Em Trong Tim Tôi
Chương 47 : • Chương 33
Kì nghỉ Quốc khánh đi vào hồi kết. Sinh viên trở về nhà hoặc đi du lịch đều lục tục trở về trường. Vườn trường hiếm khi được yên bình vài ngày lại náo nhiệt lên lần nữa.
Bởi vì tháng mười một có thi giữa kỳ, tất cả các môn chuyên ngành đều tiến hành kiểm tra để xếp hạng trong trường. Vì thế mà toàn bộ sinh viên cả trường như rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng, ai ai cũng vùi đầu, căng não ôn bài. Ngay cả Trần Hàm, người luôn trọ bên ngoài trường cũng dọn về kí túc xá.
Hôm nay là thứ năm, mấy người bọn họ học ở thư viện cả buổi chiều, ăn cơm xong thì người nào cũng bận rộn. Trương Địch Phi đến hội nghệ thuật tập luyện bài múa mới, Trần Hàm và Vương Hinh thì có hẹn riêng bên ngoài, Hứa Tư Ý ôm laptop và bút đến tòa nhà số một tham gia hội nghị bí thư định kỳ mỗi tuần một lần thường trực.
Quế Hiểu Tĩnh vẫn như thế, trang điểm cẩn thận, quần áo nổi bật, tiếng nói thì kéo dài ra tạo cảm giác dịu dàng mà mềm mại. Hứa Tư Ý ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, một bên chống má nghe thuyết giảng, một bên quan sát vị bí thư trưởng thần tiên tỷ tỷ này.
Từ khi bắt đầu đến bây giờ, hội nghị đã trôi qua suốt nửa tiếng, nụ cười mềm mại vô hại trên mặt Quế Hiểu Tĩnh chưa từng thay đổi.
Hứa Tư Ý chớp mắt một cái.
Mới mấy ngày hôm trước, Vương Hinh đang dốc lòng trở thành “Máy đưa tin đồn” của vườn trường lại kể cho Hứa Tư Ý một ít chuyện, mà trong đó có”Vua pháo nổ La Văn Lãng bên xây dựng cua được Loli ngực bự của bên Anh ngữ, hai con sóng[1] xô bồ vào nhau, sông Hồng Hồ sóng đánh vào sóng, coi ai đạp chết ai vào bờ cát trước nào”, có “Phó chủ tịch hội học sinh – Quản Thúc bị bạn gái không cùng trường đá văng, mua say ba ngày liền trong quán bar nào nào đó”, còn có một tin, chính là về Quế Hiểu Tĩnh.
[1]浪(Lãng) vừa nghĩa là con sóng vừa nghĩa là phóng túng, buông thả
Nghe nói ngoài trường có một tên con ông cháu cha nào đó coi trọng vị mỹ nhân Lâm Thanh Hà này, nên gần đây thường xuyên đến cổng trường chờ người, liên tục trong vòng ba ngày, từng chiếc siêu xe không lặp lại nhau một lần nào cả xuất hiện.
Nhưng Quế Hiểu Tĩnh cũng không cảm thấy hứng thú với tên nhà giàu kia. Cô cứ ôn hoà, nhưng lạnh lùng và thờ ơ.
Chia sẻ xong tin đồn, Vương Hinh còn uống trà hoa hồng dưỡng nhan lành lạnh cảm thán một câu:“Nhắc tới Quế Hiểu Tĩnh, tuy là loại mặt giả, ngực giả, cái gì cũng giả, nhưng tính tình cao ngạo lắm, thế mà lại một lòng say mê Cố Giang. Lúc theo đuổi Cố Giang, dùng hết đủ loại hành động ngây thơ như tặng đồ ăn, tặng kẹo luôn, chiêu chủ động tiến công nhung nhớ da diết như trực tiếp đưa thẻ phòng cũng xài, có điều hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…. Cũng coi là mỹ nhân nổi tiếng cả trường, cần gì thắt cổ trên một cái cây? Thực sự thích Cố Giang đến như vậy à?”
Lúc đó, nghe xong câu này, khóe miệng Trần Hàm nhếch lên, châm chọc cười khẩy một tiếng.
Ba người bạn cùng phòng của Hứa Tư Ý, đều là dạng sinh viên thời đại mới, có cá tính nổi bật nhưng lại đường hoàng. Cô từng nhàn rỗi không chuyện gì làm mà thầm đặt biệt danh cho hai cô bạn mà mình tiếp xúc nhiều hơn: Vương ngoại giao thích trang điểm ưa nhiều chuyện, Trương vũ đạo độc mồm độc miệng có một không hai. Sau tiếng cười khinh châm chọc của Trần Hàm, linh cảm của cô dâng trào, trong đầu lập tức tuôn ra một câu: Trần trào phúng bất chấp cả thế giới.
Vương Hinh nghe không thoải mái, bật câu đá xoáy: “Trần Hàm, thì ra cái giọng điệu âm dương quái khí của cậu còn cao hơi vũ đạo của tôi á?”
“Tôi chỉ cảm thấy cậu nói mắc cười quá.”
“Mắc cười cái giề?”
“Cậu cảm thấy Quế Hiểu Tĩnh si mê điên cuồng thật à?” Trần Hàm nhàn nhạt nói, “Chỉ là không cam lòng vì nếm mùi thất bại, vấp ngã trước Cố Giang thôi. Người trẻ tuổi à.”
. . . . . .
Kéo suy nghĩ trở về thực tại, Quế Hiểu Tĩnh vẫn trên bục giảng nhỏ giọng thỏ thẻ, thao thao bất tuyệt mà nói.
Hứa Tư Ý thu tầm mắt lại, phồng má thổi hơi, cô cúi đầu, buồn chán ngồi vẽ con rùa trên laptop.
Lại qua chừng mười lăm phút, Quế Hiểu Tĩnh rốt cục khép lại hội nghị, cười cười, dịu dàng nói với các thành viên trong phòng: “Hội nghị hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi, trên đường quay về nhà trọ phải chú ý an toàn nhé!”
Tan họp, mọi người đều đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hứa Tư Ý cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói ngây thơ, mềm nhũn vang lên sau lưng cô, trong tiếng nói ấy ẩn chứa ý cười: “Tư Ý, làm phiền em chờ chút được không?”
Bước chân Hứa Tư Ý dừng lại. Một lát sau cô quay đầu nhìn về phía Quế Hiểu Tĩnh, nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười, “Chị Hiểu Tĩnh, tìm em có việc gì à?”
Trong chớp mắt đó, cô chợt nhớ tới một đoạn văn không biết đọc được ở nơi nào: Niên thiếu là thời kỳ đáng quý nhất trong cuộc đời con người, mà nguyên nhân không chỉ là do thanh xuân vô giá, mà quan trọng hơn là chúng ta của thời niên thiếu luôn đơn thuần nhất cũng chân thật nhất, chúng ta ghét thì không cần giả vờ, thích cũng không cần che dấu, chúng ta thật lòng đối đãi nhau. Ai cũng không đeo cái mặt nạ ngụy trang để sống như người trưởng thành.
Nhưng theo tuổi tác tăng dần, mỗi người sẽ học được cách mài đi góc cạnh che dấu con người thật của mình, mỉm cười với người ghét, khắc chế với người thích, đau đớn không khóc không càn quấy, vui mừng cũng lặng yên không lên tiếng. Đây gọi là trưởng thành.
Quế Hiểu Tĩnh vui vẻ cười, nói: “Gần đây bên đội tuyên truyền bận quá, có rất nhiều hoạt động đều cần tuyên truyền triển lãm, đang rất thiếu người. Tối mai em có thể đến phòng tranh hỗ trợ không?”
Hứa Tư Ý nói: “Nhưng mà. . . . . . Em cũng không biết vẽ, có thể giúp được gì?”
“Là đội tuyên truyền hỏi chị mượn người, các em giúp bên nhóm hội họa pha màu hoặc tô thôi.” Quế Hiểu Tĩnh nhìn cô, mắt sáng ngời: “Trừ em ra, chị còn gọi hai nữ sinh năm nhất khác, việc làm tỉ mỉ vậy, đương nhiên là giao cho mấy cô bé khéo tay như em chị mới yên tâm. Em có thể đi không?”
Lúc này các thành viên khác đã đi hết, căn phòng to lớn chỉ còn lại có mình Hứa Tư Ý và Quế Hiểu Tĩnh.
Cả phòng im lặng mấy giây.
Một lát sau, Hứa Tư Ý gật đầu: “Được ạ, không thành vấn đề.”
**
“Cái gì? !”
Trong phòng ngủ, các bạn cùng phòng biết được chuyện này lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Vương Hinh giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, khó có thể tin nói: “Hứa Tư Ý à Hứa Tư Ý, mình phát hiện cậu hành động thật không thông qua não đó. Tại sao lại hứa với Quế Hiểu Tĩnh? Não bị cửa kẹp á?”
“Đúng vậy, vì sao phải đi chứ?” Gương mặt luôn lạnh nhạt của Trương Địch Phi cũng hiện nét kinh ngạc và khiếp sợ, “Hứa Dĩnh bên tuyên truyền thân thiết với bí thư Quế Hiểu Tĩnh lắm, kêu cậu đến phòng tranh hỗ trợ, rõ ràng là muốn gây sự đó.”
“Xin cậu đó bánh bao nhỏ.” Vương Hinh hận sắt không thành thép, đặt mạnh tách trà hoa hồng lên bàn cái cạch, “Trước kia thì thôi đi, giờ biết Quế Hiểu Tĩnh là loại người gì rồi mà cậu vẫn còn ngoan ngoãn nhảy vô hố lửa thiêu sẵn như thế, cậu có thể đừng thánh mẫu vậy không? Cậu có biết họ nhất định muốn gài cậu không?”
“Biết chứ.” Hứa Tư Ý ngậm kẹo que, quay đầu, đôi mắt sáng trong trẻo nhìn về phía hai người bạn, cô gật gật đầu, phồng một bên má mơ hồ nói: “Tớ biết họ muốn gài tớ.”
Vương Hinh: “. . . . . .”
Trương Địch Phi: “. . . . . .”
Hai giây sau, Vương Hinh đầu đầy hỗn loạn giơ tay lên đỡ trán, nhíu mày, “Đợi chút. . . . . . ý gì? Cậu biết họ muốn kiếm chuyện mà vẫn đi?”
Vương Hinh cảm thấy rất câm nín. Trước kia cô vẫn cảm thấy, người bạn cùng phòng này là bánh bao bẩm sinh ngây ngô không rành thế sự, nhưng mà giờ, biết rõ trên núi có hổ vẫn nhào lên, ranh con này không phải bánh bao, rõ ràng chính là nhược trí mà!
Hứa Tư Ý lấy kẹo que ra, mặt nhăn mày nhíu, kỳ quái nhìn Vương Hinh. Nói: “Cũng vì biết, cho nên mới phải đi đấy.”
Vương Hinh bị cô làm rối não, nghĩ mãi không ra, nghi ngờ hỏi lại: “Cậu đang nói gì vậy?”
Hứa Tư Ý trả lời: “Trốn tránh có ích gì. Nếu tớ không đi, tương lai vẫn sẽ xảy ra chuyện tương tự, hơn nữa nói không chừng còn tệ hơn. Một khi đã như vậy, vì sao không ra mặt giải quyết một lần cho xong luôn?”
Vừa nói hết câu, Vương Hinh và Trương Địch Phi cùng ngây ngẩn cả người.
Ngay cả Trần Hàm ở bên cạnh ra vẻ lạnh nhạt cứ im lặng như chuyện không liên quan đến mình, cũng ngạc nhiên, hơi kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn cô bé mang đôi dép vàng, miệng ngậm cây kẹo que.
Ba bạn cùng phòng không hẹn mà cùng liếc mắt đánh giá Hứa Tư Ý.
Khuôn mặt vẫn trắng trẻo mềm mại kia, biểu cảm vẫn lơ ngơ hơi ngốc nghếch đó, đôi mắt trong suốt không tỳ vết, giọng nói cô nghiêm túc lại như đương nhiên, hiển nhiên là nghĩ cái gì thì trực tiếp nói ra, cả tự hỏi cũng không thèm.
Thật lâu sau, Vương Hinh mới xoay người sờ sờ đầu Hứa Tư Ý, có chút giật mình lại hơi buồn cười nói: “Kỳ quái, bánh bao sao bỗng không phải là bánh bao rồi?”
Hứa Tư Ý ngưởng cổ ra sau, né tránh ma trảo vươn tới, mặt nhăn mày nhíu mà nghiêm trang nói: “Tớ không phải bánh bao. Thật không phải mà.”
Nhìn đôi mắt Hứa Tư Ý sạch sẽ thuần túy mà lại thẳng tắp nhìn vào cô, Vương Hinh bỗng khẽ run.
Thời khắc đó, trong đầu cô bỗng hiện ra suy nghĩ giống như Trương Địch Phi không lâu trước kia: các cô luôn cho là cô bạn này ngây thơ đơn thuần thiên chân vô tà, cái gì cũng không hiểu, nhưng có lẽ, sự thật là ai cũng không thật sự hiểu được người này.
Hứa Tư Ý không biết gì về suy nghĩ của ba người bạn cùng phòng, ăn kẹo xong, cô ném cái que vào thùng rác, sau đó mở laptop ra bắt đầu ôn tập môn chuyên ngành.
Có chút buồn bực thổi thổi tóc mái.
Sắp thi giữa kỳ, tối mai còn phải đến phòng tranh hỗ trợ, xem ra không học kịp từ vựng tiếng Anh rồi TnT
Đúng lúc này, di động bỗng reng lên một tiếng.
Hứa Tư Ý một tay chống má một tay cầm di động lên, mở màn hình ra nhìn, là một tin nhắn thoại. Một giọng nói đến từ bạn weibo họ”Cố”.
Hứa Tư Ý chần chờ vài giây, yên lặng đeo tai nghe lên. Mở ra. Một giọng nói trầm thấp lười nhác lại đầy uể oải từ tai nghe điện thoại bay ra, “Đang làm gì đó?”
Hứa Tư Ý quay đầu nhìn nhìn ba vị bạn cùng phòng chung quanh, chọn cách nhắn tin đáp: Không có làm gì hết T T.
Sau đó Cố Giang lại trực tiếp gọi điện thoại qua.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hóa đá hai giây, trượt nút trả lời, thỏ thẻ nói: “Alo?”
“Ở phòng ngủ à?” Trong điện thoại, tiếng nói của anh nghe càng khàn hơn đoạn ghi âm lúc nãy.
“Dạ.” Hứa Tư Ý sợ làm phiền đám bạn đang ôn bài nên đè giọng càng nhỏ, “Còn anh?”
“Trong nhà.” Cố Giang đáp, “Tính chợp mắt một lát.”
Gần đây phòng làm việc của Cố Giang đang sửa chữa, đồng thời anh lại nhận đơn hàng bên ngoài, không cần nói cũng biết vị đại gia này mỗi ngày bận đến mức nào. Lòng thương cảm của Hứa Tư Ý tràn ra, nói: “Vậy anh cúp điện thoại mau nghỉ ngơi đi.”
“Mấy ngày nay mơ nhiều quá, ” Căn phòng tối đen, Cố Giang nằm bẹp trên ghế sa lon xoa gáy đấm cổ, cố ý làm ra vẻ không để ý nói, “Hơi mất ngủ.”
Tiếng nói mềm nhũn của cô lập tức trở nên khẩn trương, cô lo lắng hỏi: “Mất ngủ hả? Vậy làm sao giờ? Mai em đi mua ít thuốc an thần cho anh nhé?”
“Ngày mai đến chỗ anh.” Cố Giang nói, “Em hữu dụng hơn thuốc nhiều.”
“. . . . . .”
Thiếu gia lười biếng: “Hửm?”
Má Hứa Tư Ý lập tức hây hây đỏ, toàn thân nóng lên, thật lâu sau mới mơ mơ màng màng”Ừm” một tiếng.
**
Ngày hôm sau đúng bảy giờ tối, Hứa Tư Ý ngậm cây kẹo que đúng giờ xuất hiện ở phòng tranh của đội tuyên truyền ở tòa nhà đa chức năng. Bởi vì hôm nay là thứ sáu, là buổi tối sinh hoạt định kỳ một tuần một lần của rất nhiều câu lạc bộ nên cả tòa nhà người đến người đi đèn đuốc sáng trưng, chung quanh đều là tiếng cười nói ồn ào.
Cô tắt đèn pin đi, đi dọc theo hành lang sáng ngời một lát, rất nhanh thì nhìn thấy phòng tranh.
Toàn bộ diện tích phòng tranh tương đương với một giảng đường lớn, bày đầy các bảng phác họa và giá treo bảng vẽ, bên trong đã có không ít hội viên đội tuyên truyền, một đám cầm vỉ pha màu và bút vẽ trên tay, ngồi phác họa trên giá đỡ, một cảnh tượng xanh xanh đỏ đỏ lại ồn ào nhốn nháo.
Hứa Tư Ý lấy kẹo ra khỏi miệng.
Viên kẹo còn lớn lắm. . . . . . Nhưng thôi bỏ đi. Ăn kẹo đi gặp người ta thì thật không lịch sự. Suy tư một lát, cuối cùng cô lưu luyến lại liếm liếm que kẹo, cạch một tiếng, ném que kẹo vào thùng rác. Xoay người đi vào phòng tranh.
Hứa Dĩnh đang bàn về nội dung bản vẽ với một nam sinh thanh tú đeo mắt kính, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu, liếc cái là nhìn thấy Hứa Tư Ý cột hai bím tóc mới vừa vào cửa.
“Được rồi, cứ vẽ như tôi đã nói với cậu đi.” Hứa Dĩnh khoát tay, bỏ lại nam sinh đeo kiếng kia mà đi về hướng Hứa Tư Ý.
“Đến rồi à Tư Ý?” Mặt Hứa Dĩnh cong lên một nụ cười.
Đàn chị này tuy là bạn tốt của Quế Hiểu Tĩnh, nhưng nhan sắc và khí chất lại không thể sánh ngang với Quế Hiểu Tĩnh. Ngũ quan cô ta không tinh xảo, nhìn kỹ thậm chí còn mắt nhỏ mũi tẹt, nhưng nổi bật ở nước da trắng nõn mịn màng, kỹ thuật trang điểm cao siêu, cho nên nhìn thoáng qua cũng coi như đẹp mắt.
“Chào chị Hứa Dĩnh.” Đôi mắt Hứa Tư Ý trong trẻo, “Xin hỏi em cần giúp làm gì?”
“Chị nghe Hiểu Tĩnh nói, em chưa từng học vẽ đúng không.” Hứa Dĩnh cười, “Cho nên đừng đụng vào cọ vẽ gì cả. Tối hôm nay đơn giản lắm, em cứ cắt mấy tấm giấy này thành khổ A1, A2, A3, A4, cụ thể mỗi khổ cần bao nhiều thì chờ chút cho em danh sách làm.”
Hứa Tư Ý quay đầu liếc nhìn, sau đó, kinh ngạc.
Mấy đống giấy to chưa cắt được chất chồng trong góc tường Đông Nam của phòng tranh, đống nào cũng dày cộm, cao đến mức ngang cỡ người đứng thẳng.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Hứa Dĩnh: “Tất cả chỗ này. . . . . . Đều phải cắt ạ?”
Hứa Dĩnh nói không cần, “Em cắt đủ trong danh sách chị cho là được rồi.”
“Cho em hỏi, nhiều giấy vậy cắt xong sẽ làm gì?”
“Gần đây hoạt động trong trường rất nhiều, danh sách mỗi xã đoàn mỗi học viện báo lên đây là vậy, chị cũng không biết là dùng làm gì.” Hứa Dĩnh mỉm cười với cô. Ánh mắt kia tựa như đang nói: kêu cắt thì cắt đi, hỏi nhiều vậy làm gì.
Hứa Tư Ý lặng im vài giây, hỏi: “Máy cắt đâu chị?”
“A, chị quên nói cho em biết.” Hứa Dĩnh hơi nhíu mày, vẻ mặt ngại ngùng, “Mấy cái máy cắt bên tụi chị đều bị hư rồi, còn quên báo sửa.”
Hứa Tư Ý: “Vậy em cắt thế nào?”
Hứa Dĩnh mỉm cười đưa một cây thước dài và kéo qua, “Đây này.”
Hứa Tư Ý lặng im một lát, vươn tay nhận lấy thước và kéo, nhìn chung quanh phòng, “Chị Hiểu Tĩnh nói trừ em ra, còn có hai bạn khác cũng sẽ đến phụ, bọn họ đâu?”
“Còn chưa tới, chắc sắp tới rồi đó.” Hứa Dĩnh nhàn nhạt nói, “Lượng nhiệm vụ khá lớn, vất vả cho em rồi.”
Hứa Tư Ý hơi mím môi.
Ngoài phòng tranh.
Lâm Vị cùng mấy nữ sinh đang muốn đi tham gia hoạt động hội yoga cười cười nói nói đi ngang qua. Chợt, tia nhìn của cô lướt qua một dáng người nhỏ xinh quen thuộc, ngây ngẩn cả người, cô dừng bước chân rồi tập trung nhìn lại, đôi mắt lập tức hiện lên chút hứng thú muốn xem kịch vui.
Nữ sinh A nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lâm Vị nhướng mày lắc lắc đầu, rời đi.
Đi khỏi một lát, Lâm Vị lấy điện thoại ra gọi cho La Văn Lãng, không mặn không nhạt nói: “Anh nên nói cho Cố Giang biết một tiếng đi. Không muốn thỏ trắng nhà anh ta bị ức hiếp thì mau đến phòng tranh tòa nhà đa năng.”
**
Cố Giang đến vào nửa giờ sau đó.
Giờ này, cả tòa nhà đa chức năng đều là sinh viên đang tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Trong sân thể dục toàn là người, bất chợt, mọi người bị một loạt tiếng rồ máy xé gió hấp dẫn, đều quay qua nhìn một hướng.
Một chiếc xe máy cỡ nặng sơn màu đỏ đen dừng lại ngoài tòa nhà. Thiếu niên cưỡi xe máy tháo nón bảo hiểm xuống, mặt lạnh lùng vô cảm, đôi chân thon dài thẳng tắp dẫm trên mặt đất, nhảy xuống khỏi xe máy. Khóa xe, lập tức sải bước đi vào đại sảnh tòa nhà, ngó lơ tất cả các ánh mắt chung quanh mình.
Mấy phút sau, Cố Giang đứng ngoài cửa nhìn thấy Hứa Tư Ý đang trong phòng tranh.
Cô bé nhà anh đang xách một cái thùng đỏ đứng trước một bàn vẽ, bức tranh vẽ bầu trời sao kia khá chi tiết cầu kỳ, đã hoàn thành 90%, nhưng bên trái lại dính một mảng nước to đùng, thuốc màu và nước hòa tan, chảy nhòa thành một mảng. Mà bên bàn vẽ đó còn có đội trưởng đội tuyên truyền Hứa Dĩnh. Hai người đứng ở trung tâm, chung quanh vây quanh một đám người.
Ngay cả trên cửa sổ ngoài phòng tranh cũng có người chen vào, không ít người qua đường A B C D nghe thấy tiếng ồn ào nên tới hóng hớt.
Đôi môi mỏng của Cố Giang nhếch lên, sắc mặt âm trầm, nhích người đang muốn đi vào, bên trong bỗng truyền tới một giọng nữ cố nén tiếng khóc nức nở.
“Cô. . . . . . Cô có biết bức tranh này tôi đã vẽ bao lâu không?” sắc mặt Hứa Dĩnh tái nhợt, hốc mắt thì đỏ bừng, quả thực sắp bị tức chết, “Hứa Tư Ý, cô thật quá đáng vừa vừa thôi chứ! Cố ý hất nước vào tranh của tôi, tại sao cô lại dám tùy tiện phá hủy tâm huyết của người khác như vậy chứ!”
“. . . . . .” Cố Giang khựng lại, mày bên trái nhướn lên thật cao.
Hứa Tư Ý chớp đôi mắt to hai cái, lắc đầu, lúc lắc cái tay nhỏ bé: “Em không cố ý.”
Là giọng của Hứa Dĩnh: “Sao không cố ý!”
“Nhiều giấy phải cắt quá, em cắt nửa ngày tay rất dơ, chỉ muốn xách thùng nước vào rửa cho sạch thôi, đi ngang qua bàn vẽ của chị, không hiểu sao thì bị ngã.” Hứa Tư Ý nghiêm túc nói: “Thật không phải cố ý.”
“Cô nói không cố ý thì không cố ý à!” Hứa Dĩnh gia cảnh giàu có, là cành vàng lá ngọc tại Thành Đô, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị làm lúng túng trước mặt mọi người như thế, cảm xúc cô ta càng ngày càng kích động, “Cô chính là cố ý!”
Hứa Tư Ý hơi kỳ quái nghiêng đầu, nhìn cô, nói: “Chị Hứa Dĩnh, chị và chị Hiểu Tĩnh kêu em tới phụ, em đã đến. Chị kêu em dùng thước với kéo cắt nhiều giấy như vậy, em cũng cắt. Nhưng hồi nãy mỗi lần em cắt được tới đâu chị cũng vẫy nước lên, sau đó kêu em cắt lại lần nữa. . . . . .”
“Câm miệng.” Hứa Dĩnh bị ánh mắt dò xét chung quanh làm xấu hổ, ngắt lời: “Lúc vẽ ai mà để ý nhiều vậy? Tôi không cố ý làm dơ giấy của cô!”
Mắt Hứa Tư Ý sáng lên, giọng mềm nhũn: “Vậy em đi đường cũng không để ý nhiều vậy, em cũng không cố ý làm dơ bức tranh của chị mà.”
“Mày!” Hứa Dĩnh nghẹn lời, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Con nhãi này bình thường rõ ràng dễ bắt nạt, nhát gan lại sợ gây chuyện, cho nên cô mới cùng Quế Hiểu Tĩnh nghĩ ra cách danh chính ngôn thuận mà làm khó Hứa Tư Ý, để nó im miệng, ngậm bồ hòn khổ cũng không nói ra được.
Ai ngờ lại là kết quả này!
Lúc này, Quế Hiểu Tĩnh nghe tin chạy tới đi vào cửa, cau mày nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Dĩnh cả giận nói: “Cậu hỏi cái đứa sinh viên năm nhất bên cậu này! Rõ ràng là đến giúp, lười thì thôi đi, còn làm hỏng cả bức tranh tớ cực khổ hai tuần liền mới vẽ được!”
Quế Hiểu Tĩnh liếc nhìn bức tranh sao trời bị nước làm nhòe, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô quay đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tư Ý, đây là chuyện gì?”
“Là chuyện chị thấy đó.” Hứa Tư Ý xoay người đặt cái thùng đỏ xuống đất, phủi phủi tay, cười nói: “Em đột nhiên nhớ em còn bài tập chưa làm, xem ra không thể ở đây giúp mọi người nữa. Ngại quá, tạm biệt.”
Quế Hiểu Tĩnh hơi biến sắc, trầm giọng nói: “Tư Ý, làm dơ tranh người khác rồi đi như vậy sao. Cô có phải nên nói tiếng xin lỗi không.”
Bước chân Hứa Tư Ý dừng lại.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, cả phòng tranh lại chợt yên tĩnh lại.
Mấy giây sau, Hứa Tư Ý quay người lại, nhìn hai người, giọng nói đặc biệt thành khẩn: “Như vậy hai chị có phải cũng thiếu tôi một lời xin lỗi phải không?”
“Tại sao tôi phải xin lỗi cô?”
Quế Hiểu Tĩnh đã không diễn được nữa, kéo kéo khóe môi, “Hứa Tư Ý, hành động bây giờ của cô buồn cười lắm, rõ ràng là cô làm sai không nói lý, còn trả đũa lại? Có phải cô cảm thấy, mình là bạn gái của Cố Giang, là có thể lật ngược phải trái, hoành hành ngang ngược trong trường? Có phải cô cảm thấy bất kể xảy ra chuyện gì, Cố Giang cũng che chở cho cô?”
Môi Hứa Tư Ý giật giật như đang muốn nói gì, nhưng bỗng một tiếng nói trầm thấp lười biếng dễ nghe từ ngoài cửa phòng nhẹ nhàng bay vào, “Tôi đương nhiên sẽ che chở cho cô ấy.”
Vừa dứt lời, Hứa Tư Ý hoảng sợ, Quế Hiểu Tĩnh và Hứa Dĩnh đều biến sắc.
Tất cả mọi người trong ngoài phòng tranh bị câu nói bất chợt này làm giật mình.
Cứ như Moses chia biển, đám người vây xem tự giác dạt qua hai bên, tự động để lộ ra một con đường chính giữa.
Một thân hình cao lớn thon dài không nhanh không chậm cất bước đi đến.
Hứa Tư Ý thấy người tới, đôi mắt trong trẻo lập tức kinh ngạc trừng lớn, chớp mắt mấy cái: “Sao anh tới đây vậy?”
Mặt Cố Giang không có biểu cảm, không coi ai ra gì mà ôm lấy eo cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Tới đón em về nhà. Em quên hôm qua hứa với anh cái gì à?”
“. . . . . .”
Hôm qua?
A. Hình như hứa cùng trở về với anh, trước đó anh cứ nói ôm cô ngủ ngon lắm. . . khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tư Ý lập tức ửng đỏ.
Gương mặt xinh đẹp của Quế Hiểu Tĩnh đen thành đáy nồi, bất động tại chỗ mấy giây, rồi nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Hứa Dĩnh kéo cô lại, nheo mắt đè giọng: “Tranh của tớ với chuyện mất mặt vầy bỏ qua thế à?”
Đồ ngu, đều là chuyện cô gây ra. Quế Hiểu Tĩnh hung hăng trừng cô một cái, không nói gì, hất tay cô ra chuẩn bị chen qua đám người rời đi.
Đột nhiên,
“Bí thư trưởng.” Sau lưng vẫn là giọng nói tùy ý lại lười biếng kia.
Quế Hiểu Tĩnh đột nhiên khựng lại, đôi môi hồng nhuận bị bản thân cắn thành xanh trắng.
“Yên lặng một chút.” Tiếng nói của Cố Giang lạnh đến trong xương, “Đừng chọc vào tôi, càng đừng có chọc vào cô ấy.
**
Bị Cố Giang lộ liễu show ân ái ở tòa nhà đa chức năng, cho nên thẳng đến khi trở lại nhà trọ của Cố Giang, đầu óc Hứa Tư Ý vẫn hơi mơ màng.
Vừa rồi, hình như số lượng quần chúng vây xem rất nhiều?
Xem ra lại sẽ truyền ra các loại phiên bản gì đó nữa. . . . . .
A.
Quên đi, ai bảo bạn trai cô là một người cuồng vọng chứ, họ sẽ quan tâm ánh mắt người ngoài á? Nằm mơ đi. Cô thậm chí cảm thấy đối với Giang cuồng vọng mà nói, da mặt chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Hứa Tư Ý mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, vừa ăn kẹo que vị ô mai, vừa mơ mơ màng màng nghĩ. Lúc này, cửa phòng vệ sinh mở ra, cô giật mình, quay mắt nhìn qua, chỉ thấy Giang lão đại tóc ướt đầm mà đi ra, trên dưới toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi đen.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Giang thay quần áo, Hứa Tư Ý luôn cảm thấy dáng người anh rất tốt, loại tốt này cũng không chỉ có tỉ lệ và đường cong da thịt. Tuổi của anh nằm giữa thời kỳ thiếu niên và đàn ông trưởng thành, kỳ thật thân thể cũng vậy. Cơ bắp của anh cũng không to tròn quá khoa trương như các lực sĩ, mà là chắc nịch vừa phải, mỗi khối cơ đều như có sinh mệnh mà cuốn chặt vào xương cốt, đường cong trơn tru, nhìn rất hữu lực.
Cái hình xăm hắc ưng vắt ngang từ lưng đến cơ bụng lại như vẽ rồng điểm mắt.
Hứa Tư Ý chưa bao giờ biết, thì ra thân thể của một người khác giới lại có thể đẹp đến như vậy.
Nhưng mà. . . . . .
Không thích mặc quần áo đến vậy sao…….
Cô đỏ mặt, lập tức quay phắt đi chỗ khác, tiếp tục rốp rốp mà cắn kẹo. Cô mơ hồ cảm giác được hơi thở ấm áp của đàn ông, trộn lẫn với hương bạc hà mát lạnh lại nồng nàn kia đang tới gần mình.
Cố Giang khụy một gối xuống ghế sa lon, xoay người cúi xuống kéo Hứa Tư Ý vào ngực, trán nhẹ nhàng dán vào cô, cà cà, sau đó vùi mặt vào hõm cổ mềm mại đối diện, tiếng nói vừa khàn vừa ngân ra đầy lười biếng: “Thơm quá đi.”
“. . . . . .”
Dùng chung một hãng sữa tắm mà, kỳ thật anh cũng có mùi này đó thôi.
Hai má cô gái đỏ lợi hại hơn, rụt rụt cổ, giọng mềm như con mèo nhỏ: “Ngứa.”
Anh tách hai cánh tay mảnh khảnh của cô ra vòng qua cổ mình, bàn tay ổn định đỡ cô, một tay bế cô lên. Chợt nhớ tới cái gì mà cong cong môi, kề sát lỗ tai cô, đè thấp giọng khẽ khàng: “Tiến bộ rồi, còn dám gây chuyện.”
Cô ấp úng, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn họ cách em xa chút thôi.”
Phòng khách cách phòng ngủ chỉ mấy bước.
Cố Giang ngồi xuống giường, đặt nhóc con lên đùi của mình, bàn tay nắm hai mắt cá chân mảnh khảnh kia kéo ra sau lưng anh, mặt đối mặt, nhốt cô vào lồng ngực.
Tư thế này. . . . . .
Từ tai đến cổ Hứa Tư Ý đỏ bừng bừng vì xấu hổ, cô bất an nhẹ nhàng né tránh.
Hắn vươn tay khống chế cô, tiếng nói khàn khàn đầy uy hiếp: “Tư thế này rồi còn dám cọ bậy à?”
Hứa Tư Ý không dám động đậy nữa, im lặng như thóc.
Cố Giang cúi đầu cắn đôi môi cánh hoa của cô, nói: “Nói tiếp đi.”
Cô lặng im một lúc lâu mới mở miệng, giọng lí nhí: “Thật ra em cũng không biết vì sao, mọi người ai cũng cảm thấy em rất yếu đuối bất lực và đáng thương.” Cô dừng lại, trong giọng nói lại tăng thêm chút tự hào, “Kỳ thật em cảm giác mình rất lợi hại đấy.”
Cố Giang ôm chặt cô, đôi mắt đen khẽ đóng, dán vầng trán vào trán cô.
“Lần trước em đã nói với anh, hồi mười tuổi ba mẹ em ly dị, nhưng còn có rất nhiều chuyện em chưa kể cho anh biết. Người mà ba em cưới về không thích em chút nào hết, cho nên trước đây em không mấy vui vẻ. Em rất muốn đi tìm mẹ, nhưng sau khi ly di với ba, mẹ gặp một chú người Pháp, mẹ đến Toulouse, xây dựng một gia đình mới ở thành phố đó, sao em có thể đi quấy rầy cuộc sống của mẹ được.”
“Cho nên nhiều năm như vậy, tuy em sinh hoạt cùng người nhà, nhưng trên thực tế vẫn luôn là một mình.”
“Trước kia Tiễn Tiền Trinh luôn nói, ba có lỗi với em. Nhưng thật ra không đúng. Ba chỉ có lỗi với người duy nhất là mẹ, giờ cái ba cho em đã là điều tốt nhất trong khả năng của ba. Em biết, thật ra ba rất thương em, chỉ là có chút yếu đuối mà thôi. Em không trách ba.”
Đêm đen như mực, thành phố yên tĩnh, giọng nói mềm mại dịu dàng của cô như làn gió mang theo hương trái cây thơm ngát mà cuốn qua.
“Em rất kiên cường, tuyệt không yếu đuối. Em có thể chịu đựng rất nhiều thứ, cũng có thể chống lại rất nhiều điều. Em rất lợi hại đấy.”
Vừa nói xong, trong phòng chỉ có tiếng hít thở quấn quít khẽ khàng của hai người.
Cố Giang vẫn khẽ nhắm hai mắt, vết hằn lộ rõ trên đôi mày.
Vào thời khắc này, anh đột nhiên ý thức được rằng anh hề không biết gì về quá khứ của Hứa Tư Ý, không biết mười tám năm trước cô sống thế nào, không biết tất cả mọi thứ cô đã từng trải qua.
Từ khi có được nhận thức, Cố Giang luôn tin chắc vào mọi sự lựa chọn của mình. Anh không hối hận mỗi một con đường mình đi cũng chưa bao giờ sinh ra nghi ngờ về quyết định và phán đoán của bản thân. Nhưng sự thật lại chứng minh, trên người cô bé này, anh dường như mắc phải một sai lầm.
Suy nghĩ về cô của anh, không quá chính xác.
Sự chênh lệch bé nhỏ này làm cho Cố Giang cảm thấy phiền não đến lạ, giống như anh chưa từng thật sự hiểu về Hứa Tư Ý. Giống như cô là một ngoại lệ trong lòng bàn tay anh, chỉ cần hơi bất cẩn thôi, cô lập tức sẽ biến thành dáng hình năm mười sáu tuổi ấy, cái bóng người hư vô mờ mịt, muốn chạm vào mà không được, cái bóng dáng mà tâm trí anh đã khóa sâu trong mộng ảo nọ.
“Anh đang ngủ à?”
Chợt, tay nhỏ mềm mại vươn đầu ngón tay ra, chọc chọc cánh tay anh, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào, cọ cọ anh, “Thì ra ngồi cũng ngủ được sao?”
Vẫn lặng im.
Một lát sau, Cố Giang ôm lấy nhóc con kia bỏ lên giường. Trong ánh mắt thuần khiết ngây thơ của cô, anh nắm lấy cằm cô, vùi đầu hung hăng cắn vào môi cô.
Đôi môi như cánh hoa đào này là của anh.
Đầu lưỡi mềm ngốc nghếch này là của anh.
Tiếng nức nở mềm mại này, cũng là của anh.
Từ sợi tóc đến ngón chân, mỗi tấc da tấc thịt này, tất cả đều là của anh.
Nụ hôn như bão táp gió gào, vừa mạnh mẽ lại kiên quyết, gần như mang theo chút bản chất của Cố Giang, toát ra sự tàn ác, dữ dằn mà anh chưa bao giờ lộ ra trước mặt cô.
Một lúc lâu sau, môi của anh mới rời đi.
Hứa Tư Ý bị ức hiếp đến đỏ mặt, mắt thì ướt nhèm, đầu óc dưới trạng thái thiếu dưỡng khí có chút không tỉnh táo, mơ mơ màng màng hỏi: “Có thể ngủ chưa?”
Đầu choáng váng quá, muốn ngủ.
“Ừm.” giọng Cố Giang khàn đến đáng sợ, liếm liếm đôi môi cánh hoa của cô, nói: “Lát nữa nếu sợ đau, cứ cắn anh.”
Hứa Tư Ý: “. . . . . .”
? ? ? ! ! !
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
36 chương
59 chương
80 chương
59 chương
1255 chương