"Không phải anh nói muốn trong phòng có chút náo nhiệt sao, sẽ không thấy quạnh quẽ nữa." Lương Chân nhìn anh, cậu mỉm cười, "Anh muốn nghe gì, tôi sẽ hát cho anh nghe." Muốn nghe gì? Thiệu Minh Âm bắt đầu nghĩ về những gì anh muốn nghe thay vì nghĩ xem khi nào Lương Chân về. Anh dường như nhìn thấy thiếu niên đứng dưới mái hiên, bị mắc kẹt bởi cơn mưa, nhưng tiếng hát của cậu giống như một chú chim hót không thể dừng lại. "Tôi..." Thiệu Minh Âm liếm môi dưới, hơi cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Chẳng bao lâu sau, anh thẳng người và mỉm cười, nhìn Lương Chân nở nụ cười. Nụ cười rất Thiệu Minh Âm, nhàn nhạt, không giả tạo chút nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách. "Anh thích nhất bài gì, có thể tôi sẽ hát được." Thiệu Minh Âm lắc đầu, anh nói: "Tôi không hiểu những thứ này." "Âm nhạc có cái gì mà hiểu hay không hiểu," Lương Chân không nản lòng, "Âm nhạc chỉ cần có dễ nghe hay không." "Được rồi," Thiệu Minh Âm dựa lên tường nhà bếp, tùy ý đút tay vào túi quần, "Vậy cậu hát bài gì dễ nghe xem." "Được!" Lương Chân được anh cho phép, đôi mắt cậu sáng lên, gảy dây đàn bắt đầu hát mấy bài sở trường dễ gây ấn tượng. Cậu vừa đàn vừa quan sát phản ứng của Thiệu Minh Âm, muốn biết bài nào hợp ý anh. Nhưng Thiệu Minh Âm vẫn luôn không có biểu hiện gì khác. Lương Chân thầm lo lắng, không một ca khúc nào hát xong hoàn chỉnh, một vài bài cậu hát luôn đoạn điệp khúc rồi hỏi Thiệu Minh Âm "Có thích hay không?". Nhưng không thấy anh đáp, cậu lại tiếp tục hát. Lương Chân đã lâu không chơi đàn ghi ta, càng về sau càng sai nhiều, chính cậu cũng thấy không cảm xúc, huống hồ là Thiệu Minh Âm đang nghe. Nhưng chừng nào những ngón tay gảy đàn còn chuyển động, Thiệu Minh Âm sẽ không kêu dừng lại, nhưng Lương Chân không thể cứ hát như thế cả tối. Có bài hát quên mất giai điệu, cổ họng Lương Chân hát đến nốt cao thấy không đúng, cậu vội vã ngừng đàn. Thiệu Minh Âm không nói gì, anh đi vào nhà bếp, Lương Chân ôm đàn ghi ta đi theo, cậu nhìn thấy Thiệu Minh Âm mở tủ lạnh lấy ra một bình nước khoáng lớn. Thiệu Minh Âm cúi người xuống mở tủ, từ bên trong lấy ra một cái cốc thủy tinh rồi lau sạch, rót nước đưa cho Lương Chân. Lương Chân cầm lấy, mím môi uống từng ngụm, như thể cậu sợ mình uống xong sẽ phải rời đi. Thiệu Minh Âm nhìn ra tâm tư trong lòng cậu, anh không thúc giục mà bỏ nước vào tủ lạnh. Tủ lạnh không có nhiều thứ, nổi bật nhất là cái nồi nấu bên trong của nồi cơm điện, Lương Chân nhìn thấy liền hỏi Thiệu Minh Âm đó là cái gì. "Cậu nói cái này?" Thiệu Minh Âm dùng ngón tay gõ gõ cái nồi, "Canh đậu xanh." "Canh đậu xanh?" "Ừ" Thiệu Minh Âm thuận miệng hỏi, "Muốn uống không?" "Muốn" Lương Chân gật đầu như gà con mổ thóc, giọng trầm xuống hỏi Thiệu Minh Âm, "Được không?" Thiệu Minh Âm mở nắp nồi, anh nhớ ra mình làm từ hai hôm trước, uống qua một lần rồi không chạm vào nữa, cho nên vẫn còn không ít. Một mình anh không thể uống hết được, món này để vài ngày sẽ hỏng. Vì vậy Lương Chân nghĩ, anh sẽ không ngại cho cậu một bát. Nhưng không nghĩ đến Lương Chân còn đòi hỏi, cậu muốn uống nóng. "Được!" Thiệu Minh Âm đem nồi canh kia đun trên bếp gas, tốt bụng hỏi Lương Chân muốn ăn ngọt thế nào, bây giờ anh nên cho thêm nước hay bỏ thêm đường. "Có thể cho thêm hai viên hạt sen được không, tôi mới thấy chúng trong tủ lạnh." "Được được được." Thiệu Minh Âm không phản đối, cho thêm hạt sen vào nồi, anh thấy Lương Chân tập trung tinh thần nhìn chằm chằm kệ bếp, liền hỏi: "Lại đói rồi à?" "Tôi không phải thùng cơm! Tôi..." Lương Chân cau mày, chẹp chẹp miệng, "Có cái gì khác để ăn sao?" Thiệu Minh Âm: "..." "Còn có sủi cảo đông lạnh, sủi cảo rán, sủi cảo để nấu canh đều có." Thiệu Minh Âm mở tủ lạnh lần nữa, trêu chọc Lương Chân, "Hâm nóng một chút?" "Không cần không cần." Lương Chân xua tay, ngược lại hỏi Thiệu Minh Âm, "Cảnh sát Thiệu, bình thường anh ăn đồ đông lạnh nhiều lắm sao?" Thiệu Minh Âm nói: "Với mì sợi nữa, mỗi thứ một nửa." Lương Chân hỏi: "Anh không thích ăn cơm sao?" Thiệu Minh Âm nói: "Có ăn, tôi sẽ nấu một nồi lớn, còn thừa sẽ làm cơm rang trứng." Lương Chân hỏi: "Hả? Vậy không làm các món ăn kèm?" Thiệu Minh Âm nói: "Nấu ăn nhiều phiền phức, rửa bát cũng nhiều hơn, và..." Thiệu Minh Âm không nói tiếp, anh nghĩ sao mình cứ thế thuận theo Lương Chân, cậu hỏi cái gì anh liền đáp cái đó. Tuy rằng chỉ là chút chuyện sinh hoạt vụn vặt không liên quan đến việc riêng tư, nói cho Lương Chân không vấn đề gì, nhưng cứ như vậy đối thoại về củi gạo dầu muối, đây không phải việc nên có giữa anh và Lương Chân. Thiệu Minh Âm ho khan một tiếng, đóng tủ lạnh, đi tới kệ bếp phía trước. Anh đem nắp xoong đậy lên, hy vọng canh mau mau sôi. Lương Chân sẽ uống cả hết cả nồi, không biết khi nào sẽ uống xong, nhưng đến lúc đó cậu sẽ không còn lý do gì ở lại đây nữa. Đến lúc đó, cái nhà trọ nhỏ này chỉ còn một mình anh. Thiệu Minh Âm thực sự hy vọng như vậy, anh nhớ tới mình và Lương Chân mấy tuần trước tại gay bar làm chuyện hoang đường. Mặc dù Lương Chân không đề cập đến bất cứ điều gì, có thể là vì cậu xấu hổ, cũng có thể là cậu căn bản không để tâm đến. Nhưng không nói đến không có nghĩa là chưa có gì xảy ra, bọn họ cũng coi như làm được một nửa. Nếu đêm nay anh để Lương Chân ở lại, quan hệ giữa hai người gọi là gì đây? Thiệu Minh Âm buồn bực, nhưng không biểu hiện ở trên mặt, anh chỉ nhìn chằm chằm vào nồi đun nước, mong chờ nó mau sôi. Thiệu Minh Âm mở nắp ra xem rồi đậy lại nhiều lần. Anh không biết rằng động tác ấy đã rơi vào mắt Lương Chân. Cậu không cảm thấy anh đang vội, trái lại cảm thấy cảnh sát Thiệu ở nhà thật tri kỷ, khiến Lương Chân nghĩ đến lời một bài hát, cậu không nhớ được phần đầu, chỉ nhớ rõ hai câu điệp khúc. Lương Chân hát, cậu đứng ở cửa phòng bếp, trong phòng bếp có Thiệu Minh Âm. Cậu hát: "Ai đến nơi đây, đến từ núi sông hay biển hồ nào —— "