Naoki đã sống cùng The Satan được hơn 2 tháng nay, hôm nay là ngày bắt đầu tháng thứ 3 của cậu. Ngày nào mà chẳng có cãi nhau, ngày nào mà chẳng có gây sự thế nhưng lúc này cậu lại thấy nó bình thường tới mức ngày nào mà không có là cậu buồn đến chết được. DMP vẫn chưa thông báo cho giới truyền thông biết quản lý mới của The Satan, quyết định có công bố hay không phụ thuộc vào họ và cả band đã nhất trí sẽ giới thiệu cậu vào Live Show sắp tới của họ. Ren ngồi yên trên cái ghế dựa bốn chân, lặng yên một mình với tờ kí nhạc và một cây bút. Đa phần những ca khúc được trình diễn là do Ren sáng tác. Cũng có sự góp sức của những người còn lại nhưng không nhiều bằng anh ta. Có thể nói, Ren là cái rốn vũ trụ đích thực, tài năng của anh ta đã phủi bay cả những điều trái nghoe mà anh ta hay làm. Naoki nhìn Ren, cậu tự hỏi anh ta có thể làm gì với không gian yên tĩnh mà không có một tiếng động nào!Sáng tác nhạc chứ có phải làm văn, thơ đâu mà cảm hứng có thể đến từ thinh lặng. Cậu nhướng người đứng lên để ngó vào cái tờ giấy mà Ren đang cầm. Ồh không, anh ta chỉ đang nghĩ lời ca khúc mà thôi, mọi thứ đã sẵn có rồi. Anh ta làm lúc nào ấy nhỉ? Những lần ngồi chung với họ, cậu chỉ thấy họ tập đi tập lại bài hát trong Album rồi Remix chúng chứ chẳng làm gì hơn. Vậy cái bài hát đó từ đâu mà ra? Hay là nó đã ra đời từ trước khi cậu đến ở. Nhiều câu hỏi diễn ra trong đầu cậu và Naoki chợt giật thót khi Ren quay người lại phía cậu. Nhác thấy ánh nhìn của cậu, Ren quay ra nhìn và anh ta nở một nụ cười ma quỉ. “Mặt tôi dính lọ nghẹ à?” “Ơ…không, mặt anh chẳng dính gì cả!” “Thế cậu nhìn gì thế, đây…đây…hay đây?” Anh ta đứng lên, chỉ tay khắp người mình và nhìn Naoki. Anh ta mỉm cười trêu chọc, Ren thừa biết cậu chỉ đang tò mò xem anh ta làm gì thôi. Đã hơn 30 phút rồi mà anh ta vẫn im lặng thì bất thường quá. Chưa qua được phút thứ 31 thì đã có chuyện rồi đấy. Naoki lắc đầu quay mặt đi mà không trả lời, cậu cảm thấy nóng cả mặt khi phải nhìn anh ta. Ren ôm bụng cười ngặt nghẽo ở đàng sau lưng cậu, anh ta biết anh ta đã túm được cái thóp đáng yêu của cậu, Ren là người duy nhất biết cậu thần tượng anh ta trong The Satan. Đó cũng là một tai nạn thôi. Khi Ren ập vào phòng cậu bất ngờ và trông thấy 1 cái Poster cậu chôm ở công ty ấy. Nó treo ở trên đầu giường, cái Poster từ cái thời tóc Ren còn dài như tóc Valet bây giờ. Ren hứa sẽ giữ bí mật cho cậu, sự tốt bụng không đáng 1 xu ấy của anh được bù đắp lại bằng những trò đùa vui đáo để. Mà kể ra Ren cũng không ác ý nhiều, thiện cảm của anh dành cho cậu được cải thiện khá nhiều từ sau khi anh biết cậu diễn ở Pub Century ngày đó. …Cậu là Guitarist duy nhất khiến anh phải nhìn ở đó. Quan hệ giữa họ cứ treo lơ lửng ở bên bờ vực, không tốt mà cũng chả xấu. Đôi lúc Ren thấy hơi ganh tị 1 chút vì quản lý mới có vẻ mến những người khác hơn anh. Nhưng anh không làm gì để cải thiện tình hình, ngược lại nhiều lúc còn làm nó tệ đi. Một khi đã chú ý đến ai, Ren sẽ tìm mọi trò để chọc người đó. Ghẹo vô hại thôi nhưng sẽ khiến người đó bực mình. Ren đã “hiền hòa” hơn trước vì không tìm việc gây gổ với những thành viên khác trong band, vì Naoki đã lãnh hộ hết rồi. “Mang đồ về rồi đây” Akira mở toang cửa phòng và xách vào 2 cái túi lớn. Đàng sau lưng anh là Arashi và Valet cũng đang lúi húi ôm cái gì đó. Naoki chợt quay lại và cậu thấy họ đang vác 1 thùng bia và thức ăn. Arashi ôm trên tay một cái hộp gì đấy tròn tròn và tỏ vẻ rất lén lút. “Em phụ với” Naoki lon ton chạy lại ôm phụ Arashi thì bị Akira xua ra. “Em xuống dưới bếp lấy chén đĩa lên được rồi, để đó thằng Ren nó làm” “Phải đó, em xuống lấy đồ đi còn ăn lẹ, tụi này đói lắm rồi” Valet hưởng ứng khi anh ta lay hoay bê bàn, xếp mấy cái ghế ra quanh đó. Naoki nhìn quanh đó, ai cũng muốn đuổi cậu hết. 3 người họ không cho cậu động chạm đến những thứ mà họ mang về. Cậu nhìn qua Ren, một tia nhìn cầu cứu lạ thường. Quái thật, sao mình lại cầu cứu tên đó? Naoki nghĩ thầm nhưng cậu thất vọng ngay khi Ren đứng lên khỏi cái ghế, buông cả giấy và bút, sắn tay lên bê phụ Arashi! Chuyện bất thường. “Sao còn chưa đi lấy đồ?” Ren hất mặt nhìn cậu, cả tên này cũng muốn đuổi cậu ra. Naoki bặm môi chạy ra ngoài, họ có gì mà bí mật thế. Cậu cố tình lấy thật nhanh chồng chén đĩa để cốt sao đi lên bắt quả tang cái gì mờ ám. Mọi chuyện mà suôn sẻ thì khác xa The Satan của thường ngày!Biết ngay, lại có chuyện rồi. Chả biết tranh chấp cái gì trong lúc dọn dẹp hay có va chạm gì mà mấy lon bia mới khui chưa kịp uống đã phải đổ rồi. “Á!Lạnh quá đi mất!” Tiếng Arashi kêu lên khi những dòng bia chảy ròng ròng trên mặt anh ta. “Ọc ọc…” Tiếng động thêm phần hay ho khi thêm 1 lon nữa được trút lên đầu Arashi. Đứng phía trên, Ren của chúng ta đang cười rất ngạo nghễ. Anh ta trả thù vì trong lúc anh ta bê phụ thì Arashi thúc một cú đầu gối vào chân Ren. Arashi nghiến răng nhìn Ren và anh ta đứng lên, mở một lúc 2, 3 lon bia hất xối xả vào Ren. Dính bia vào quần áo, Ren tiếp tục lôi bia ra hất lại, chẳng mất chốc bia vơi hết veo nửa thùng. Trận chiến nào cũng sẽ kết thúc khi có sự tham gia của người thứ 3. Tất nhiên là sau khi đôi bên đã được thỏa mãn phần nào. “Đi mua lại bia khác” Akira và Valet lên tiếng, đàn anh của band cầm hai lon bia đổ cùng 1 lúc lên đầu cả hai. Chẳng có ai bực tức, ngược lại Ren và Arashi còn ôm bụng lăn ra sàn cười như điên. Có lẽ họ rất vui vì cái trò đùa bẩn chết được này. Chẳng ai thèm cản, cứ để cho bọn nó lăn lộn đã đời đi cũng phải tự ngồi dậy. Naoki lúc này mới bước vào, đã quen việc, cậu chẳng thèm để ý, cứ thế đi thẳng vào làm cùng với Akira và Valet. “Arashi, đi ra mua lại bia khác, nghe không?” Ren chọi mấy cái vỏ lon rỗng về phía Arashi và anh chàng ném lại toàn bộ. “Cậu là người gây sự trước, cậu phải đi mua mới đúng!” “Haha…còn lâu” Và lại tiếp diễn một màn vật lộn. Chán chê đã đời, Ren đứng lên đi thẳng về phòng thay quần áo, cuối cùng anh ta cũng chịu ra ngoài mua lại bia khác. Arashi thì phải ở lại dọn dẹp cái bãi chiến trường của cả hai. “Naoki, kiếm dùm tôi cái khăn” Ren vừa bước lên cầu thang đã réo, làm cậu phải lật đật chạy lên. Cái phòng của cậu giống cái nhà kho, cần gì là có đó. Cậu cũng chẳng cần để ý đến Ren, đi thẳng vào phòng bật đèn và mở tủ kiếm. Bây giờ đa năng quá thành ra cái gì cũng phải có sẵn. Ren ở đâu cũng vào phòng cậu, anh ta ngồi trên một cái ghế rồi cứ rấm rức cười. “Anh cười cái gì?” Naoki nói và thảy về phía Ren một cái khăn. “Cứ mỗi lần vào đây là tôi chạm dây thần kinh, phải cười mới được” “Ai cho anh vào mà anh tự nhiên như đi chợ vậy?” “Haha…phòng cậu giờ y như cái tủ chứa đồ, nó hoa mỹ hơn ở chỗ có cậu ngủ trong đó thôi. À…nó còn hoa mỹ hơn ở chỗ có 1 cái Poster, nó cũng giống 1 cái phòng ấy nhỉ?” Ren đứng chặn ngang cửa không cho cậu đi ra, sắp có trò gì nữa đây? “Anh cho tôi đi ra” “Ah, tất nhiên, cậu phải ra ngoài mua bia với tôi!” “Ở đâu ra chuyện đó” “Mới đây thôi” “Anh không có quyền sai tôi” “Tôi có chứ!” “Ở đâu ra” Naoki cãi tay đôi với Ren và bỗng cậu im bặt khi Ren đưa tay trỏ ngón vào ngực cậu. “Đi với tôi, vì cậu là quản lý mà” Ren quay ngược cậu vào vách, cái thế bây giờ của Naoki rõ là bị động. Ren thè lưỡi liếm vành tai của Naoki, cậu và anh ta đứng yên khi cậu nhắm mắt để ngửi cái mùi bia nồng nặc trên quần áo của Ren. Trò đùa của Ren luôn luôn là quá trớn, những ngày đầu, cậu đã co cứng cả người khi anh ta đụng chạm…nhưng bây giờ, cậu bắt đầu chai bớt. Giữa cậu và Ren lúc nào cũng có những đụng chạm khác thường, khác hẳn so với khi cậu ở cùng những thành viên khác. “Xuống dưới chờ tôi” Ren buông cậu ra, anh ta quay cậu vào trong phòng rồi mở cửa đi ra. Cánh cửa đóng sầm trước mặt cậu. Naoki đang tự hỏi cậu làm gì mỗi lần chỉ có cậu và Ren ở cùng một chỗ? Quan hệ giữa cậu và Ren giống như đang vờn đuổi nhau, cậu cũng chẳng rõ anh ta muốn gì ở cậu. Naoki mở cửa phòng, cậu thay cái áo khác rồi bước ra cái hành lang tối om ấy để xuống lầu. 10’ sau Ren bước xuống, phía trong nhà bếp vẫn đang lau cái bãi chiến trường bia lúc nãy và Akira bảo cậu cứ đi lên phòng khách ngồi. Nhìn mặt cậu khi bước xuống, ai cũng hiểu là cậu sắp phải ra ngoài. Tiếng chân đi từ trên lầu xuống, cậu ngước lên và thấy Ren. Anh ta đội cái mũ kết che gọn hết tóc và đeo kính râm. Trông thấy cậu, anh ta ngoắc lại. “Này, tôi đi đấy nhá, có ai gởi cái gì nữa không!” Ren thông báo với cái bọn đang lúi húi dọn dẹp thành quả của anh ta trong bếp. “Thôi cám ơn, cậu mang đồ về đúng nghĩa vụ là tôi mừng chết được rồi” Akira mỉa mai, Ren không nói lại, anh ta nhếch môi cười, khẽ nhún vai một cái rồi kéo Naoki cùng ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Akira mới quay ra nhìn về hướng đó. Arashi sau khi lau xong cái đống bừa bộn của nó thì ca cẩm một bài rồi lên phòng, bỏ lại căn phòng không một tiếng người nói. “Lo cho người ta sao không đi theo mà phụ” Tiếng của Valet vang lên chợt phá tan bầu không khí yên tĩnh. “Lo cho ai?” Akira quay lại, anh nói bâng quơ giả vờ như mình chẳng có dụng ý gì. “Thì lo cho quản lý đấy, ở đây chỉ có cậu là người chăm cậu ta nhất. Nếu thấy rằng cho Naoki đi với Ren không ổn thì cứ việc chạy theo mà dành phần, cần gì cứ nhìn theo nuối tiếc vậy!” “Xời, cậu nói cứ như tôi…đang bị sét đánh vậy” Akira bỗng nhỏ giọng xuống khi anh nhận được một tia nhìn xoi mói từ bạn. “Rõ là thế còn gì, cậu là một thằng chu đáo, nhưng cũng không chu đáo đến mức ấy đâu nhỉ?” “Hờ, cậu nói sao mà chẳng được” “Haha…chào mừng mùa xuân đã đến với ngài Akira băng giá” “Ai băng giá ở đây biết liền!” Rồi họ ném những cái dây ruy băng về phía nhau. Một trò đùa mới. Lại nói về Ren và Naoki đang trên đường mua lại đống bia. Muốn đến cái siêu thị gần nhất ở đó thì cũng phải leo lên tàu điện để đi. Ren ước chừng đi về là chuyến cuối nên mới dắt Naoki cùng lên, nếu không anh đã bắt taxi đi cho lẹ. Với lại…Ren cũng muốn tìm không khí bên ngoài 1 chút, công việc của anh suốt ngày ngồi trong phòng kín, đôi lúc anh muốn ra ngoài và bình thường như bao người bình thường. “Chờ tôi với!!!!” Mặc kệ tiếng Naoki gọi ý ới theo sau lưng, anh vẫn đi xăm xăm, chen vào hàng người đông đúc. Naoki chạy lạch bạch phía sau, cậu hận ông trời sao cho cái gã láo toét kia cặp chân dài làm chi để tên đó đi nhanh quá chừng. Leo lên được xe điện, cậu bị cách xa Ren một khoảng và không thể nào chen đến được. Naoki ngậm ngùi đứng vịn vào cây cột ngay cửa, vẫy tay gọi Ren nhưng anh ta chẳng thèm quay lại. Chuyến xe gần cuối rồi mà vẫn còn đông nghịt, tiếng ồn, hơi người bốc lên trong khoang. Naoki đứng yên trong cái nóng kinh người ấy, giữa những thân người san sát và cậu thấy bắt đầu mệt mỏi. Từ lúc lên Tokyo, cậu có đi xe điện nhưng chắc ngày hôm nay là một bữa đi xe điện kinh hoàng với cậu. Naoki không biết rằng có phải do cậu tưởng tượng ra hay không, nhưng rõ ràng có một cái gì đó đang chạm vào thân dưới của mình. Cậu đứng thêm một lúc, cử động nhẹ gạt ra vì cậu nghĩ đứng sát quá nên có đụng chạm. Những cử động càng lúc càng táo bạo hơn và bàn tay ấy luồn hẳn qua hai chân cậu mà thò ra đàng trước. Ôi trời… Naoki muốn kêu lên có một gã biến thái nào đang tấn công cậu. Muốn kêu lên mà sao hai hàm răng cứ cứng đờ khép chặt lại. Cậu thấy bản thân mình đang gặp phải một cuộc tấn công có qui mô và chủ mưu. Cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện sẽ quay sang đạp cho gã kia một cái nhưng cậu thậm chí không quay lưng lại được. Với lại đông thế này…biết gã là đứa nào mà đạp chứ? Naoki nhìn phía Ren, cậu mong rằng Ren sẽ quay lại nhìn cậu một cái để biết chuyện gì đang xảy ra. Ren cao nên đứng vượt đầu ối người…hi vọng của cậu biến ngay khi Ren rút điếu thuốc, châm lửa và vẫn đứng thoải mái, quay đầu về hướng khác. Cố lên, sắp đến ga rồi. Cậu tự nhủ như thế để cho đầu óc bớt đặc quánh lại. Nếu cho cậu một điều ước, cậu ước gì có cái lỗ để chui xuống ngay lúc này. Cậu nhắm mắt, tự nghĩ rằng nếu cậu phản ứng chỉ làm tình thế thêm tồi tệ. Nhưng chuyện tồi tệ chắc không chỉ có vậy, cậu cảm thấy cơ thể mình nóng hơn bình thường vì những kích thích. Thật tệ… Ước gì có cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ. “Qua đây” Bỗng một giọng nói vang lên rõ ràng cạnh cậu. Naoki mở mắt ra, cảm giác ở dưới, cảm giác về cái bàn tay đang sàm sỡ cậu cũng biến mất. Trước mặt cậu là Ren, anh ta len lỏi đến bên cậu tự lúc nào. Không cần cậu đồng ý, Ren đưa tay kéo thật mạnh cậu về phía anh và để cậu đứng bên tựa vào cái cột sắt, còn anh đứng bên ngoài. Sau lưng cậu bây giờ là cái cửa, sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa. “Sao anh…” “Đừng nói gì nữa, đứng yên đi” Ren chặn ngang câu trả lời của cậu, anh đứng đối diện ngay sát cậu và vẫn thoải mái hút thuốc. Khói thuốc nhả ra ngay mũi Naoki nhưng cậu không cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn vào đôi mắt bị che khuất bởi kính râm của Ren và bất chợt mỉm cười. “Cảm ơn…” Cậu thốt lên những tiếng thật nhỏ khi cái xe đến trạm. Ren nắm tay cậu lôi xuống thật nhanh và anh ta tống cậu vào một cái buồng vệ sinh công cộng trong ga. Anh nắm lấy 2 tay cậu bẻ ngoặc ra đàng sau và hôn cậu. Naoki trợn tròn con mắt, cậu muốn dãy dụa, cậu muốn thoát ra. Anh muốn làm gì chứ? Ren vẫn nắm chặt 2 tay cậu như thế, anh tháo phăng cái kính vất sang một bên. “Cạch” Cái kính râm rơi xuống sàn, vỡ tròng, vang lên tiếng kêu canh gãy gọn. “Lần sau, có gì phải kêu lên nghe chưa?” Ren dùng bàn tay với những ngón thuôn dài của một Guitarist nắm gọn lấy cằm cậu, ép cậu phải nhìn anh. “Tôi nói có nghe không?” “Tôi kêu anh ngay từ đầu anh có nghe đâu!” Naoki gào lên vào mặt Ren khi anh nắm tóc cậu giật lên. Ren nhìn cậu một lúc, trong ánh mắt lạnh băng của Ren bỗng cháy bùng lên một ngọn lửa. Nó thiêu cháy cả Naoki, khiến cậu không từ chối Ren. Anh để cậu đứng, một tay kéo xẹo cái khóa quần cậu và quì dưới chân Naoki. Những cảm giác đê mê chiếm trọn lấy cả tâm trí cậu khi cậu cảm thấy cái lưỡi ẩm ướt của Ren trườn bò trên mình. Chết tiệt…anh là đồ chết tiệt…Cậu lầm bầm trong miệng, thò tay giật tung cái nón xếp và túm chặt tóc Ren. “ahh…” Cậu rên lên tiếng kêu của sự thỏa mãn. Hôm nay quả là ngày tồi tệ. Ren đứng lên, vẫn ép cậu ở tư thế cũ. Anh quẹt môi, liếc nhìn quản lý của mình khi cậu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Ren thò tay xuống kéo cái khóa quần cậu lên và chỉnh trang lại trang phục cho cậu. “Lần sau đừng có nắm tóc tôi đấy, đau biết không!” Ren nói khi anh bẻ lại cổ áo cho Naoki. Môi anh kề sát vành tai cậu và thì thầm. Ren mỉm cười khi cảm thấy nằng nặng trên vai. Naoki đè 2 cánh tay của cậu vòng qua vai anh, cậu nhón người lên để ôm lấy anh. Con ác quỉ của The Satan đứng lặng yên, lúc này đây Naoki mới rỏ ra những giọt nước mắt. Cậu không biết tại sao mình lại khóc ngay lúc này, vì quá xấu hổ, hay vì…một thứ cảm mới đang nhen nhúm trong lòng cậu? Naoki túm chặt lấy áo Ren và cậu khóc 1 trận. Cậu vừa sợ, vừa xấu hổ lại vừa thấy lòng nóng như thiêu như đốt. Cậu làm gì với con người trước mặt đây? Hoàn cảnh chỉ khéo đưa đẩy con người, ngay từ đầu Ren đã là tiêu điểm của mọi sự chú ý. Tất nhiên cậu cũng không nằm ngoại lệ. Điều cậu cảm thấy lúc này là sự tốt bụng của Ren. Mọi hành động của anh ta cứ như liều thuốc độc, cậu không chống đỡ được. Còn có lần sau nữa sao? Cậu tự hỏi về câu nói của Ren khi đầu óc đang quay cuồng đến chóng mặt. - -- “Trời đất, hai người trốn xó nào giờ mới về?” Vừa bước vào cửa đã nghe tiếng Arashi réo vọng ra. Cậu đi đàng sau Ren, ôm một cái túi lớn toàn bia. Lúc vào siêu thị Ren nói anh ta không thích bê nguyên thùng, mua lẻ vậy thích hơn. Naoki khẽ liếc qua anh khi cả 2 bước vào nhà, Ren không đeo kính nhưng cũng chẳng có tí cảm xúc nào trong ánh mắt anh. Ren bỏ mặc Naoki đi lẽo đẽo phía sau, săm săm thẳng vào phòng nhưng đến cửa anh bỗng khựng lại. “Đi lên thay đồ đi” Ren giật cái túi trên tay cậu và “chỉ đạo” cậu phải làm gì tiếp theo. “Thôi, không thay cũng được” Cậu bỗng thấy mình ngoan ngoãn lạ thường, nghe mà không có tí phản ứng tiêu cực nào. Cậu “hậm hực” Ren nhất cả bọn, không bao giờ anh ta nói gì mà không làm khó, cũng như cậu không bao giờ nghe anh ta mà không phản pháo lại. Họ đứng ngay cửa dùng dằng không chịu vào, Ren đứng che hết cả cửa còn gì. “Tôi nói lên thay đi, bộ cậu muốn tụi kia thấy mắt cậu đỏ hoe à” Ren cúi xuống ngang tai cậu, nói nhỏ vào, nhớ lại chuyện ở ga, mặt cậu cứ đỏ cả lên. “Được, tôi đi” Cậu đồng ý, quay lưng bỏ lên lầu. Ren ở phía sau, anh ta không ngại cười lớn. Chưa bước vào phòng cậu đã nghe tiếng cả đám ồn ào, nhác thấy bóng cậu phía ngoài, Akira đã lao ra chặn lại. Thái độ mọi người hôm nay kì quá, chẳng được bình thường chút nào. Akira không cho cậu vào và cũng không cho cậu nhìn vào trong. Cậu cứ nghiêng bên phải thì anh ta nghiêng phải, nghiêng trái thì nghiêng trái mà nhón lên nhìn cũng chả thấy gì. Akira cứ cười cười mà chẳng nói gì, mãi 5 phút sau anh ta mới cho cậu sau khi Arashi ho lên một tiếng đằng hắng. “Chúc mừng quản lý mới, Happy Birthday!” Akira đẩy cậu vào, một quả bóng nổ xịt lên đầu cậu toàn giấy là giấy. Quả bóng thả xuống một hàng chữ lớn. Cậu nhìn nó mà nín thin vì không biết nói gì. Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên từ phía bên kia cái bàn, chỗ có 3 người còn lại của The Satan. Arashi và Valet vỗ tay hơi bị tích cực, còn Ren chỉ vỗ nhẹ bằng 2 ngón tay…trỏ mà thôi. Cậu há hốc mồm khi tất cả, trừ Ren, bay lại ôm cậu tới tấp. “Cám ơn…!!!!” Cậu kêu lên và cười thật tươi, hạnh phúc trào ra không còn chỗ nào để chứa, Akira đẩy cậu đến bên cái bàn. Trên bàn bày thật nhiều đồ ăn và một cái bánh kem, trên bánh kem còn cắm đủ 22 cây nến mừng sinh nhật cậu nữa chứ. Làm sao họ biết hôm nay là sinh nhật cậu mà tổ chức? Naoki nhón tay lấy một miếng ăn thử thì bị Arashi đập 1 phát vào tay. “Này ăn vụng nhá, chưa được ăn đâu” “Sao chưa? Cả nhà đói rồi mà” “Chưa, đã bảo không được mà” Akira chặn lại, anh ta ấn cậu xuống cái ghế trước cái bánh sinh nhật. “Thổi đi rồi mới được ăn” “Ước nữa, sinh nhật là dịp trọng đại mà” Arashi nhảy cẫn lên rồi chạy lòng vòng cứ như con nít. Naoki nở một nụ cười vĩ đại nhất mà từ trước đến giờ cậu có được. Từ lâu lắm rồi chẳng ai mừng sinh nhật cậu, cũng chẳng có dịp nào vui như ngày hôm nay khi cậu ở đây, bên cạnh The Satan và ở ngay trong căn nhà của họ. Đèn phòng vụt tắt, cậu chắp tay lại nhắm mắt cầu nguyện…cậu ước gì cứ được thế này mãi…Ai cũng im lặng trong giây phút này, không gian bỗng yên lặng nhưng vẫn không ngăn được một ánh nhìn hướng về cậu trìu mến. Ánh nhìn của một người đã phát hiện ngày sinh nhật của cậu và lên kế hoạch cho ngày hôm nay. “Hoan hô!!!!Ăn thôi” 3 cái miệng la lớn khi cậu thổi tắt nến, Ren mở ngay cái đèn rồi cũng bay vô một tay. Đói lắm nên tất cả cùng mở chiến dịch “ai nhanh tay gắp bằng tay tao”, không xỉa nhanh thì hết nhẵng đồ ăn đấy. Chả mấy chốc mấy cái đĩa đồ ăn trên bàn bốc hơi bởi 5 con người đói như cả năm rồi chưa được ăn. Phè phỡn đã đời, cả bọn đẩy cái bàn vào góc phòng, bày đồ uống ngồi lên trên sàn cho nó có không khí đầm ấm. Akira đẩy về phía cậu một lon nước ngọt, anh ta giải thích vì nghĩ chắc cậu không uống bia đâu nên không mời. “Em uống được mà, đưa đây!” “Cha, chịu chơi dữ ta, uống chưa được nửa lon lăn đùng ra bi giờ” Arashi xọt vào một câu. “Haha…lăn ra thử coi hối hận liền” Ren hùn vốn vô một câu, 2 người họ lại bắt đầu sắp mở ra “trò chơi” mới. “Arashi, Ren, ngồi tách ra” Akira quắc mắt nhìn khi 2 người họ sắp có dấu hiệu cầm bia đổ tung tóe ra. Nhận được mệnh lệnh của “sếp lớn”, Arashi ngồi lùi ra một góc, còn Ren đứng lên đi lên phòng luôn không biết có phải vì dỗi không. Naoki không để ý, cậu quá vui rồi. Cậu giật lấy mấy lon bia lớn từ tay Akira, ngồi xếp bằng để chúng trước mặt. Thật bất ngờ là Ren đã quay lại cùng 1 cây đàn Guitar, nó có màu đỏ và đen, trông nó hơi cũ nhưng có vẻ tốt. Ren ngồi xuống kế Valet, đối diện với cậu và Akira. Tiệc nhậu bắt đầu! Arashi thách Naoki uống được hết đống bia để trước mặt. Chẳng biết có phải vì quá vui không mà cậu nhận lời cái rụp, chung quanh vỗ tay…cổ vũ. Lần đầu cậu mới uống bia nhiều thế này, bia vào cổ họng, nghe đắng nghét mà vẫn phải nuốt xuống. Uống hết được lon đầu, tới lon thứ 2, lon thứ 3…dần dần rồi cậu cũng bắt đầu quen và thấy nó ngon. Lạ thật, càng uống lại càng khát, lại càng uống nhiều. “Em uống nhiều quá rồi” Akira cầm mấy lon bia của cậu và dấu đi, mặt cậu đỏ bừng nhưng cậu vẫn chưa say. Cậu còn tỉnh. “Trả lại cho em” Cậu đòi lại và vẫn cứ uống. Akira lo lắng nhìn cậu khi thấy cậu cứ uống hết lon này tới lon kia. Kì lạ, cái người mới biết uống lại rất ham uống. Tiệc của The Satan tất nhiên không thể thiếu được thuốc lá, uống bia là còn nhẹ, Akira đã cản không muốn cho uống rượu vì biết thể nào chuyện này cũng xảy ra. Màn cuối cùng là màn tặng quà, Naoki không đòi hỏi quà nhưng The Satan cứ bắt cậu phải nhận. Có 3 cái hộp be bé, món quà chắc cũng không có gì nhưng khi nhận, cậu thấy vui đến khóc được. Rồi khi tất cả đã ổn định lại, tiếng Guitar của Ren chầm chậm vang lên. Ở đây không có bất kì nhạc cụ nào khác, chỉ có mỗi tiếng đàn của Ren. Khi tiếng hát của Ren cất lên, cả phòng im lặng, chìm đi trong những suy tư riêng của bản thân. Tiếng đàn, tiếng hát của ca khúc đem tất cả quay lại những kí ức vui. Nó nhẹ nhàng quá đỗi, nghe xong cảm thấy lòng nhẹ tênh, thanh thản đến không ngờ. “Những ước mơ xanh, hãy bay cao mãi…” “Những ước mơ kì diệu, hãy chắp cho tôi đôi cánh của tự do…” “Hãy mang tôi đến bầu trời kia, hãy mang tôi đến với đam mê của mình…” Naoki ngồi đối diện với Ren, cậu không biết có phải vì đang say không mà bỗng thấy Ren có vẻ hiền dịu đi. Vì bài hát, vì giọng hát trầm mà nhẹ hay vì những tiếng đàn…? Cậu nghẹo đầu sang một bên để ngắm nhìn Ren rõ hơn, đôi lúc cậu lại mỉm cười, lòng nóng như cháy cả ruột gan…nốc quá nhiều bia cũng làm người ta thấy nóng trong người, cái nóng đó đang mang cậu đến những cảm xúc lạ kì. Naoki ngắm nhìn Ren, nhìn vào cặp môi mấp máy, cất lên tiếng hát của anh…cậu mê đi. Bài hát này sao giống cậu quá, nó ca ngợi những ước mơ, ca ngợi những con người dám từ bỏ tất cả vì ước mơ của mình. Rồi Ren hát một bài khác, bài này nằm trong chùm những ca khúc của The Satan, ca khúc “Little Rock Star”. Bài này có vẻ nhanh, mạnh hơn…Và rồi những thành viên còn lại bỗng cất tiếng hát lên cùng Ren. Ca khúc đã mang cả nhóm quay ngược lại những ngày đầu họ sống cùng nhau. “Ngôi sao nhỏ, quá nhỏ bé. Nó nhìn về ánh sáng của những ngôi sao khác và luôn khóc một mình. Nó ước mơ đến một ngày nó sẽ tỏa sáng, nhưng…biết bao giờ?” Đó là một trong những ca khúc đã đưa The Satan lên đầu bảng xếp hạng. Một quá khứ oai hùng nhỉ? Là một Fan của The Satan, tất nhiên cậu cũng biết ca khúc này, nó là một trong những ca khúc mà cậu thích, cậu lẩm nhẩm trong miệng, ngửa đầu chống tay hát theo. Tiếng khóc của một ngôi sao nhỏ giữa bầu trời mênh mông, tiếng khóc yếu đuối cứ văng vẳng mãi. Đến một ngày ngôi sao không còn khóc nữa, nó nhìn quyết định phải đứng lên, phải tỏa sáng trên bầu trời. Cho dù chặng đường có khó khăn, cho dù ánh sáng yếu ớt của nó có bị lu mờ, nó vẫn cố gắng… “Ngôi sao nhỏ sáng bừng lên. Ánh sáng rực cháy lên trên một góc trời. Những ngôi sao khác nhìn nó Ngôi sao bé vẫn tiếp tục tỏa ra thứ ánh sáng rừng rực của nó…” Tiếng Guitar bỗng chùng xuống một bậc rồi lại vút cao như giọng người ca sĩ, lên rồi lại xuống. Hào quang đó, hào quang mà ngôi sao nhỏ từng mơ ước. Nó sung sướng, hạnh phúc tột bậc, nó tiếp tục cố gắng hết sức để được tỏa sáng, thật sáng…Và rồi giọng Ren bỗng kéo dài ra, kéo dài âm điệu…Ánh sáng vụt tắt, ngôi sao lụi tàn, nó đã cống hiến hết mình cho bầu trời và nó đã vụt tắt. Một ca khúc quá buồn nhỉ? Những ca khúc thời kì đầu của The Satan chẳng bao giờ có một cái kết như ý muốn. Naoki chợt để rơi một giọt lệ, cậu khóc như lần đầu nghe ca khúc này. Ngôi sao vụt tắt nhưng nó hạnh phúc vì những ngôi sao khác đã biết đến sự tồn tại của nó, đó là hạnh phúc của một ngôi sao. Nó cũng giống như một ca sĩ hát Rock, muốn nổi tiếng lên, hát cho đến lúc lụi tàn. Với Ren, người sáng tác ra ca khúc này, đó là thứ hạnh phúc không gì sánh nổi, và cho dù có chết rồi, ngôi sao cũng chết trong vinh quang của nó. Đó là cái chết đẹp nhất mà Ren muốn chia rẻ với tất cả. Ý nghĩa của ca khúc đã được Ren và The Satan bật mí ngay sau Album đó ra đời, và ngày đó cũng là ngày cậu biết đến The Satan. “Để tôi đưa em về phòng” Akira nắm tay Naoki lôi lên khi cậu ngồi bệt dưới sàn và khóc. Bây giờ thì cậu say thật rồi, cậu tựa vào Akira để đi cho vững. Cậu bước lên phòng, bỏ lại sau lưng các thành viên khác để họ dọn dẹp…haha…thất lễ quá nhưng đành thôi. Không tạm biệt Akira, cậu tông thẳng cửa rồi nằm dài trên giường, ngủ ngay tức khắc. “Chúc ngủ ngon” Akira đặt cậu ngay ngắn lên giường, kéo chăn lại cho cậu. “Xin lỗi để em phải khóc…” Akira nói nhỏ với cậu đang say ngủ. Và rồi anh ngước lên nhìn tấm Poster trên tường, thì ra cậu là một Fan của The Satan, vậy mà ở lâu nay không hề biết. Anh nhìn cậu bé và mỉm cười, anh hi vọng mình đã mang lại cho cậu niềm vui nhỏ bé trong ngày sinh nhật của mình. Khi Akira bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, anh thấy ánh đèn điện thoại của Ren và khuôn mặt cậu ta lờ mờ trong bóng đêm. Akira bước tới trước Ren, anh đập một bàn tay lên vai Ren như những thằng chiến hữu. “Bản Ballad lúc nãy cậu đàn là cái gì vậy?” Ren mỉm cười trong bóng tối, anh chỉ lắc đầu rồi ném toẹt vào mặt Akira một tờ giấy. “Cái gì đây?”Wish” hả? Bài này đã bị bỏ lâu rồi mà!” Wish – đây là một ca khúc nằm trong Album đầu tiên của The Satan, chính Ren đã loại nó ra khỏi danh sách những bài hát được đưa vào Album. Lúc ấy đã làm xong hết rồi thì Ren lại bỏ, sau cùng Akira tiếc, anh chỉ giữ lại phần nhạc của Guitar mà thôi. Có lẽ Ren mới viết lại lời cho nó. Akira ngước lên, hai người đàn ông nhìn nhau xuyên qua cả ánh đèn điện thoại rồi Akira cũng bật nên những tiếng cười nhỏ. “Cậu tốt với Naoki quá ha? Một món quà tinh thần, như vậy Ren đâu có ghét Naoki nhỉ?” “Tôi có ghét bao giờ” Ren đáp lại, anh mở cửa phòng, bật đèn trong phòng lên để lấy ánh sáng. “Vậy mà cứ như thâm thù đại hận lắm” “Sống với tôi chừng ấy năm anh còn nói câu đó à? “Haha…chính vì sống lâu với cậu nên tôi mới ngạc nhiên!Hồi trước đến giờ tôi nhớ cậu chỉ mới đàn và hát tặng cho đúng một người thôi mà!Cậu làm tôi thấy khó hiểu quá” “Ờ…anh thích nghĩ sao thì tùy” Ren tảng lờ chỗ khác, đứng tựa vào cánh cửa phòng. “Tôi nói thật đấy, cậu có ý đồ gì không?” “Không, anh hỏi lắm thế” “Một kẻ xấu xa như cậu ai biết đâu mà lần” “Ờ…tùy anh, muốn nghĩ sao cũng được” “Thôi nghen, tôi hỏi thật đó, nếu không có ý đồ thì cậu có…chập mạch chỗ nào không?” “Anh muốn giầy, ăn dao, ăn dép hay muốn ăn đấm?” Ren bực bội đạp một phát vào cái cửa phòng. “Bộ anh ghen tị khi thấy tôi làm vậy hả? Anh mới là kẻ có ý đồ với người ta đó” Akira nhún vai, không trả lời câu hỏi của Ren, cầm tờ giấy đi thẳng về phòng.