Em Và Ác Quỷ

Chương 13

The Satan đã về nước được hơn 3 ngày nay. Sáng nào Naoki cũng phải chứng kiến cảnh các anh chàng đẹp trai lịch lãm của các Fan bước xuống lầu bằng cặp mắt bồ câu con đậu con bay. Họ buồn ngủ, ăn nhiều và lười vận động hơn trước đợt Tour. Trong những ngày du hí ở nước ngoài, họ đã phải gồng mình hết sức để theo kịp thời gian và lịch diễn. Tội nghiệp, Naoki nghĩ thầm khi thấy họ ngồi ăn mà cứ như muốn gục xuống bàn. Nói là cho nghỉ ngơi 1 tháng chứ DMP và nghành công nghiệp giải trí đâu hề ngơi nghỉ!Dòng chảy của nó vẫn đi một cách đều đặn, nhanh và không cho phép bất kì ai dừng lại. “Tối nay em có cuộc họp với giám đốc điều hành, các anh tự lo đồ ăn tối nhé” Cậu bưng lên cho họ những lon bia khi họ vào công ty, ngồi chết rũ trong phòng. “Vậy bọn anh về trước hen, có cần đợi em về ăn luôn không?” “À, chắc các anh ăn luôn đi, khỏi đợi, em tự lo được” “Ok, vậy bọn anh sẽ ăn trước!” Akira nói, anh cầm lấy lon bia, hớp một ngụm lớn. Tất cả đều uống lon nước một cách ngon lành, chỉ có Ren là không đụng tới. Anh đã đẩy cái lon về phía Arashi và bảo anh ta có uống thì uống luôn đi. “Anh sao vậy? Không cần uống nước à?” Naoki hỏi thăm Ren khi thấy anh ta có thái độ hơi khác thường. “Nếu cậu muốn tôi uống thì hãy lấy nước suối không lạnh, nước đúng nghĩa đấy!” Ren hất cằm về phía Naoki. Giọng anh hơi khàn khàn, chắc là khan tiếng. Ren chăm sóc cổ họng anh rất kĩ vì anh là Vocalist, nói vui là “cái cần câu cơm của cả nhóm”. Ren không được có bất kì bệnh nào liên quan đến thanh quản khiến anh không hát được. Đi Tour về, sức khỏe của anh giảm sút thấy rõ. Naoki vâng lệnh một cách tuyệt đối, cậu chạy ra ngoài đi kiếm nước không lạnh cho Ren. Khi quay trở về, căn phòng đã trống lốc, những người khác đã rời khỏi phòng đi đâu đó. Chỉ còn một mình Ren đứng kế cái tủ trưng bày những giải thưởng, Album của band từ hồi thành lập đến giờ. “Nước của anh này” Cậu thảy về hướng Ren, anh chụp ngay lấy cái chai và tu ừng ực. “Anh đang làm gì vậy?” Naoki hoảng hồn kêu lên khi thấy anh lục tung cái tủ. “Kiếm một vài thứ, chứ bộ tôi không có quyền xem chúng à?” “Xem thì xem nhưng anh phải để gọn lại chứ?” Cậu bực bội gắt, lần đầu tiên, Ren không hề xỏ xiên lại một câu. Anh ta bận xem một tập Album, hình như là hình chụp The Satan của thời kì đầu tiên. Naoki cũng tới lôi một cuốn ra xem, nhìn trông họ thật khác bây giờ. Lúc ấy cả lũ gầy tong, mặc bộ Vest mà có cảm tưởng như bộ quần áo đang được móc lên những cái móc treo đồ. Phong cách khởi điểm của họ là Vest, ăn mặc theo kiểu bá tước ma cà rồng, mắt kẻ đậm. Khóe môi lúc nào cũng dính máu, họ đội mũ, cầm gậy như những quí ông thời phong kiến Châu Âu. Cộng thêm hiệu ứng của hình ảnh, không gian chung quanh lúc nào cũng là tấm nền đen giữa khung cảnh những căn nhà bỏ hoang theo lối kiến trúc Gothic, hoặc những tòa lâu đài rong rêu. Tóc họ để dài, phải dài đến ngang lưng chứ chẳng ít, lâu lắm rồi Naoki mới nhìn lại những tấm hình này. Lần đầu tiên nhìn chúng, cậu đã bị đập ngay vào mắt lối ăn mặc của họ. Ở giữa tấm hình, Ren ngẩn nhìn một cách thỏa mãn như “ngài bá tước” khi vừa mới hút cạn máu cô gái xinh đẹp nào đó và biến cô ta thành ma cà rồng. Anh hay liếm mép, đa phần hình đều có cảnh đó, một dòng máu đỏ tươi đổ tràn ra từ khóe miệng, đẹp một cách ma quái và rất kinh dị. Sau sự cố bị cắt tóc nham nhở như Akira đã nói. The Satan đổi phong cách, họ chuyển mình sang hình tượng những người đàn ông manly. Mỗi người theo một dòng nhưng nhìn chung vẫn có sự tương đồng giữa cách ăn mặc, trang điểm. Style đó thuộc một nhánh trong đại gia đình Visual Kei nhưng lại mang hơi hướng nét đẹp mạnh mẽ, bụi bặm hoặc chất phong trần của những người đàn ông quyến rũ. Riêng Ren, anh tự tô đậm mình, nổi bật lên với phong cách chất quỉ. Cậu lật tới lật lui cái Album ảnh và không nén được những tiếng kêu thỏa mãn. Dù gì cậu vẫn là Fan của The Satan, một Fan trung thành. Naoki chép miệng, nhìn qua phía bên kia cái bàn, chỗ Ren đang ngồi. Cậu thở dài, sự thật ra Ren chẳng được như trong những bức hình hay trên sân khấu. Tính cách anh ta quá quái chiêu, kì quặc và…rất khốn nạn. Ren hôm nay buộc cao tóc tận đỉnh đầu, tạ ơn chúa vì anh bị khan giọng nên không nói quá nhiều. Không gian cứ im lặng mãi như thế cho đến lúc Ren quay sang nói chuyện với cậu. “Tối nay định đi bằng gì về?” “Uhm…chắc xe bus hay taxi gì đó” “Giờ đó còn xe bus hả?” “Thì cùng lắm tôi đi taxi!” “Hừ!Có muốn đi thì tôi cho quá giang về!” Ren chợt đề nghị. “Cái gì, giờ đó anh phải đang ở nhà cùng với band chứ?” “Ở nhà cái khỉ, tôi phải đi họp” Thông tin này làm Naoki há hốc mồm. Theo như cậu được biết, cuộc họp tối nay chỉ mời các manager, vậy tại sao Ren lại…đi họp chứ!Đoán biết được ánh nhìn của Naoki, Ren trả lời luôn. “Tôi cũng chẳng vui thú gì, nhưng bị lôi đi họp là chuyện bình thường” Naoki ậm ừ đồng ý, cậu chỉ lo buổi họp lại ầm ĩ lên vì có thêm Ren. - -- “Tôi đã nói với cậu rồi, sao cứ tự tiện làm việc bất qui củ như thế?” Naoki lên phòng giám đốc điều hành sớm hơn mọi người và cậu nghe tiếng ông ta la. Kể ra giám đốc điều hành cũng còn khá trẻ, ông ta mới ngoài 40 thôi chứ không già lắm. Nhưng có vẻ ông ta không thích làm việc với The Satan, bằng chứng là giám đốc tỏ ra rất khó chịu khi nghe đến Ren. “À vâng, nhưng chúng tôi không thể để Ren kiêm 2 vai một lúc, điều này sẽ làm cậu ta mất sức!” Tiếng Akira vang lên trầm trầm, anh cố giải thích. “Trời ơi, cậu không thấy dư luận nổi lên à, họ bảo chúng ta sử dụng cả manager vì lợi nhuận!” “Vâng, tôi xin lỗi, nhưng rõ rằng đó chỉ là một phần nhỏ. Cái quan trọng là các Fan, chẳng lẽ anh không thấy rằng họ đã chấp nhận 2 buổi biểu diễn mà không hề phàn nà sao? Bọn báo chí chỉ giỏi khoa môi múa mép!Chúng tôi không sử dụng Manager mà đưa cậu ấy lên sân khấu theo tinh thần tự nguyện” “Nhưng đó cũng là những điều không có lợi cho công ty. Tôi biết, các cậu biết nhưng báo chí họ đâu có biết chúng ta có ý tốt!Tôi đã bảo cậu nhiều lần là phải xin ý kiến tôi chứ!” “Oh…ngay từ đầu chúng tôi đã chẳng thể xin thêm lệnh gì của anh rồi. Bản thân chúng tôi đã phải tự xoay sở làm sao để tour diễn vẫn thuận lợi, tạo cho các Fan hứng khởi và không được hủy tour dù Bassist của chúng tôi nằm bẹp dí tại bệnh viện. Tôi đã làm hết trách nhiệm của mình” Akira kết lại. Một chút im lặng rồi nghe thấy giọng giám đốc lại nổi lên. “Thôi được rồi, dù sao chúng ta cũng đã thành công. Cậu về đi, đến giờ tôi phải họp các quản lý rồi. Tôi không muốn trách móc cậu, nhưng nếu lỡ sự việc không có lợi cho công ty thì sẽ rất phiền phức, cậu hiểu chứ? Là một Leader, cậu phải có trách nhiệm về cả nhóm, tôi biết cậu đã rất mệt mỏi nhưng chúng ta là những người lãnh đạo, phải làm việc có nề nếp và qui củ, đúng không?” “Vâng, tôi xin nghe ý kiến của anh!” Họ kết thúc câu chuyện và Akira bước ra ngoài. Thấy Naoki, Akira không nói gì, anh vỗ vai cậu rồi đi trước. Naoki vẫn đứng thập thò ở ngoài ngó vào cho đến lúc Ren đột ngột xuất hiện ở cửa, anh gõ đầu cậu rồi đẩy cậu bước vào cùng. Căn phòng của giám đốc điều hành nằm ở tầng 3, đó là một không gian thoáng đãng, phòng rộng và cũng có một bàn để họp y như trong phòng của The Satan. “Mời ngồi!” Thấy Ren và cậu bước vào, vị giám đốc mở lời một cách lịch sự. Ông ta gọi thư kí của mình lên, bày sẵn vào các vị trí chỗ ngồi mỗi chỗ một chai nước suối ướp lạnh. Ren ngồi ở cuối bàn, còn cậu ngồi cạnh anh. Cái bàn hình bầu dục, cuối cùng vị giám đốc điều hành lại an toạ ở đầu bàn, đối mặt với Ren. Đồng hồ điểm 8h, có tiếng chân và tiếng nói ở ngoài cửa, rồi một đám người bước vào. Họ là Manager của các nghệ sĩ khác trong công ty này. Naoki nhìn quanh, cậu thấy toàn mấy vị cỡ trên 30 đến trên 40 tuổi, chẳng có Manager nào trẻ như cậu. Naoki là người trẻ nhất ở đây, một cái cảm giác gì đó gần như run sợ trước một cuộc họp lớn trào lên trong cổ họng, khiến cậu phải nuốt nước bọt liên tục để tự trấn tĩnh mình. “Xin chào các vị, có lẽ các vị cũng biết hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này vì lý do gì” Vị giám đốc mở lời, anh ta cầm trên tay một cọc giấy A4 và bắt đầu nói lý do. Thì ra cuộc họp hôm nay được mở ra để thu lại kết quả hoạt động của năm trước. Các kế hoạch của DMP đa phần triển khai vào giữa năm, vào các tháng hè và đánh vào giới học sinh, lớp trẻ là chủ yếu. Naoki cứng cả người khi cậu thấy Manager của những nghệ sĩ nổi tiếng khác, không thuộc lĩnh vực Jrock, ở đây, dường như chỉ có cậu và Manager của Eternal là hoạt động trong lĩnh vực Jrock. Rồi cậu cũng hình dung ra được tính chất của cuộc họp và nguyên nhân tại sao Ren lại phải ngồi ở đây. DMP là một công ty lớn, nhưng với thị trường Jrock, họ giống như một tay săn mồi mới vào nghề vậy. The Satan là band nhạc Jrock đầu tiên của họ, giúp họ khai phá và tấn công cái thị trường “mới mẻ” này. Nên bất kì một cuộc họp lớn nào về lĩnh vực này cũng đều phải có sự có mặt của Ren – thành viên đầu tiên của The Satan tại DMP. Ren im lặng ngồi lắng nghe từng Manager báo kết quả, việc này diễn ra chừng hơn 30 phút. Sau đó, vị giám đốc đề cập thẳng vấn đề với Ren, người ngồi đối diện anh ta qua cái bàn bầu dục. “Tất cả các Manager ngồi đây, chắc hẳn ai cũng biết DMP là ma mới của thị trường Jrock. Hiện đã có rất nhiều band nhạc Jrock cùng, trước và sau The Satan nổi lên. Họ cũng rất nổi tiếng, bây giờ tôi tất cả các vị cho ý kiến về kế hoạch mũi nhọn sau. Chúng ta sẽ chia làm 2 bước, bước đầu tiên năm ngoái tôi đã đưa kế hoạch xuống, tuyển người cho 1 band Jrock đó là Eternal. Đây là một hình thức “ăn mì làm sẵn”. Các vị hiểu chứ, chúng ta chỉ tuyển những người nào thích hợp và lăng xê, Eternal là đàn em của The Satan vì đã vào DMP theo cùng 1 hình thức. Bước thứ 2, tôi đề nghị chúng ta hãy triển khai các kế hoạch đào tạo tại chỗ, cho ra đời thêm 1 band nhạc Jrock chuyên nghiệp, hễ tung ra là gây ấn tượng và nhanh chóng có tên tuổi” Các Manager khác gật gù, họ tỏ vẻ đồng tình nhưng có 1 cánh tay giơ lên. “Tôi phản đối!Một kế hoạch đào tạo phải từ 3-5 năm, anh định tuyển những ai cho kế hoạch đó?” Manager của Eternal lên tiếng, đây chính là lúc những con người ăn, ở trong Jrock nói ý kiến của mình. “Uhm…thì cứ như cách chúng ta đã làm” “Không được!” Ren bất chợt nói. “Tôi phản đối việc anh tuyển chọn những em ở cỡ tuổi thiếu niên. Anh có biết, bắt chúng hát Rock khi còn quá nhỏ như thế, cổ họng của chúng sẽ bị phá hỏng hay không?” Và vị giám đốc quắc mắt nhìn Ren, dường như chuyện anh phản đối là rất thường xuyên nên anh ta mới có cái thái độ khó chịu như thế. Các nhà lãnh đạo rất ghét cấp dưới phản pháo mình! “Tôi có nói tôi sẽ thực hiện kế hoạch này với những em tuổi thiếu niên đâu” “Thì tôi báo trước cho anh biết là tôi không đồng ý. Anh cứ thử hỏi Manager của Eternal xem, hẳn anh ta cũng biết việc này là không được. Rock chứ không phải Pop!Nếu anh đào tạo chúng diễn Pop, nhạc dân tộc hay điện ảnh, anh có thể dạy chúng rất nhiều thứ như vũ đạo, diễn xuất…Nhưng với Rock, anh dạy chúng cái gì? Chơi nhạc cụ à? Điều này chúng có thể tự học nếu chúng muốn, dạy làm Vocalist à? Nói trước là tôi phản đối đến cùng nếu anh cứ ngang nhiên làm như thế!” Rồi những tiếng xì xầm vang lên, các Manager khác không phát biểu ý kiến của họ vì họ không có chuyên trong lĩnh vực này, nhưng có vẻ Ren đã thuyết phục được họ. Quá bực bội, vị giám đốc đập bàn ra hiệu im lặng. Anh ta ngôn một câu co đỡ tức và ức chế. “Nhớ lại cái thời của cậu đi Ren, cậu đến đây lúc 16t và bộ dạng không khác gì một con điếm đâu!” “Tôi cấm anh nói tôi là con điếm!” Ren cũng đập bàn, Naoki ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chung quanh lại im lặng. “Phải đó, anh nói tôi là “con điếm” nhưng cứ thử xem, bây giờ nếu đề ra kế hoạch, anh cũng sẽ đi theo con đường mòn mà các band nhạc huyền thoại của Jrock mở ra. Oh vâng, chẳng nói đâu xa, ngay cả Eternal bây giờ cũng giống những đứa bé đi mẫu giáo. ”Điếm” thì có khác gì!” Trời ạ, cậu thật sự không hiểu một cái gì. Sao lại nói Ren là “con điếm”, bộ anh ta trông giống lắm hả. “Anh là kẻ chỉ biết trục lợi rồi mở giọng mỉa mai những người đã làm ra tiền cho DMP” Ren nói nhiều quá đến khàn cả giọng. Anh đưa tay lên cổ xoa rồi im lặng, nếu anh không bệnh, có lẽ trận cãi vã này sẽ còn kéo dài. Vị giám đốc thấy tình hình không ổn nếu cãi tiếp, nói cho ra ai cũng sôi máu cả rồi. Nhân lúc Ren ngồi yên, anh ta lại nói tiếp. Cậu nhân danh là Manager của The Satan, phát biểu rằng đối với Rock, đào tạo được nhưng không thể bắt một đứa học sinh cỡ 13t hay 15t hát Rock đâu, e rằng chuyện hư thanh quản là có thật. Cậu nói giới hạn tuổi cho việc này phải cỡ 17t và trên 18t nên đành phải làm theo cách mà band nhạc Eternal được thành lập. Các quản lý khác lại xôn xao bàn tán và họ gật đầu đồng tình với cậu. Giám đốc điều hành không còn gì để nói thêm, anh ta đề nghị cuộc họp tiếp tục. Anh ta cho rằng việc Arashi bị bệnh trong Tour kì rồi của The Satan đã gây tổn thất lớn. Đúng là tổn thất sẽ lớn thật nếu The Satan hủy tour, nhưng sau cùng band vẫn đi tour và diễn bình thường. Anh ta nói rằng việc này sẽ không thể suôn sẻ lần 2 hay lần 3 nếu chuyện đó diễn ra với Eternal hay các band nhạc Jrock sắp được tuyển. Một kế hoạch lâu dài được dựng ra rằng: DMP sẽ tuyển một nhóm người để thay thế phòng hờ có sự cố như của Arashi.Anh ta nêu ra các lý do rất thuyết phục. Phải thuyết phục thôi về nếu không trên 80% người ở đây đồng ý thì kế hoạch coi như không được duyệt qua, không thể trình lên hội đồng duyệt tiếp để xin tài trợ được. Giám đốc vạch ra các phương hướng rất sáng sủa khi một số quản lý hỏi “chẳng nhẽ cứ để họ làm sân sau cho các band khác à, ai mà chịu!”. Anh ta nói rằng nếu hoạt động tốt, hoặc trong nhóm đó có người có khả năng như của Ren thì DMP sẽ thông qua việc thành lập band cho họ. Ôi trời…nghe thật là hay và hấp dẫn, vì nếu đã “sân sau”, thay thế được cho nghệ sĩ chuyên nghiệp thì hẳn…dư sức đủ khả năng. “Tôi phản đối!” Đây là lần thứ 2 Ren lên tiếng, Naoki lắc đầu, lại sắp có cãi nhau! “Lại gì nữa đây, cậu thấy kế hoạch của tôi không ổn chỗ nào chứ?” “Anh đừng bắt tôi phải đứng ra làm giám khảo tuyển người cho anh hay quản lý cái nhóm gì đấy do anh lập ra. Tôi rất ghét những kẻ múa rìu qua mắt thợ, đã không chuyên nghiệp thì đừng hòng tiến xa. Thêm vào đó nữa, anh có biết anh đang xỉ nhục danh dự những người nghệ sĩ chơi Rock hay không?” “Danh dự? Cậu đang nói cái quái gì vậy?” “Chẳng lẽ anh không nghĩ ra hay sao? Anh có thể đi thuê người biểu diễn cho mình nhưng không thể bắt họ ngồi đó chờ điểm mặt chỉ tên. Đâu phải lúc nào cũng có người nhập viện hay bỏ diễn? Anh làm thế là bóp chẹt người ta còn gì!Tôi đã nói với anh rằng hãy tôn trọng chúng tôi, nghệ sĩ cũng là người!” Ôi trời!Cả phòng họp há hốc mồm nhìn Ren. Dường như không phải ai cũng hiểu điều Ren nói. Ngay cả bản thân Naoki cũng thấy không có gì bất ổn để không thực hiện được. Bằng chứng là có rất nhiều người…như cậu đây muốn được biểu diễn mà không được. Naoki dự tính nếu kế hoạch này được duyệt qua, cậu sẽ xin một chân vào đấy luôn. Cậu muốn được là chính mình, một Guitarist chứ không phải quản lý cho The Satan. Với lại một tour diễn kiểu The Satan kì rồi tốn rất nhiều ngân sách, nếu buộc phải hủy, DMP lỗ chết! Tuy là thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ có khoảng 60% đồng ý. Trong số không đồng ý có Manager của Eternal và Ren. Naoki vẫn đồng ý với giám đốc. Những quản lý khác cho rằng nếu Ren, người hoạt động trong lĩnh vực Jrock, đã nói thế thì chắc nó không được thật. Họ không đồng tình và cũng không phản đối kịch liệt, cuối cùng họ bỏ phiếu trắng không đồng ý. “The Satan không nhất quán, cậu phản đối nhưng quản lý của các cậu lại đồng ý!Tôi có nói sai không? Kế hoạch này không được duyệt bây giờ nhưng nó vẫn sẽ nằm đó. Cậu cứ để đó mà coi đi Ren!” Cuối cuộc họp, giám đốc bước đến trước Ren và cậu để nói nốt những gì anh ta suy nghĩ. Khỏi phải hỏi là Ren bực đến cỡ nào, anh mở cửa phòng bằng chân, đạp mạnh nó và cứ thế hầm hầm đi ra. Suốt chặng đường đi về căn nhà của The Satan, anh không nói một câu nào với cậu. Anh lái xe hết sức ẩu tả, ẩu đến mức Naoki thoáng nghĩ rằng sẽ thấy bộ mặt cau có của Akira khi thấy xe của mình trầy trụa vì tai nạn. Về đến nhà, các thành viên khác đã ăn xong và họ lên phòng tập cả, chỉ còn một mình Ren mãi giờ mới về. Ren xô cửa phòng tập khiến ai cũng giật mình. The Satan không ngạc nhiên mấy khi thấy Ren như thế sau mỗi cuộc họp, chuyện đó quá ư là bình thường. Ren không buồn kể chuyện cho ai nghe, anh ta chỉ nói. “The Death!Làm ơn!” Và thế là Akira chép miệng, cầm cây Guitar của mình lên. Arashi và Valet cũng lật đật chạy vào chỗ, bản nhạc “The Death” trỗi lên, ngồi ngay đó, Naoki thấy điếc tai kinh khủng. ”The Death” là hit trong Album đầu tiên của họ, Style của The Satan thời kì đầu không phải chỉ ăn mặc u ám. Âm nhạc của họ cũng đầy chết chóc, được cái cuối mỗi bài hát, lại có một cái gì đó lóe lên, rất nhỏ thôi, phải những người nghe nhạc tinh tế mới nhận ra đó là lối thoát cho số phận bi thảm trong bài hát. Bài hát rất hay! Nhưng điếc tai quá, Ren cứ gào chứ không hát nữa! “Thôi thôi, cậu sẽ bể cổ họng mất!” Akira buông cây Guitar của mình khi bài hát đến đoạn cao trào. “Arashi, Valet, Naoki, phụ tôi một tay!” Akira la lên khi anh nhào tới giật micro của Ren. “Buông ra, tôi sẽ cho các cậu một xuất nhập viện hết bây giờ!” Ren giãy giụa, nhưng cuối cùng, dưới sức áp chế của 4 người, cả nhóm đã lôi Ren được ra cái phòng khách. Quăng Ren xuống dưới cái thảm, Ren cười như điên, lăn lộn qua lại chẳng buồn ngồi lên. Naoki nhìn Ren, cậu không thể hiểu có gì mà anh lại bực đến mức gần như điên loạn như thế. Sau cùng cuộc họp có đến đi đến đâu đâu mà…Giọng Ren khản đặc, gần như thều thào không ra tiếng nữa lúc Naoki đem nước ra. Akira nhìn Naoki, anh muốn hỏi tại sao lại ra nông nỗi này!Nhưng rồi anh xua tay “để sau đi” và liếc nhìn sang các thành viên còn lại của The Satan. “Ren, nhìn tôi này!” Arashi thò mặt ra trước mặt Ren, anh lè lưỡi rồi làm đủ kiểu! Ren nhìn Arashi, nhíu mày đến mức có cảm giác như lông mày chụm cả vào nhau. Arashi đưa đầu qua lại, nhảy tung tăng như một con “vịt mái” trước mặt Ren. Tất nhiên anh ta không tự dưng làm thế, anh muốn Ren phải thôi ngay cơn bực tức của mình. Ren nhìn chăm chăm, biểu hiện của anh y như là “nếu cậu không dừng thì cậu sẽ gãy hết cả hàng tiền đạo đấy”. Nhưng sau cùng Arashi vẫn không dừng lại, anh ta lấy tay ôm 2 má Ren, ép mạnh đến mức miệng Ren chu ra như cái mỏ chim. “khục…” Akira với Valet bưng miệng nín cười. “Chụt!Đừng cáu nữa cưng à, các anh thương!” Ớ…Naoki đứng tim khi Arashi hôn chụt vào cái mỏ chu ấy. Buông ra, mặt Ren bừng bừng u ám, mây đen như kéo dày đặc qua bầu trời, sấm chớp nổ đùng đùng. Nhưng rồi… ”Tôi thua…” Ren thì thào trong miệng và nhoẻn cười, lần đầu tiên Naoki mới thấy Ren ở trong tâm trạng tệ đến thế. - -- Cậu bước theo Ren để hộ tống anh lên phòng. Ren mệt mỏi, anh bước thấp bước cao. Cái hành lang tối om ôm gọn cả hai con người và họ mất hút trong nó. Đèn điện thoại của Naoki bật lên, cậu mở cửa phòng Ren và đẩy anh vào trong. Nhưng rồi Ren bỗng quay ngược, lôi tuột luôn cậu vào phòng. Ren đứng chặn ngay cái cửa, mặt cau lại, có vẻ như bây giờ mới là lúc anh “xử tử” cậu tội hồi nãy. “Tôi muốn nói chuyện với cậu!” Ren nói, bây giờ giọng anh nhỏ đến mức cậu phải căng lỗ tai ra mới nghe được. “Chuyện gì mới được chứ, tối rồi, tôi cần phải đi ngủ!” Ren nhíu mày làm con mắt co hẹp lại. “Cậu với tôi không đồng nhất ý kiến, việc đó rất tệ hại” Naoki nhìn Ren, cậu cũng co mắt lại khi nghe Ren nhắc tới việc đó. “Anh không muốn nhưng tôi muốn, không phải ai cũng được như anh. Chính anh, anh đã bóp chết con đường của tôi khi tôi thi tuyển vào Eternal!” “Ngu xuẩn, lúc đó có chắc gì Akira đã chọn cậu không?” “Tôi đã cố gắng hết sức và tôi có quyền tin tưởng” Cậu gào vào mặt Ren. “Nhưng anh…một thằng khốn nạn đã kéo tôi về đây và bắt tôi ở đây!” Naoki nói rồi cậu lấy tay che miệng lại, cậu thấy mình hớ hênh. Ren nhìn cậu, anh ta nhìn bằng một cái nhìn không ngôn từ nào tả được. Nó nửa như mỉa mai lại nửa như bàng hoàng. Anh nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy thời gian trong phòng này đông cứng lại. Rồi Ren gật gù, anh ta vẫn nhìn cậu, nhưng tiến sát đến gần Naoki. Càng lúc càng sát, sát tới mức cậu ngã nhào xuống cái giường của anh đàng sau lưng. Linh cảm của cậu nhận thấy Ren sẽ làm gì đó và cậu không nhầm đâu. “Tôi là 1 thằng khốn, và còn là một con điếm nữa. Tôi là mọi thứ tồi tệ nhất ở đây, nếu cậu muốn tiến thân, tôi sẽ dạy cho cậu phải làm cách nào” Ren túm cổ áo của cậu, hất mạnh và buộc cậu phải nằm dài xuống. “Dạng chân ra và cứ việc rên rỉ nhiều vào” Anh nói, đưa một cái nhìn độc địa về phía cậu rồi xé bung cái áo của Naoki. Cậu đã tốn tới 2 cái áo vì chuyện thế này rồi. Ren là đồ khốn nạn!Bây giờ thì Naoki đã biết phải dùng từ ngữ nào chính xác thật chính xác để nói về anh ta. Cậu cảm thấy toàn thân mình ướt nhẹp bởi cái lưỡi của anh, rồi đau nhói khi hàm răng của anh cắn vào cơ thể cậu. Đúng…cứ rên rỉ nhiều vào, hãy thỏa mãn đi khi bạn bị cưỡng hiếp. Naoki không kêu la cũng không chống cự, cậu quay đầu nhìn về phía cái tủ nhỏ đầu giường. Trái tim cậu nghẹn lại khi thấy tấm hình của Kaname để kế bên tấm hình The Satan chụp chung với nhau. Ren yêu quí những kỉ niệm, và những con người anh yêu quí cũng hiện diện ở đây…trong những tấm hình mà mỗi tối trước khi đi ngủ, Ren phải nhìn qua nó. Cậu không còn cảm thấy nỗi đau thể xác đang hình thành trên cơ thể mình, mỗi cơn đau thốn thộc lên đâm xuyên qua tâm can cậu. Naoki mở trừng mắt nhìn tấm hình. Kaname!Anh ta đẹp thật!Cậu bắt đầu để trí óc mình phiêu du và suy nghĩ. Trong Naoki bây giờ chỉ còn lại những cảm xúc nhục dục, thỏa mãn đến tận cùng trong cậu. Những cái giật mạnh, những cái đung đưa của tóc hay bờ vai Ren…chúng giống như giấc mộng phương xa của cậu, gần ngay đó nhưng Naoki không bao giờ với được tới đích. Tất cả kết thúc sau tiếng “sầm” lớn nơi cửa phòng, Ren rời khỏi phòng anh để rửa sạch những gì nhớp nhúa trên cơ thể. Cậu nằm trên giường, nhìn theo bóng Ren mất hút sau cánh cửa, rồi cậu cũng đứng lên, chệnh choạng từng bước, rờ rẫm về phòng. - -- Mối quan hệ giữa Ren và Naoki ngày càng được “củng cố”. Bằng chứng là anh quan tâm để ý đến cậu nhiều hơn, nhưng xin đừng hiểu theo cái nghĩa đen của nó, hãy hiểu theo nghĩa bóng. Cậu vẫn đối xử với cả band một cách bình thường, rất tận tình nhưng chỉ với Ren là Naoki có thái độ không được thoải mái lắm. Ren thường hay đùa giỡn, chọc ghẹo nên ai cũng nghĩ là anh chỉ muốn giỡn chơi với cậu mỗi khi anh cúi xuống ngang mặt cậu hay đụng chạm gì đó. Thật ra, mối quan hệ đó mang tính chất bảo toàn. Chẳng ai thiệt gì mỗi khi họ lên giường với nhau. Với Naoki, cậu cũng không biết tại sao mình lại có thể chấp nhận ngủ cùng một kẻ như Ren. Càng lúc cậu càng thấy trái tim đau nhức vì yếu đuối. Cậu không cưỡng lại, cũng không chống lại Ren. Nói trắng ra, cơ thể cậu muốn anh, muốn điều đó. Đó là một tình yêu mù quáng, Naoki biết điều đó nhưng cậu lại bỏ qua những suy nghĩ sáng suốt của đầu óc để mà thỏa mãn bản thân và con tim cậu. Với Ren, anh chỉ muốn làm điều đó để khỏa lấp sự trống trải trong anh. Ren là một kẻ cô đơn, anh không suy nghĩ quá nhiều mỗi khi lên giường với ai, điều duy nhất anh quan tâm là anh đã yêu ai, thế thôi. Ren là một gã chung tình, anh không phản bội người tình của mình dù là một chút. Điều đó nghe có vẻ hoang đường, nhưng với Ren, nó là sự thật. Akira là người duy nhất để ý quá nhiều đến cậu. Và anh nhận thấy Naoki càng lúc càng khác lạ, trầm tính, hay buồn, ít nói và hay thở dài hơn trước. Đêm nay anh không ngủ được, trời nóng quá. Đã sang thu rồi mà cái nóng vẫn còn oi bức, căn phòng hầm và nóng dù anh vẫn vặn máy điều hòa hết công suất. Akira nằm trên giường, anh không ngủ được vì đầu óc bận suy nghĩ quá nhiều. Anh lo cho chiến dịch công chiếu Anime kia, không biết có thành công không, rồi còn kế hoạch sắp ra thêm một cái Album nữa, sao mà sáng tác kịp… Akira nằm xoay người, lăn qua lăn lại một lúc cho tới khi anh quyết định phải ngồi dậy để…đi tắm. Anh không “sống” trong căn phòng có máy điều hòa. Cơ thể anh cứ như đang ở ngoài trời, và nó nóng. Akira mở cửa ra, bước vài bước chân vào cái phòng tắm chung và xả nước. Đến khi anh bước ra, anh bất chợt dừng lại khi cảm thấy có ai đó ở dãy phòng bên kia. “Quái, cả lũ đi ngủ hết rồi mà. Còn ai với vào phòng thế kia?” Căn phòng cuối dãy quá tối, anh chỉ biết được có người nhờ tiếng động. “Cạch!” Akira sải bước tới gần mé cầu thang. “Cạch!” Thêm một tiếng động nữa, mắt anh đang dần thích nghi với bóng tối, và anh trông thấy một bóng người lờ mờ đi ra từ căn phòng của Ren. Rồi người đó xoay người, mở cửa phòng Naoki và bước vào. Đó chỉ có thể là Ren hay Naoki vì không ai trong lũ còn lại ở đó. Nhưng giờ này ai đó còn đi đâu? Akira tò mò, anh bước nhẹ nhàng đến phòng của Ren và áp tai vào cửa, vẫn có tiếng động rì rầm nói chuyện, hình như Ren đang gọi điện thoại. Rồi cánh cửa phòng Naoki mở toang, cậu ló đầu ra ngoài nhìn rồi đóng cửa lại. Akira biết được đó là cậu nhờ ánh sáng, anh vội núp vào một góc tối. Dường như anh đã đoán đúng mọi chuyện! “Cộc cộc…” Anh biết giờ này mà đi gõ cửa đánh thức ai đó là bất lịch sự nhưng Akira biết chắc Naoki vẫn còn thức. Tiếng gõ cửa kéo dài thành 3 hồi nhưng vẫn không có ai trả lời. “Alo…” Cuối cùng Akira cầm điện thoại gọi vào trong, anh mừng khi sau một hồi chuông dài, cậu chịu nhấc máy. “À…Em ngủ chưa? Em có thể xuống pha dùm tôi một ly cà phê không?” Akira mở lời, anh nghe giọng cậu ngái ngủ nhưng biết thừa đó chỉ là giả vờ. “Khuya rồi mà anh…em không xuống được đâu, em xin lỗi nhé!” Cậu nói với cái giọng đầy vẻ nuối tiếc. Anh nén một tiếng thở dài và tiếp tục. “Em thật sự không thể xuống sao?” “Thật, chắc anh phải tự pha thôi” ”À…Tôi muốn nói là chuyện cà phê không quan trọng, cái chính là…tôi muốn gặp em” Một bầu không khí im lặng bao trùm lên phía đầu dây bên kia. “Bây giờ?” Naoki hỏi lại, giọng cậu đổi khác, nó trầm trầm và nghẹn lại. “Uh, ngay bây giờ” Akira đáp lại, anh dập máy. Vài phút sau, Naoki bước ra và họ gặp nhau ở cầu thang. Cậu không nói gì với anh, im lặng nhìn anh rồi pha 2 ly cà phê, một cho anh, một cho mình. Khi Naoki đã hoàn toàn ngồi xuống đối diện với Akira qua cái bàn, anh mới mở lời. “Naoki, …em nói thật đi, em thật sự ổn chứ?” Cậu ngước mắt nhìn anh, hai con mắt căng tròn. “Ổn chứ, anh hỏi thế là có ý gì?” “Có thật không?” Đến lượt Akira căng mắt lên. “Thật!” “Chắc nhé” “Rồi mà, em có sao đâu” “Không mệt mỏi, không kiệt sức, không cần nghỉ ngơi?” “Ừa!” “Vậy…” Akira dừng lại một chút, anh nghiêng đầu để nhìn cậu rõ hơn, cái nhìn của anh làm cậu lúng túng. “Gì thế!” “…em với Ren vẫn bình thường chứ?” Câu hỏi này làm cậu chột dạ. Ban đầu Naoki gật đầu nhưng trước cái nhìn “điều tra viên” của Akira, cậu lắc đầu. “Em ngủ với nó đúng không?” Akira hỏi, anh nghĩ đó là một câu hỏi vô duyên. Nhưng sau cùng nó đã không hề vô duyên chút nào. Anh đã thành công trong việc thăm dò trước đó để bắt cậu phải nói ra những điều cậu giấu kín. Naoki bấu 2 bàn tay vào cái ly cà phê, cậu nâng nó lên uống một hơi hết cạn như để trôi đi cục nghẹn ngáng ngay cổ. Cậu im lặng và Akira cũng im lặng, anh chờ đợi cậu trả lời. Tích tắc…tiếng đồng hồ kêu kéo dài, cậu có cảm giác như mình đã ngồi cả đêm ở đây. Chưa tới 5 phút, cậu ậm ừ rồi cũng gật đầu. “Anh coi thường em lắm phải không?” Naoki khẽ mở miệng, cậu cúi mặt không nhìn anh. “Không…sao tôi lại phải coi thường em chứ?” Akira vẫn nhẹ nhàng, giọng anh trầm ấm và anh dùng tay khẽ nâng mặt cậu lên. “Anh nói dối Akira, khi anh hỏi anh đã ám chỉ ý đó rồi!” Cậu bỗng lên giọng, cái giọng cao nhưng cố ém xuống để tránh ồn, nghe thật khó chịu. “…a…đó có phải là chuyện quá tồi tệ không?” Cậu quay mặt đi, làm rơi cằm ra khỏi tay anh. Xuyên qua bóng đêm, xuyên qua cái thứ ánh sáng lờ mờ của một cái bóng đèn, Akira thở dài. Anh biết rằng giờ có nói gì với cậu cũng vô ích. Anh không biết tại sao cậu lại làm vậy nhưng cũng không có gì để trách móc cậu. Naoki đã 23t rồi, cậu hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì. Naoki đang có tâm trạng thật tệ, cậu không ngờ lại có ai đó biết mối quan hệ giữa cậu và Ren, cậu xấu hổ cúi mặt, Ren đã là thằng khốn sẵn, có gì cũng là chuyện bình thường…nhưng còn cậu, cậu vốn đâu phải là một đứa khốn nạn! “Naoki này…” Akira bỗng nắm lấy tay cậu. Hai bàn tay của Naoki lọt thỏm giữa đôi tay với những ngón dài của anh. “…tôi biết giờ có nói gì cũng vô ích nhưng đến nước này tôi phải nói với em một điều…” Anh vẫn tiếp tục nói với cái giọng trầm ấm, hiền từ của mình. Nhờ chất giọng đặc biệt này, anh cũng hay hát bè cho Ren ở những đoạn tông thấp. Naoki nghe gọn từ chữ một, cậu bàng hoàng nhìn anh khi anh nói hết câu của mình. Một ánh nhìn ấm áp từ phía Akira tràn qua cậu, Naoki nhìn rõ thấy nụ cười của anh trong cái tối u giữa đêm khuya. “Naoki…yêu tôi nhé?” Ở bên cạnh người đàn ông này, lúc nào cậu cũng cảm thấy được an toàn. Anh là một con người với tính cách mẫu mực, anh quan tâm, lo lắng và tốt bụng với mọi người. Anh rất có trách nhiệm nên đã được bầu lên làm Leader mặc dù cho Ren là linh hồn của cả nhóm. Trước mặt Naoki bây giờ, cậu trông thấy anh như vị thánh, anh thanh cao và ở quá cao trên đầu cậu. Anh không hợp với một kẻ như cậu. Cậu cũng cảm nhận được những tình cảm của anh dành cho mình, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ nó là yêu cả. Nhìn sâu vào đôi mắt cậu, Akira ngầm hiểu được những điều cậu muốn nói, anh tiếp tục nói hết những điều anh suy nghĩ. “Tôi không yêu em ngay cái nhìn đầu tiên. Tôi chỉ yêu em từ lúc em ở cùng The Satan và những gì em mang lại cho nhóm. Có lẽ điều này với em là khó tin, với tôi cũng thế, chính tôi còn không tin mình khi tôi biết mình có tình cảm với em. Tôi đã cần rất nhiều thời gian để kiểm chứng điều này, và…” Anh nhào người qua cái bàn, cúi xuống đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ. “…tôi thật sự tức giận khi em đi cùng Ren. Tôi biết nó không hề có cảm xúc nào với em, và tôi cũng biết em yêu nó. Tôi không có ý nói xấu Ren nhưng phải chấp nhận tính nó không tốt. Khách quan mà nói Ren là con người rất biết tự trọng và nhạy cảm, nó còn là một gã đa tài. Nhưng nó cũng là một gã đa tình, riêng về vấn đề tình yêu thì bao nhiêu lâu nay sống cùng Ren, tôi vẫn không hiểu được hết con người của nó. ” Akira dừng lại, anh cố tình nhoài người cao hơn tầm mắt cậu để buộc cậu phải nhìn lên. “Tôi thật sự đã suy nghĩ rất nhiều về em từ lúc thấy những vết bầm kì lạ đầu tiên ở trên cổ em. Hình ảnh của em lúc nào cũng lẩn quẩn trong đầu tôi dù tôi không hề cố ý. Tôi sẵn sàng chấp nhận em, yêu em và không bao giờ coi thường em dù em ở bên cạnh Ren, em hiểu chứ?” Và anh siết chặt tay cậu. “Tôi biết ghen em ạ…” Naoki nghe xong những điều Akira nói, cậu không biết phải nói gì. Cậu cứ nhìn anh, im lặng mà nhìn anh uống cạn ly cà phê và nghe hơi thở anh trong bóng đêm. Người đàn ông vĩ đại…người đàn ông tốt bụng mà bất kì ai cũng muốn, đang ở ngay trước mặt cậu. Và anh ta nói yêu cậu, nhưng lòng Naoki vẫn mảy may, cậu xúc động nhưng cậu không yêu anh. Cậu biết một điều cậu yêu Ren, còn với anh…nó là gì thì cậu vẫn chưa xác định được, Akira đối với cậu tốt như người anh, nhưng đôi lúc quá đà và bây giờ anh…tỏ tình với cậu? “…em…xin lỗi” Naoki dằn mạnh tay ra khỏi tay anh, cậu đứng lên mà vẫn nhìn anh chăm chăm đầy kinh ngạc. “…em cần thời gian” Rồi cậu chạy thật nhanh lên phòng. Chúa ơi. Xin người đừng hạnh hạ con nữa. Naoki úp mặt vào gối, cậu còn đau khổ hơn cả trước lúc biết rằng có người thầm yêu cậu bấy lâu.