Em Về Cùng Ngày Nắng Full

Chương 49 : Anh Có Ấm Không

Anh cố gắng biết bao để có thể đến gần bên cô, nếu cô dễ dàng thốt ra hai chữ đó, nó sẽ tức khắc hủy diệt anh. Bên ngoài trời lạnh cóng, nhưng trong phòng bệnh rất ấm. Lục Chấp mất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt. Nghe thấy cô hứa không rời xa mình, anh mới yên tâm dần chìm vào giấc ngủ. Ninh Trăn ngồi trên giường ngắm nhìn anh, từng đường nét trên gương mặt thiếu niên hết mực tinh xảo nam tính. Những lúc bất động hay không cười, vẻ lạnh lùng mang đến cho người ta cảm giác hờ hững lãnh đạm tột cùng. Chẳng trách trước kia cả Tam Trung đều nói, Lục Chấp không có tình người, không dễ chọc vào. Sau khi anh ngủ, Ninh Hải Viễn gọi điện cho Ninh Trăn. Cô sợ đánh thức anh, hạ thấp giọng đi ra ngoài nghe điện thoại. “… Dạ, con biết rồi, con sẽ lập tức về ngay, ba yên tâm ạ.” Cô cúp máy, cách đó không xa Trần Đông Thụ và Tiếu Phong đang tiến lại. Trên người bọn họ tỏa ra mùi khói thuốc nồng nặc, có lẽ trong lòng cũng rối bời, chuyện xảy ra đêm nay quả thực vượt quá sức tưởng tượng. Quý Phỉ thật điên rồ. Lâm Tử Xuyên cũng… ngay cả Trần Đông Thụ cũng có thể đoán được, sau sự việc này, mấy người bọn họ sẽ không bao giờ còn có thể trở lại như trước. Tình nghĩa anh em gần mười năm trời của Lục Chấp và Lâm Tử Xuyên vậy mà lại bị chôn vùi trên người một nữ sinh. Hoang đường lại nực cười. Tiếu Phong xin lỗi Ninh Trăn, dù sao chuyện này xảy ra trên địa bàn của hắn. Sinh nhật cô gái nhỏ mười bảy tuổi lại đột nhiên thành ra như vậy, cũng không biết có dọa cô chết khiếp không. Bọn họ tỉ mỉ giải thích mọi chuyện với Ninh Trăn. Ninh Trăn cụp rũ mắt, trầm mặc gật đầu. Trong hành lang yên tĩnh, hai thiếu niên nghe thấy cô nhẹ nhàng hỏi: “Cô ta sẽ bị xử lý theo pháp luật sao?” Người Ninh Trăn đề cập tới là Quý Phỉ. Tiếu Phong cười khổ: “Chắc vậy rồi, nhưng nếu Lâm Tử Xuyên quyết tâm bảo vệ cô ta, Chấp ca có thể sẽ vì mười năm tình nghĩa mà bỏ qua cho bọn họ.” Dù sao người bị thương là Lục Chấp, nếu là Ninh Trăn, Lục Chấp sẽ nổi điên, ai bảo vệ Quý Phỉ cũng vô dụng. Đổi lại bản thân anh, anh nhất định sẽ nghĩ tới tình nghĩa của Lâm Tử Xuyên. Bọn họ đều biết rất rõ, tuy Chấp ca thoạt nhìn có vẻ ngạo mạn lạnh lùng nhưng kỳ thực là một người rất coi trọng tình bạn hết mực nghĩa khí. Nhưng bọn họ không nói với Ninh Trăn những suy đoán trong đầu, rất có thể Lục Chấp sẽ bị Lục gia đón về. Anh ở thành phố A bị thương như vậy, cho dù Lục gia lòng vững như bàn thạch cũng không thể nào tiếp tục bình chân như vại để người thừa kế duy nhất của dòng họ lang bạt bên ngoài. Chuyện này vừa nghĩ tới lại thấy buồn bực. Bản thân Trần Đông Thụ cùng Tiếu Phong đều là thiếu gia nhà giàu nên hiểu rất rõ những chuyện này. Nhìn cô gái mềm mại yếu đuối trước mặt, không khỏi cảm thấy cô thật đáng thương. Đồng Giai và Hạ Tiểu Thi đã về trước. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng vì phải giấu Ninh Hải Viễn và Từ Thiến, Ninh Trăn không còn cách nào khác buộc phải đi về. Trần Đông Thụ vần vò các cơ mặt sắp cứng đờ của mình, cố lộ ra nụ cười tươi tắn: “Cậu về đi Ninh Trăn, tớ và Tiếu Phong sẽ ở lại đây chăm sóc Chấp ca.” Cô gật đầu: “Nhờ hai cậu.” Hai thiếu niên đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô lầm lũi biến mất nơi lối rẽ. Trần Đông Thụ thở dài: “Vừa nãy suýt chút nữa tớ đã không nhịn được nói cho cậu ấy biết.” Muốn cô dành nhiều thời gian hơn ở bên Chấp ca, chưa biết khi nào Chấp ca sẽ phải quay về thành phố A. “Đừng có dọa vớ dọa vẩn, mới chỉ là suy đoán của bọn mình.” Tiếu Phong cau mày nói: “Giờ mà còn chưa thấy Lâm Tử Xuyên vác mặt tới bệnh viện.” “Chắc mẩm là đang ở cùng với Quý Phỉ rồi, có đứa bị mỡ heo bám đầy đầu hồ đồ đánh mất hết lương tâm, ba bò chín trâu cũng không kéo lại được.” “Haizz.” ~ Hôm sau, trời vừa hửng sáng Ninh Trăn đã thức dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đeo ba lô ra cửa nhưng không đi đến trường như thường lệ mà nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ học. Thường ngày cô đều ngoan ngoãn, thỉnh thoảng mới xin nghỉ phép một ngày, thầy chủ nhiệm sẽ không nổi trận lôi đình… chứ? Cô đi về hướng bệnh viện, dọc đường nhân tiện mua cho Lục Chấp một phần cháo loãng. Buổi sớm đầu đông, không khí lạnh lẽo khiến hít thở cũng khó khăn. Bệnh viện rất vắng vẻ, Ninh Trăn đi đến phòng bệnh Lục Chấp nằm tối qua, nhưng lúc đẩy cửa ra lại phát hiện không có ai trong đó. Không riêng Lục Chấp mà cả Trần Đông Thụ và Tiếu Phong cũng không thấy đâu. Cô liền đi ngược ra quầy lễ tân hỏi thăm cô y tá đang trực sớm. Cô y tá ngáp một cái, giở sổ ghi chép: “Em tìm bệnh nhân tên gì, ban đầu nằm ở phòng nào?” “Dạ, Lục Chấp, nằm ở phòng 302.” “À, bốn giờ rưỡi sáng nay cậu ấy đã chuyển sang phòng vip, phòng 708 tầng 7, em có thể đi lên đó bằng thang máy ở đằng kia.” Vừa nói cô ấy vừa đưa tay hướng dẫn. Ninh Trăn nói cảm ơn rồi tiến vào thang máy lên tầng 7. Cảnh tượng bảo vệ nghiêm ngặt bên ngoài phòng bệnh khiến bước chân cô bất giác khựng lại. Bảy tám người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen đang đứng canh chừng trước cửa, Trần Đông Thụ không có ở đây, Tiếu Phong đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ ngoài hành lang. Hắn nhíu chặt chân mày, đầu thuốc sắp cháy bén vào ngón tay cũng không phát hiện. Cuối cùng ‘xuýt’ một tiếng ném tàn thuốc đi. Cô ngập ngừng bước tới mấy bước, một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền giơ tay ngăn cô lại, giọng nói mạnh mẽ: “Cô làm gì đấy?” Tiếu Phong nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu dòm sang, thấy Ninh Trăn, lật đật lên tiếng: “Này này này, anh làm gì thế? Đây là bạn học của Chấp ca, không được chặn không được chặn!” Hắn nói xong mấy lời này, bỗng dưng đổi giọng ngoắt ngoéo: “Các anh thật đúng là tận tụy với công việc, người cần ngăn thì không ngăn, người không nên ngăn thì đuổi đi.” Ninh Trăn nghe vậy không hiểu lắm, nhưng chẳng mấy chốc cô đã biết Tiếu Phong có ý gì. Bên trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng bình hoa vỡ. Cùng với giọng nói lạnh lùng của Lục Chấp: “Cút.” Cô ngây người, trước giờ cô chưa từng thấy Lục Chấp nói chuyện như thế, trong thanh âm lộ rõ vẻ rét lạnh. Cửa phòng bật mở, một phụ nữ tóc xoăn đi ra. Dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng nét mặt thoạt nhìn có phần chật vật. Cơ hồ trong loáng mắt cô ta đã che giấu cảm xúc đó, nhanh chóng lấy lại vẻ duyên dáng tao nhã đầy quyến rũ. Cô ta ngước lên, ánh mắt lướt qua Ninh Trăn và Tiếu Phong, dừng lại một giây, sau đó nhìn Ninh Trăn mỉm cười: “Xin chào, em là bạn học của Lục Chấp sao? Tôi là Thu Linh.” Ninh Trăn bất giác siết chặt quai đeo cặp. Nghe thấy trái tim còn rét lạnh hơn cả ngón tay đang cứng đờ vì tê cóng. Âm thanh này dường như trong tíc tắc đã xoay mở van ký ức của cô, cô nhớ lại! Kiếp trước, chính là âm thanh này, từng văng vẳng bên tai cô, ‘Cô không biết cậu ta thì tốt biết mấy. Cậu ta sẽ không thống khổ, cô cũng sẽ không đau đớn.’ Thì ra là Thu Linh. Lòng bàn tay Ninh Trăn rịn đầy mồ hôi, cô ngẩng đầu lên, đè xuống cơn sóng ba đào không ngừng cồn dậy trong lòng, nhẹ nhàng đáp lời: “Xin chào.” Thu Linh bị Lục Chấp đuổi ra, nhưng trước mặt người ngoài, cô ta luôn thể hiện dáng điệu ung dung tự tại. Cô ta không nói thêm lời nào với Ninh Trăn mà trái lại xoay qua mỉm cười với Tiếu Phong: “Vậy tôi đi trước, cậu ấy không chịu về, còn phải nhờ mấy em khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn.” Tiếu Phong không lên tiếng. Thu Linh cũng chẳng quan tâm, tự mình rời đi. Ngoài cửa, mấy vệ sĩ vẫn như cũ tận tụy với công việc đứng chôn chân trơ thổ địa ở đó. Giọng nói trầm thấp của Lục Chấp từ trong phòng bệnh truyền ra: “Ninh Trăn, là em à?” Cô định thần lại, đẩy cửa vào. Vừa nhìn thoáng qua đã thấy dưới đất đầy những mảnh sứ vỡ văng tung tóe. Lục Chấp xuôi theo ánh mắt cô dòm sang, tầng tầng sương giá lan tràn trong mắt. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, bấm chuông đầu giường: “Cho người dọn phòng.” Vừa ngước lên thấy cô đeo chiếc cặp nhỏ, ngẩn người đứng đó, ánh mắt nhìn anh ngơ ngác. Tim anh đột nhiên như bị ai đó cứa vào. Tựa thứ thép cứng trăm ngàn lần tôi luyện lại mềm yếu cuộn được vào ngón tay, bao nóng nảy bất kham cũng nguyện vì ánh nhìn trong veo ngây thơ đó mà yếu mềm. “Lại đây nào bạn học nhỏ, ngẩn người ở đó làm gì.” Anh cong khóe môi, trêu cô: “Nhìn đến mê mẩn như thế, chi bằng cho em sờ một cái nhé.” Giọng điệu này ngả ngớn không để đâu cho hết, hoàn toàn không phải cùng một người đã phát ra ngữ khí tức giận khi nãy. Cô bước tới, bên cạnh có chiếc ghế dành riêng cho khách đến thăm bệnh, cô còn chưa kịp ngồi xuống, Lục Chấp đã gọi giật: “Em đừng ngồi đó, lúc nãy người phụ nữ kia đã ngồi qua rồi, bẩn.” “… Dạ.” Ngón tay đang xách đồ ăn sáng không kìm được nắm thật chặt, dòm anh, trả lời với vẻ hết mực ngoan ngoãn. Lục Chấp bật cười thành tiếng: “Hay em ngồi trong lòng anh được không?” “…” Cuối cùng cô gái nhỏ cũng thoát ra khỏi mớ ký ức hỗn độn của kiếp trước định thần lại, tức giận trừng anh một cái. Mềm nhũn, đích xác là không có tí sức uy hiếp nào. Cô cẩn thận ngồi xuống góc giường, ngón tay sờ hộp đựng cháo, vẫn còn âm ấm. “Anh muốn ăn không?” Anh cười tủm tỉm tung chăn ra chồm sát lại gần cô: “Vết thương đau, em đút cho người bệnh ăn được không?” “Anh không ăn thì thôi.” “Này này này, đừng, anh ăn.” Anh tự cầm lấy nhưng không ăn ngay, tay kia nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô. Lạnh băng, anh không kìm được cau mày, đau lòng chết đi được. Lục Chấp dứt khoát dùng chăn của mình bọc kín cô lại, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần. Ninh Trăn cảm thấy thế này thật kỳ, bèn ngọ nguậy. Anh cười như không: “Quấn đi nào, trên đó còn có nhiệt độ cơ thể anh, nếu em thích phiên bản trực tiếp dùng người thật anh cũng không ngại đâu.” Cô không còn cách nào khác, đành phải chịu bị ủ như con sâu. Chăn của anh mềm mại như tơ, bên trên còn sót lại hơi ấm của anh, chẳng mấy chốc cả người cô đã ấm áp. Lục Chấp đang húp cháo. Cháo loãng không có vị gì, anh cau mày: “Không có mùi vị.” “…?” Anh anh anh… vậy mà còn ghét bỏ. Ninh Trăn còn ghi sổ chuyện vừa nãy bị anh uy hiếp, chớp chớp mắt nói với anh: “Vậy cũng không còn cách nào khác, cháo đều là thế này, anh bị thương, tốt nhất không nên đụng tới thức ăn mặn.” Anh nhướn môi: “Có cách.” “Sao cơ?” Anh đột nhiên chồm tới, cô bị quấn thành cái kén bự trong nhất thời không kịp né ra sau. Hai mắt mở to, biểu đạt sự hoảng hốt. Một tay anh nâng cằm cô, môi tiến sát lại gần môi cô cách một khoảng không thể gọi là khoảng cách thì dừng lại. “Nè, anh hôn đó.” “…” Mặt cô thoắt cái đỏ lựng. Lục Chấp anh… sao anh lại xấu xa thế chứ? Có ai ngang ngược trước khi cưỡng hôn người khác còn thông báo! Cô nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, Lục Chấp đột nhiên phì cười. Anh cười đến không thể dằn xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi buông cô ra. “Hầy, Ninh Trăn, em biết không, em có vị ngọt.” Cô… cái gì cũng không muốn biết. Mới nãy sao Lục Chấp không trùm kín mặt cô luôn? Cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Thiếu niên vui vẻ hạnh phúc, trái tim bị sự mềm mại đáng yêu của cô làm cho tan chảy. Có hơi hối hận vì đã không hôn thật, càng nghĩ càng hối hận. Nhân viên hộ lý gõ cửa, đi vào quét dọn mảnh sứ vỡ. Cô hộ lý trẻ lặng lẽ đưa mắt liếc trộm cậu thiếu niên và cô gái nhỏ trên giường, chậc chậc, cậu chàng này thay đổi xoành xoạch, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Buổi sáng cô ấy đã nhìn thấy cậu thiếu niên này, trên mặt giống như phủ một tầng sương giá. Lúc này… dáng tươi cười đẹp mắt đến cô ấy cũng muốn bị đốn tim.  Cô ấy nhanh chóng quét dọn xong, lúc sắp đi ra ngoài bỗng sực nhớ: “Ban nãy có một cậu hỏi có thể vào gặp cậu được không? Cậu ấy nói cậu ấy họ Lâm, nhờ tôi giúp chuyển lời cho cậu.” Nụ cười trên mặt Lục Chấp phai lạt đôi phần, đồng tử trong mắt anh đen kịt, lạnh nhạt nói: “Không gặp.” Anh và Lâm Tử Xuyên hiểu nhau quá rõ. Anh biết Lâm Tử Xuyên chọn bảo vệ Quý Phỉ, sẽ vì Quý Phỉ cầu xin tha thứ. Mà Lâm Tử Xuyên không cưỡng cầu đến gặp anh, cũng là đoán được Lục Chấp không muốn nhìn thấy bọn họ. Lục Chấp lựa chọn bỏ qua cho bọn họ một lần, với điều kiện tiên quyết, bọn họ có thể đi được bao xa thì hãy đi cách xa bấy nhiêu. Cuộc đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Vì sự phản bội và ích kỷ của Lâm Tử Xuyên, suýt chút nữa anh đã không thể nào gánh chịu được hậu quả kia. Nếu như Ninh Trăn có chuyện gì… Cô hộ lý đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài. Bị chuyện như vậy cắt ngang, Lục Chấp đột nhiên nhớ ra một việc đã khiến mình lo lắng suốt đêm qua. Anh đặt hộp cháo trên tay xuống, dịch sát lại gần cô. “Hôm qua, em đã… nghe thấy những gì?” Lông mi Ninh Trăn khẽ run run, mắt cụp xuống: “… Quý Phỉ nói, anh đã làm cho Thu Linh bị mất đứa bé trong bụng.” Thực tế Quý Phỉ dùng từ ngữ rất cực đoan, cô ta nói Lục Chấp là tội phạm giết người. “Vậy em có tin không?” Cô ngước lên: “Là anh làm sao?” Em không tin người khác, nhưng em tin anh. Anh nói phải là phải, không phải sẽ không phải. Đôi mắt thiếu niên đen kịt như mực không tan, anh chật vật rướn khóe môi, nhìn vào mắt cô: “Phải, anh xin lỗi.” Dưới chăn, đầu ngón tay cô khẽ run. Lục Chấp siết chặt nắm tay: “Anh không dám nói dối em, cho nên em có thể đừng vứt bỏ anh được không.” Cô cảm nhận được, anh đang sợ. Cô còn nhớ rất rõ cái đêm đó, bọn họ đi từ trong sở cảnh sát ra, Lục Chấp dắt tay cô. Anh nói, ‘anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh có thể thay đổi trở nên thật tốt thật tốt, cho nên em có thể thử thích anh được không, đừng dễ dàng vứt bỏ anh’. Cô đã nén nước mắt nói ‘dạ’. Khi đó, cũng tương tự như lúc này. Cô nhẹ nhàng mở chăn ra, học theo anh như thế, lấy chăn quấn quanh người anh, cô nghiêm túc cất giọng chân thành: “Em sẽ không bỏ cuộc.” Ánh mắt cô gái cong thành vầng trăng non: “Anh còn lạnh không, Lục Chấp?” Anh có cảm nhận được hơi ấm không? Lục Chấp.