên của cậu luôn xuất hiện khi kết hợp cùng với người khác, cậu là người hay hát đoạn hook.
*NetEase Music: một trang stream nhạc trực tuyến
Bận rộn đến 4 rưỡi sáng, cuối cùng cậu cũng đã tải bài hát lên thành công. Gõ "Lương Chân" vào thanh tìm kiếm của NetEase Music, nhấp vào trang chủ của nghệ sĩ, tại cột music sẽ thấy bài "Lương Châu từ" mới phát hành.
Lần đầu tiên ra bài mới, đặc biệt là trong giới underground, làm sao có thể không lấy một cái nghệ danh lạ mắt, nhiều người hay thêm aka rồi kèm theo tên tiếng anh, nghe rất ngầu. Lương Chân cũng từng cân nhắc đến việc này, nhưng cậu không nghĩ ra được cái nghệ danh nào thích hợp. Sau khi bài mới được tải lên, Lương Chân ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, cậu ngủ thẳng đến giữa trưa mới phát hiện quên sạc điện thoại. Lúc mở máy Lương Chân vẫn còn buồn ngủ, cho đến khi tin nhắn mới trên WeChat và NetEase Music nhảy loạn trên màn hình, Lương Chân mới trợn mắt lên.
Lương Chân đã mong đợi sẽ nhận được nhiều nhận xét về bài hát mới vào sáng hôm sau sau khi ra bài. Tuy nhiên, có nhiều bình luận trong tin nhắn hơn Lương Chân tưởng tượng. Mười tiếng kể từ khi bài hát được phát hành, đã có hơn 300 bình luận về "Lương Châu từ", top comment là của hai rapper cùng Lương Chân quan hệ không tệ, một trong hai người đó là rapper Tây An ——
"Trước khi nghe tôi còn trách Lương Chân không coi mình là anh em, ra bài mới mà không hú một tiếng. Nghe xong chỉ muốn nói một câu, người anh em cậu thật quá trâu bò rồi, trap Tây Bắc quá ngầu!"
Một rapper khác là người gốc Ôn Châu, trước đây Lương Chân từng hợp tác với hắn. Còn có nghề phụ là nhiếp ảnh gia, tên gọi là Do Thái, Do Thái rất hứng thú để lại bình luận...
"Người anh em, xin phép được ôm đùi nha, sau này có thể tìm cậu hát hook không?"
Lương Chân ôm điện thoại cười khúc khích, có ai không thích được khen chứ? Xem một vòng trên WeChat rồi cậu lại lướt xem bình luận trên NetEase, xem xong một lần cậu lại xem lại lần nữa, đã có thêm 30 bình luận mới. Ban đầu Lương Chân nghĩ một nghìn cái là rất nhiều, muốn xem hết phải mất nhiều thời gian, nhưng cậu xem hai lần, từng câu từng chữ "trâu bò" đều xem thật kĩ mà chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ. Lương Chân cứ tiếp tục kéo xuống dưới tải lại trang, tốc độ tăng bình luận chắc chắn không cao như lúc bài hát mới được phát hành, nhưng cũng đủ để nội tâm Lương Chân dâng trào sục sôi. Đây là một tín hiện tốt, tiếp tục duy trì chất lượng và tốc độ phát hành bài hát này, sau đó cậu có thể ra một album điện tử có thu phí. Trên ứng dụng âm nhạc, chờ đến khi có từ 3 đến 5 bài hát như thế, cậu có thể tổ chức một buổi biểu diễn, không phải làm nền hát hook nữa, mà chính mình đứng ở giữa sân khấu của livehouse.
Lương Chân lại vào WeChat, lần này cậu mở ra hộp thoại với Thiệu Minh Âm. Tin nhắn cuối cùng dừng ở 3 ngày trước, cậu nói với Thiệu Minh Âm gần đây không tới nhà anh được vì bận thu âm bài hát, Thiệu Minh Âm nhắn lại một cái nhãn 【OK】, sau đó không ai tìm ai. Hiện tại bài hát mới của Lương Chân nhận được phản hồi tích cực, người đầu tiên cậu muốn khoe là Thiệu Minh Âm.
Lương Chân không biết liệu Thiệu Minh Âm đã nghe nó chưa, cậu nghĩ chắc anh chưa nghe. Tất nhiên cậu cũng không trông ngóng Thiệu Minh Âm nghe nó xong cho cậu lời đánh giá. Cậu nghĩ lúc này Thiệu Minh Âm nhất định đang ở đồn công an, nào có rảnh rỗi để nghe nhạc.
Lương Chân sao chép liên kết bài hát, dán vào khung trò truyện, thật lâu vẫn không ấn nút gửi, cuối cùng cậu xóa đi. Cậu nghĩ rằng một ca khúc chưa thể chứng minh được điều gì, cậu muốn nhiều hơn, muốn biến những mong đợi của Thiệu Minh Âm thành hiện thực. Ra album và có những buổi biểu diễn, kiếm được tiền có thể mua cái này mua cái kia. Lương Chân vừa sốt ruột vừa cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi, tiềm năng bên trong cứ như vậy được kích động. Bây giờ Lương Chân cố gắng kìm nén lại cái niềm tự hào nho nhỏ vừa đạt được, cậu muốn tích góp thành tựu lớn hơn để Thiệu Minh Âm xem. Vì vậy Lương Chân lập tức liên lạc với bên phân phối nhạc và phòng ghi âm, trong tay cậu có mấy bản verse nhưng chưa hoàn thiện lời, hiện tại cậu đặc biệt có cảm giác, muốn thử làm một vố lớn.
Có thể khát vọng "Áo gấm về nhà" quá mãnh liệt, sau một tuần, Lương Chân nếu không có tiết ở trường thì cậu sẽ chạy đến phòng ghi âm. Mỗi ngày thu âm đến gần hai rưỡi sáng rồi trở về căn hộ mượn của Tống Châu ở quảng trường Lục Thành. Ngày hôm sau thức dậy mới nhận ra tai nghe còn chưa tháo xuống, cậu nghe lại những gì thu âm từ hôm qua xem có gì cần chỉnh sửa không. Với hiệu suất làm việc cao, Lương Chân đã hoàn thành 3 bài hát trong hai tuần. Cậu cảm tạ chính mình vì trước đây đã viết rất nhiều lời bài hát, tuy rằng khi đó không có bài hát nào, nhưng lời bài hát ngắn dài đều được Lương Chân ghi hết ba, bốn quyển sổ. Thường là những gì xuất hiện trong tâm trí, bất kể cái gì cậu cũng ghi lại, có khi chỉ hai câu, có khi lưu loát viết hai trang dài ghép vần đôi, mặc dù những gì ghi chép lại chưa thể sử dụng được ngay, nhưng có một số người nhìn Lương Chân cảm thán "Đệt, trước đây tôi chưa từng ghi chép lại những thứ tuyệt vời như vậy".
Khi các sản phẩm hoàn thiện, Lương Chân không lập tức phát hành. Lúc này cậu muốn để Thiệu Minh Âm nghe trước. Thời gian trước đó mỗi ngày đều ghi âm đến rất khuya, sau khi về nhà Lương Chân đói bụng cũng không gọi được thức ăn bên ngoài, chỉ có thể tự lực cánh sinh, sáng tạo ra "Lương Chân tuyệt chiêu no bụng". Ngoài mấy bài hát, Lương Chân cũng muốn nấu cơm cho Thiệu Minh Âm. Trước đây đều là cậu ăn cơm của Thiệu Minh Âm, hiện tại miễn cưỡng có thể coi như cậu biết nấu cơm, giống như muốn cho Thiệu Minh Âm nghe những bài hát mới đầu tiên, bây giờ, người đầu tiên cậu muốn cho nếm thử cũng là Thiệu Minh Âm.
Vì vậy, ngày hôm đó, Lương Chân quyết định mang đến cho Thiệu Minh Âm một bất ngờ. Cậu không nói trước với anh hôm nay sẽ đến, cậu đem nguyên liệu nấu ăn đựng trong balo, đứng đợi Thiệu Minh Âm ở cửa nhà sớm hơn giờ anh tan làm. Lương Chân tưởng tượng Thiệu Minh Âm sẽ trông như thế nào khi nhìn thấy chỗ nguyên liệu đựng trong balo, chắc hẳn anh sẽ hoài nghi tay nghề của mình, khi nếm thử, anh sẽ không khen ra miệng, nhưng chắc chắn sẽ thích.
Lương Chân chờ a chờ, chờ đến giờ anh thường có mặt ở nhà, nhưng chờ mãi Thiệu Minh Âm vẫn chưa về. Cậu nghĩ có thể hôm nay Thiệu Minh Âm phải làm thêm giờ, có thể anh sẽ quên ăn cơm khi tăng ca, khi trở về nhà càng cần sự quan tâm ấm áp từ cậu. Nghĩ đến đây Lương Chân bắt đầu đói bụng, nhưng cậu kiên quyết không ăn vụng, cậu phải đợi Thiệu Minh Âm trở về cùng ăn.
Đến gần chín giờ, bên trong cầu thang vẫn không một chút động tĩnh. Lương Chân bắt đầu hơi nghi ngờ, không phải cậu sợ Thiệu Minh Âm xảy ra chuyện gì, vì chính cậu đã từng thấy Thiệu Minh Âm về muộn, nhưng lần này cậu đoán không ra lý do. Cậu nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho Thiệu Minh Âm, nhưng nếu hỏi sẽ bị bại lộ, bất ngờ không còn bất ngờ nữa.
Vì vậy Lương Chân vẫn quyết định tiếp tục chờ, ban đầu cậu đứng dựa vào tường, đến cuối cùng đứng mỏi rồi lại ngồi xổm người xuống. Lúc này cậu quá đói bụng, sự phấn khích ban đầu đã dần nguội đi, nhưng may mắn thay cuối cùng trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Lương Chân trong nháy mắt có tinh thần, cậu bước đến góc cầu thang bên cạnh và trốn đi, đầu hơi thò ra, nhìn thấy đó là Thiệu Minh Âm liền lập tức vui vẻ, thời gian chờ đợi dài dằng dặc một chút oan ức cũng tan thành mây khói. Cậu muốn đùa giỡn dọa Thiệu Minh Âm, ai bảo anh để cậu chờ lâu như vậy, Lương Chân muốn báo thù một chút thôi.
Tâm trạng Thiệu Minh Âm nhìn qua rất tốt, anh đang cười, là kiểu mà Lương Chân thường thấy, nụ cười điểm đạm và dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Nụ cười kia khiến Lương Chân nghĩ tới bọn họ trong đồn công an đêm hôm ấy, thời điểm Thiệu Minh Âm hỏi cậu có muốn ăn mì hay không, chính là cười như thế.
Lương Chân nhìn anh cười, ngay khi trái tim vừa bắt đầu ấm áp, cậu nhận thấy tầm mắt Thiệu Minh Âm luôn hướng xuống dưới, cùng hướng với cậu, ở đoạn cầu thang tiếp theo, Thiệu Minh Âm từ chỗ ngoặt đi lên rồi anh dừng bước chân, theo hướng kia mỉm cười.
"Đừng lo lắng, lại đây đi."
Giọng Thiệu Minh Âm nói bình tĩnh, càng không có khiêu khích hay ám chỉ, nhưng Lương Chân nào kịp suy nghĩ, cậu vừa nghe Thiệu Minh Âm nói liền biết không chỉ có mình anh, tâm trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.
Cậu nhìn thấy Thiệu Minh Âm vẫy vẫy tay, nói với người cậu không nhìn rõ kia: "Lên đây đi."
Ngay lúc đó Lương Chân cũng không biết, ngày hôm nay cậu không mời mà tới, là đúng hay sai.
Nhưng dù đúng hay sai, cậu đã nhìn thấy Thiệu Minh Âm mang theo một người trở về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
3 chương
24 chương
7 chương
104 chương
25 chương
10 chương