Em Về Cùng Ngày Nắng Full

Chương 44 : Hẹn Hò

Sau giờ học, hầu hết mọi người đều đã háo hức ra về. Hôm nay là chủ nhật, buổi chiều không có tiết, từ lớp mười hai Tam Trung mới bắt đầu quy định nghiêm ngặt về thời gian nghỉ, một tuần chỉ có duy nhất chiều chủ nhật là không phải lên lớp. Vì vậy nửa ngày ít ỏi này trở nên vô cùng quý giá. Giáo viên dạy tiết cuối của lớp Ninh Trăn đã cho lớp tan học sớm năm phút. Cô lập tức muốn đi tìm Lục Chấp trao đổi với anh những chuyện vừa chợt nghĩ ra. Hàng ngô đồng trong trường lá đã dần chuyển sang màu úa vàng, cô ngồi trên băng ghế dài bên cạnh sân vận động, nghĩ ngợi đến thất thần. Lúc Lục Chấp đi tới, xuôi theo ánh mắt cô nhìn về phía trước, có mấy nam sinh mặc quần áo cầu thủ đang đá bóng. Anh nhíu mày, không ngồi xuống ghế mà đứng chắn trước mặt cô: “Ninh Trăn, anh chơi bóng không đẹp trai à?” Sao em phải dán mắt nhìn chằm chằm người khác? Thân hình thiếu niên cao lớn ngăn cản tầm nhìn của cô, cô thu lại những suy nghĩ đang trôi dạt lơ lửng, nghe thấy câu hỏi của anh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. Hồi đó lúc vừa nhập học không bao lâu cô đã bị Lục Chấp uy hiếp phải khen anh đẹp trai. Sao có người bá đạo như vậy chứ. Cô không thể không ngước mặt lên nhìn anh. Lúc này mới chú ý tới trang phục trên người anh, trong nhất thời sự kinh ngạc khiến cô quên mất chủ đề vừa rồi. “Anh mặc đồng phục sao?” Ban nãy khi Lục Chấp ngồi trong lớp cô nhìn không rõ, giờ mới thấy anh mặc áo khoác đồng phục Tam Trung bên ngoài. Dây khóa không kéo, lộ ra áo sơ mi màu đen của anh ở bên trong. Đồng phục học sinh quy củ nhưng khi khoác trên người anh đã thay đổi hoàn toàn hương vị, nhìn sao cũng thấy bất kham ngang tàng chẳng chút bó buộc. Khi ánh mắt cô lướt tới logo trên áo sơ mi đen của anh, mặt thốt nghệch ra. Lục Chấp nhíu mày, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ: “Hầy, anh mặc đồng phục cũng siêu đẹp trai đúng không?” Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là chiếc áo sơ mi đen anh đang mặc… Anh cười đến vô lại: “Em phát hiện ra gì à?” “Rõ ràng hôm đó anh nói, y phục anh đưa cho em không có mặc qua.” “Ừm.” “Vậy bây giờ anh…” “Em mặc xong rồi anh lại mặc không được sao?” Đôi gò má cô nở rộ vầng mặt trời đỏ au. Tránh né ánh mắt như cười như không của anh, anh cố ý làm chuyện xấu, cô có nói gì cũng đều chịu thiệt. Ninh Trăn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Em nghe nói hôm trước có một người phụ nữ đến tìm anh, cô ta là ai vậy ạ? Có liên quan đến chuyện hôm nay anh có thể đi học lại sao?” Đôi đồng tử trong mắt anh tối sầm xuống, nhưng cảm xúc này được che giấu rất nhanh. Anh dùng một giọng bông đùa: “Sao trước đây anh không phát hiện, em thích ăn giấm chua như thế nhỉ.” “Không, không phải.” Cô cắn môi. Anh gật đầu: “Đúng là có người tới tìm anh. Trước kia anh có nói qua với em, mẹ anh qua đời rất sớm, đây là người phụ nữ ba anh tìm ở bên ngoài ba năm trước.” “Mẹ kế của anh?” Lục Chấp lạnh lùng nhếch môi: “Không phải. Cô ta không xứng, không có tư cách bước vào Lục gia.” Bất quá chỉ là một ả nhân tình bao nuôi. Câu này anh nuốt trở lại, nhìn đôi mắt trong ngần sạch sẽ của cô, đến cả những lời cay nghiệt anh cũng không thể thốt ra khỏi miệng. “Dạ…” Cô gật đầu, nét mặt có phần nghiêm trang: “Anh có thể nói cho em biết, cô ta tên gì không?” Anh nhíu mày, chẳng giấu diếm cô điều gì: “Thu Linh.” Cái tên này… Ninh Trăn cẩn thận nhớ lại, phát hiện mình không có ấn tượng gì nhiều. Chuyện của kiếp trước, vốn dĩ cô chỉ có thể nhớ một cách rời rạc mơ hồ, hiện tại Lục Chấp cung cấp thêm thông tin nhưng cô vẫn như lọt trong sương mù. Rất nhiều chuyện người ngoài nhìn thấy vô cùng đơn giản nhưng đối với người trong cuộc mà nói, thường rất khó nhìn thấu. Cô có thể cảm giác được mức độ chán ghét của Lục Chấp đối với Thu Linh. Trên đời này không phải ai cũng may mắn gặp được một người mẹ kế tốt như Từ Thiến. Từ nhỏ Lục Chấp đã phải vất vả cực khổ hơn cô rất nhiều. Nhưng những điều cần hỏi vẫn phải hỏi: “Cô ta đến tìm anh làm gì vậy ạ? Anh phải về nhà sao? Lục Chấp.” Thiếu niên cười khẽ: “Anh không về đâu, Ninh Trăn. Em ở đây.” Câu này làm cho cô thoáng ngượng ngùng xấu hổ, chạm vào ánh mắt cười tủm tỉm của thiếu niên, cô cũng không kìm được nở nụ cười thẹn thùng. Nụ cười bẽn lẽn đó đẩy anh trôi vào miền vô thực: “Nàng dâu nhỏ của anh thông suốt rồi phải không?” “Anh đừng nói lung tung.” Ai là… nàng dâu nhỏ của anh chứ? “Nếu là trước kia, em nhất định sẽ phản bác, ‘Lục Chấp, anh đứng đắn một chút được không, đừng nói giỡn được không’, em sẽ không mỉm cười với anh.” Anh cố tình bắt chước ngữ điệu của cô y như đúc, không đợi cô nổi giận, anh đã cất giọng trầm thấp: “Anh nói nghiêm túc, Ninh Trăn, em muốn đi đến nơi nào học đại học?” Ánh mắt anh sâu thẳm tĩnh mịch, khi nghiêm túc, anh trút bỏ hoàn toàn vẻ ngông nghênh ngang tàng, trở nên hết mực trầm ổn vững vàng. Đôi khi sự trưởng thành của người đàn ông, đến trong một bước ngoặc. Cô trầm mặc. Kiếp trước, Lục Chấp cũng đã từng hỏi cô như thế, anh nói: “Anh chỉ hỏi thử vậy thôi, em nói xem, dù sao trình độ của hai ta chênh lệch như thế, anh không thể nào thi được vào trường đại học em thích đúng không?” Anh đã lừa cô như thế. Sau đó anh nỗ lực quyết tâm tựa như phát cuồng, cô bị anh dọa cho chết khiếp, rốt cuộc trước thời hạn cuối cùng điền vào bảng nguyện vọng, cô đã sửa lại mã trường. Cuối cùng, cùng anh kẻ bắc người nam, ngăn cách hai nơi. Khi đó, cô chỉ thấy sợ hãi, trong sinh mệnh của cô chưa bao giờ xuất hiện một người mang đến cảm giác xâm lược mạnh mẽ tột cùng như Lục Chấp. Tính cách cô bình lặng, không chống đỡ nổi ngọn gió ngang tàng chứa đựng sức mạnh tựa hồ không gì chế ngự được như vậy, thế nên mờ mịt hốt hoảng, lựa chọn trốn tránh. Cuộc đời này cô quyết định cho anh một câu trả lời nghiêm túc. “Đại học B.” “À.” Thiếu niên cười, khen ngợi: “Bạn học nhỏ thật có chí khí, thật lợi hại.” Cô cười khúc khích, thật sự muốn nói, kiếp trước anh cũng thi đậu đó. Cái người đứng trước mặt cô xem ra đúng là làm được nhiều chuyện thần kì không thể tưởng tượng nổi mà. Lục Chấp có được đáp án. Nhưng trong lòng hoàn toàn không yên ả lặng sóng như vẻ bình thản bên ngoài, tốt ở chỗ, đại học B ở ngay thành phố B, nhưng hỏng bét là, với trình độ rách mướp của anh hiện giờ muốn thi đậu vào đó quả thực quá con bà nó gay go. “Ninh Trăn, chiều nay em đừng về.” “Dạ?” Cô nghi hoặc, sao lại không về? “Anh dẫn em đi hẹn hò nhé.” Thiếu niên cong khóe mắt, hiếm hoi lắm mới có được một buổi rảnh rang: “Chúng ta còn chưa hẹn hò lần nào đúng không? Em đối xử với bạn trai em như vậy hả?” Cô nghe thấy anh nói mấy lời đầy chính nghĩa như thế, không biết phải đáp lại thế nào. Đến giờ cô vẫn chưa quen lắm với chức danh này. Chỉ có thể ấp úng phản đối: “Trước giờ em chưa từng… không về nhà sau giờ học.” Thiếu niên cong môi: “Em có thể đi chơi cùng ‘Đồng Giai’.” Thậm chí đến cả nói dối thế nào anh cũng đã nghĩ thay cô một cách kỹ lưỡng. Thiếu niên nắm tay dắt cô đi, tuy trong sân trường chỉ còn lác đác học sinh nhưng không ít người biết bọn họ. Ninh Trăn rụt tay lại, muốn tìm một cái hang chui vào. Cứ thế này, đoán chừng thể nào tới thứ hai những tin đồn bát quái sẽ lại ùn ùn bay tán loạn. Cô lại nghe thấy trong lòng bất giác thở thượt, nhưng kỳ diệu thay hoàn toàn không hề sợ hãi và hoảng hốt như trước. Đồng Giai nói không sai, cô quả thật đã dũng cảm hơn rất nhiều. Lục Chấp biết cô vừa thẹn thùng lại nhát gan, vì vậy cũng không làm khó cô. Cô chịu đồng ý hẹn hò đã là niềm vui quá sức bất ngờ. Anh nheo mắt: “Ninh Trăn, em đoán thử xem, anh bắt đầu thích em từ khi nào?” Câu hỏi này khiến cô giương đôi mắt tròn xoe lên dòm anh, mái tóc anh đen nhánh rơi lòa xòa xuống trán phủ lên xương chân mày, trong mắt tràn ngập ý cười: “Em đoán xem.” Cô… cô cũng muốn biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Rõ ràng ngay từ đầu cô tránh còn không kịp. Trọng sinh trở về quá vội vàng, Từ Thiến đã thay cô làm hết toàn bộ thủ tục, cô không kịp chuyển trường hay chuyển sang lớp khác. Tình huống bọn họ gặp gỡ không giống trước nhưng vận mệnh vẫn đẩy bọn họ giao nhau, mọi việc vẫn diễn ra như xưa. Anh bắt đầu thích cô từ khi nào vậy chứ? Ninh Trăn ngơ ngác nhìn anh. Lục Chấp không kìm được đưa tay bẹo má cô: “Em có lật sổ chi chép học sinh của mình ra xem không?” Cô lắc đầu, loại sổ nội quy này xem một lần là đủ rồi, hầu hết mọi người không có ai xem lại. “Trong sổ tay học sinh của em thiếu một trang đó.” Anh nhướn mày: “Khi đó, anh đã xé trang ‘Không được yêu sớm’ trong quyển sổ của em.” “…” Vậy mà đến giờ cô vẫn không phát hiện. Thì ra anh đã ấp ủ ý đồ xấu sớm như thế. Lục Chấp chậm rãi nói: “Anh cảm thấy nếu thời điểm em vừa nhập học, giọng không bị tắc nghẹn, không đeo khẩu trang, chỉ cần em nhìn anh một cái thì có lẽ anh sẽ yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Trái tim cô bất giác nảy lên. Điều này tựa hồ trùng khớp với kiếp trước. Kiếp trước, Lục Chấp đối với cô, chính là vừa gặp đã yêu. “Nhưng lần thứ hai gặp gỡ, cũng chẳng khác bao nhiêu, không tính là muộn.” Lục Chấp bổ sung, bản thân cũng không nén được cười. Lần thứ hai anh nhìn thấy cô, cô đang ăn trưa cùng Đồng Giai. Khoảnh khắc cô lơ đãng giương mắt nhìn anh, anh phảng phất nhìn thấy ngôi sao đẹp nhất trên thế gian này. Trái tim phút chốc hỗn loạn. Vì vậy, bất luận cô làm gì để ngăn trở đều vô ích. Bất kể ngàn vạn kiếp luân hồi, anh vẫn sẽ như cũ thích cô. Vận mệnh đôi khi rất diệu kì. “Lục Chấp, chúng ta đi đâu vậy?” Thiếu niên trầm ngâm giây lát: “Ninh học bá, anh cũng chưa từng hẹn hò bao giờ, chi bằng em dạy anh phải làm thế nào đi? Anh nhướn khóe môi: “Anh đang nghiêm túc xin em chỉ bảo, em phải dạy thật tốt đó.” Gương mặt cô ửng lên. Anh có mặt mũi nói mấy lời này? Mặt đi đâu rồi? “Em cũng không biết.” Cô cắn răng, mở to hai mắt trừng anh: “Vậy em đi về.” Lục Chấp không kìm được, cười phá lên: “Đừng đi, anh biết sai rồi.” Cô làm sao mà vẫn không chịu được bị trêu thế này. Trên người Ninh Trăn vẫn còn đang mặc đồng phục, sau lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ xinh xắn, anh nhìn cô liền cảm thấy cô ngoan ngoãn không để đâu cho hết. “Cởi áo khoác ra, đưa ba lô cho anh.” Ninh Trăn vô thức bước lùi ra sau một bước, do dự dòm anh. Dùng ánh mắt nhìn lưu manh mà dòm. Anh ‘chậc’ một tiếng: “Em muốn tuyên bố với khắp thiên hạ em là học sinh Tam Trung trốn học đi hẹn hò à?” “…” Rốt cuộc vẫn là cô thỏa hiệp. Suy cho cùng trong lòng vẫn cảm thấy hơi chột dạ, sợ rêu rao như vậy. Cô cởi áo khoác ra, bên trong chính là chiếc áo hoodie vàng nhạt, hai quả cầu bông pom pom theo động tác của cô đung đưa tung tẩy. Dễ thương hết sức, anh lẳng lặng cong khóe môi, không đành lòng nói với cô: ‘Em đáng yêu đến mức cho dù không mặc đồng phục, người khác vẫn có thể nhìn ra em là học sinh.’ Không có gì khác biệt. Hôm nay Ninh Trăn được mở mang kiến thức, nhìn thấy sự thần thông quảng đại của anh. Anh cất đồ đạc của cả hai vào ngăn tủ trong tiệm bi da gần trường học, rồi lấy ra một cái áo trench coat màu đen. “Em lạnh không?” Ninh Trăn lắc đầu, áo hoodie của cô rất dày, giờ mới là đầu thu, mặc thế này cũng không lạnh. Đồng phục khoác thêm bên ngoài chẳng qua chỉ là hình thức bắt buộc mà thôi. Anh cười, cũng không mặc áo khoác vào mà cầm theo trên tay, sợ lỡ cô bị lạnh thì bất cứ lúc nào cũng sẵn có. Những cơn gió thoảng đưa nhẹ nhàng, đôi hàng mi cô khẽ run run, rõ ràng có phần căng thẳng. Ngữ điệu của anh biếng lười: “Hầy, anh đã cho em cơ hội nắm quyền chủ đạo, em tự bỏ qua.” Giọng nói thiến niên mang theo ý cười: “Nếu em đã bỏ đi quyền chủ đạo, vậy thì mọi thứ đều phải nghe theo anh đấy.”