Lúc nay, bên cạnh chiếc ghế hai người ngồi có rất nhiều lon bia, có một hai lon rơi vãi trên mặt đất. Một người thì uống bia như uống nước, còn người kia thì đang cố cản mà không được. “Đủ rồi, Diệp Thảo. Hôm nay em lại có chuyện gì nữa vậy. Lúc nãy còn rất tốt cơ mà.” Nhật Thiên cướp lấy lon bia từ tay Diệp Thảo rồi quát lớn. “Tốt tốt cái đầu anh ý. Hiện tại tôi không tốt được chưa.” Điệp Thảo thấy đồ uống của mình bị lấy đi liền thét ầm lên, tay thì giơ lên muốn cướp lại. Nhưng rất tiếc cô không thể cướp được. Không cướp được thì cô lại bật một lon khác tu ừng ực. Hai bên cứ giằng co liên tục không ngừng. Cuối cùng, nhật Thiên cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra sau đó trói hai tay của cô lại. “Anh làm gì đấy, thả tôi ra.” Nhật Thiên chẳng thèm để ý, tay cầm chiếc điện thoại định gọi cho ai đó. “Anh định gọi cho ai đó?” “Anh của em.” “Không được.” Diệp Thảo quát lớn, “Không được, nếu anh mà gọi cho anh tôi thì tôi sẽ… tôi sẽ…” “Sẽ làm sao?” Nhật Thiên thấy hai má hồng hồng đáng yêu kia khi xù lông lại càm khiến người ta cảm thấy thú vị. Lúc này anh muốn đùa dai một chút. Anh từ từ đi đên phía cô, khuôn mặt yêu nghiệt cùng hơi thở tà mị dán sát vào mặt cô. “Nói, em sẽ làm gì? Hử?” Hai mắt Diệp Thảo rất ưa là vô tội, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Anh đã từng thích một cô gái nào chưa?” Câu hỏi này làm Nhật Thiên đang từ trên cao rơi bộp xuống đất. Anh hừ một tiếng nhưng không có trả lời. Diệp Thảo gật đầu rồi lại nói tiếp, “Không trả lời tức là đã từng.” Nói xong, Diệp Thảo dọn dẹp mọi thứ cho hết vào thùng rác gần đó.  Nhật Thiên luôn đi phía sau cô lúc này thì không chịu được nữa liền lên tiếng, “Diệp Thảo, em nói chuyện thì cũng phải có đầu có đuôi chứ. Tôi đã từng có bạn gái thì sao? em không thích sao? Dù sao em cũng đâu thích tôi, em quan tâm điều này làm gì? Em đây là có ý gì?” “Tôi không có ý gì cả. Nếu mà làm cho anh hiểu lầm gì đó thì tôi xin lỗi. Còn chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Thương mại không phải là tiền đề dẫn tới hôn nhân.” “Tại sao em lại khẳng định như vậy? Anh thích em không phải vì địa vị của em.”  Diệp Thảo cười tự giễu, nước mắt cứ thế mà chảy ra, mọi sự kìm nén bấy lâu nay đều tuôn ra hết. “Anh thì biết cái gì, anh hiểu được tôi bao nhiêu. Anh đừng có lầm tưởng giữa tình cảm và thương hại. Thực chất là anh chỉ đang thương hại tôi thôi. Hoặc có lẽ là anh đang tìm kiếm hình bóng của một cô gái trong tôi mà thôi. Tôi sẽ không bao giờ để bất kì ai làm tổn hại tới ra đình của mình, nếu không thì đừng trách vì sao tôi lại ác.” Lúc này, Diệp Thảo ngồi xuống đường, cứ thế mà ôm đùi khóc. Tuy Nhật Thiên Thấy vấn đề này càng lúc càng khó hiểu nhưng anh vẫn ngồi xuống ôm lấy Diệp Thảo an ủi. Một lúc sau, Diệp Thảo đã ngừng khóc nhưng cô vẫn ngồi trên mặt đất như cũ, giọng nói sau khi khóc xong nghe như tiếng muỗi kêu vang lên, “Bố của tôi có một đứa con ở ngoài, cô ta chỉ sinh trước tôi có vài ngày. Ông ấy muốn đưa cô ta về nhà nhưng mẹ tôi không cho. Bà dùng tính mạng của mình ra để đặt cược. Bà chỉ muốn cho con của mình có một gia đình hạnh phúc mà thôi. Anh có biết tại sao tôi biết chuyện này không?”  Nhật Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.  “Năm tôi học lớp năm, có một lần tôi quên mang theo vở nên quay lại về nhà để lấy. Nhưng khi vào tới cửa thì thấy có tiếng đập phá đồ. Tôi liền đi vào thì thấy bố tôi xô hết đồ ăn sáng xuống đất còn mẹ tôi ngồi dưới đất khóc. Lúc đó tôi rất sợ, nên đã chui vào một chiếc tủ gần đó rồi theo khe hở nhìn ra ngoài. Lúc đó là lần đầu tiên tôi biết việc này, cũng là lần đầu tiên mẹ tôi biết bố của tôi có một người phụ nữ bên ngoài.” Diệp Thảo ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Đứa con gái kia của ông bị suy thận, cần một quả thận, thời gian quá gấp nên không kịp tìm thận thích hợp nên ông ấy muốn tôi hiến. Mẹ tôi không cho, bà nói dù cho đứa con riêng kia có chết cũng không muốn tôi bị tổn thương nào. Bà còn nói chuyện này chỉ có hai người biết, nếu mà để cho con biết thì bà sẽ làm cho công ty bố của tôi phải phá sản. Kể từ đó, tôi luôn phải nhìn thấy mọi người diễn một vở kịch thật khôi hài. Nếu họ muốn diễn thì tôi cũng chiều. Sau đó. Tôi nghe nói đứa con gái kia đã tìm được thận thích hợp.”  “Anh trai em có biết chuyện này không?” “Anh ấy biết.” Diệp Thảo gật đầu khẳng định, “Nhưng không có ai biết là tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi.” “Tại sao em phải làm như vậy, em có biết làm như vậy người phải chịu nhiều nhất là em không?” “Tại sao ư? Tại vì tôi ghét mẹ con họ. Không để cho mẹ con họ có một gia đình trọn vẹn. Anh có thấy suy nghĩ đó của tôi có phải là quá ấu trĩ không? Ba năm trước, có một lần bố tôi cả tuần không về nhà lí do chỉ có một đó là ông ấy đang ở cùng với hai mẹ con nhà kia vì cô gái kia phải nhập viện. Lúc đó cứ mỗi lần tôi nhìn thấy gương mặt trang điểm đậm của mẹ là tôi biết bà đã khóc, mẹ yêu ông ấy nhưng mà ông ấy lại yêu một người khác, đối với ông ấy, gia đình này chỉ có một chữ trách nhiệm mà thôi. Tôi không tin tình yêu ông dành cho tôi chỉ có hai chữ ‘trách nhiệm’, tôi đã ngâm mình trong nước lạnh suốt năm tiếng đồng hồ để mình bị ốm. Tối hôm đó tôi sốt cao, lúc đó tôi cứ nghĩ mình sắp xong đời rồi." Diệp Thảo cứ nhìn chằm chằm vào Nhật Thiên, " Có phải anh thấy tôi rất ngốc phải không? Nếu anh muốn cười thì cười đi.” Nhật Thiên lắc đầu, “Đừng nói nữa.” Sau đó anh ôm Diệp Thảo chặt hơn. “Còn chưa hết chuyện mà. Anh chẳng phải nói là có đầu thì phải có đuôi sao?” Diệp Thảo lúc này rất nghiêm túc, khẽ đẩy Nhật Thiên ra rồi nói tiếp. “Bố tôi nghe tin thì lập tức từ Mỹ trở về. Anh không biết lúc đó tôi vui thế nào đâu, điều đó chứng tỏ ông rất thương tôi. So với đứa con kia thì tôi quan trọng hơn nhiều. Cũng đúng thôi, cô ta cái gì cũng đều thua tôi. Loại người như cô ta nên cho vào làm kĩ nữ mới đúng.” Nhật Thiên nhìn Diệp Thảo đến khó tin. Sao cô lại có thể nói những lời đó được chứ. “Bây giờ cô ta chắc là đang rất chật vật, điều này cũng phải trách cô ta tự làm tự chịu thôi, kết bạn với những cậu ấm cô chiêu đặc biệt nên dẫn đến.” Diệp Thảo nói nhỏ vào tai Nhật Thiên, “Cô ta bị nghiện.”  Nhật Thiên nhìn Diệp Thảo với ánh mắt như nhìn một người xa lạ, “Tất cả mọi việc đề là do em đứng sau sao?” “Chính xác. Nhưng có một điều mà anh không thể ngờ tới là cô gái mà tôi nhắc tới chính là bạn gái cũ của anh.” Nhật Thiên lùi lại phía sau vài bước, lắc đầu, “Không thể nào.” “Sao lại không thể. Có phải anh thấy tôi ác phải không, tôi như ngày hôm nay là do các người ép tôi thôi.” “Những gì hôm nay đều nằm trong dữ liệu của em?” “Thực ra, không phải là hôm nay mà là ngày mai cơ. Nhưng mà hôm nay anh đã tới nhà tôi rồi thì kế hoạch chỉ là được thực hiện sớm hơn trước một ngày mà thôi. Những điều tôi làm sẽ không hối hận, nếu cho tôi chọn tôi vẫn chọn cách của mình." "Diệp Thảo mà tôi quen không phải là cô. Tại sao cô lại trở nên như vậy?" "Nhật Thiên, anh nhầm rồi. Đây mới là tôi." "Được. Tôi nhầm. Vậy những gì trước kia, tôi muốn biết có bao nhiêu phần là thật lòng." Diệp Thảo bật cười lớn, "Về vấn đề này thì tôi nghĩ anh đã có kết quả rồi chứ." “Cút.” Nhật Thiên tay nắm thành quyền.