Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!
Chương 12 : Tôi và cô không có liên quan gì?
Nhật Thiên bình thản nói, “tôi và cô ta chia tay nhau rồi, giờ chẳng có liên quan gì với cô ta cả.”
Diệp Thảo cười lớn, “Ha…ha…ha…, nực cười, cậu với cô ta chia tay thì liên quan gì đến tôi.”
Nhật Thiên từ từ tiến lại gần Diệp Thảo, cúi người xuống, khuôn mặt anh gần chạm vào mặt Diệp Thảo, hai tay đặt lên hai bên giường, trên môi nở nụ cười tà mị, tư thế này nhìn cực kì mờ ám, “Thật sao? Tôi và cô không có liên quan gì?”
Diệp Thảo sực nhớ ra điều gì đó, chẳng biết nên nói gì lúc này, sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt cô loé lên một tia sáng, nở nụ cười nửa miệng, “Đúng! Hiện tại tôi và cậu không có quan hệ gì.”
Nhật Thiên nghe câu trả lời của DiệpThảo thì tức đến phát điên, giọng nói có chút bực tức, “Này! Cô bị thương ở lưng hay ở não vậy? Hay cô giả vờ mất trí? Không liên quan? Nên nhớ, chúng ta cuối tháng này sẽ đính hôn đấy và cũng rất có thể cô sẽ là vợ tương lai của tôi.”
Diệp Thảo gật đầu cười, “Đúng! Những lời mà cậu nói đều rất đúng! Nhưng có điều, chuyện chúng ta có đính hôn vào cuối tháng này là chuyện của tương lai, còn hiện tại chúng ta chẳng có liên quan. À mà nói trước cho cậu biết, gì mà vợ tương lai chứ, là vợ tương lai này sẽ đích thân huỷ bỏ hôn ước.” Diệp Thảo nói xong, nhắm mắt lại, “Ở đây cậu cũng chẳng có việc gì, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa, cậu có thể về, xin lỗi vì không thể tiễn.”
Nhật Thiên tức đến xanh mặt, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng thấy có một người con gái nào dám nói với anh như vậy, anh thừa nhận những lời Diệp Thảo nói đều đúng cả, nhưng anh sẽ không chịu thua, anh sẽ không để Diệp Thảo tự đắc được, “Cô cứ đợi đấy, để xem cô còn mạnh miệng được đến khi nào!” Nhật Thiên xoay người bỏ đi luôn.
Nhật Thiên đi được một lúc, Diệp Thảo mở mắt ra, mỉm cười vui vẻ, “Hừ!! muốn chơi tôi sao? Đâu có dễ thế. Muốn đấu lại với tôi thì e phải về tu thêm vài kiếp nữa đi.” Diệp Thảo quay sang Phong Nhã và Bạch Nguyệt, “Hai người có việc gì thì làm đi, không cần phải ở lại đây đâu, mình muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó…” cô chưa nói hết câu thì đã bị Bạch Nguyệt ngắt lời.
“Đúng đó, cậu cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, ở đây vài ngày sẽ tốt hơn.” Bạch Nguyệt kéo vội Phong Nhã, cô sợ nếu chậm sẽ làm cho Diệp Thảo đổi ý.
“Sau khi mình tỉnh dậy, mình muốn các cậu làm xong thủ tục xuất viện.”
Diệp Thảo vừa dứt lời, Bạch Nguyệt và Phong Nhã như là có một gáo nước lạnh tạt vào người, hai người ủ rũ bước ra khỏi phòng bệnh.
Phong Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Lục Sơn, “Lục Sơn à, Diệp Thảo không chịu ở lại bệnh viện đâu. Nó cứ khăng khăng đòi xuất viện.”
“Được rồi, con bé nó muốn xuất viện thì chị cứ đi làm thủ tục xuất viện cho nó đi. Bố em có chuyện muốn nói với em rồi, em cúp máy trước đây.”
Khi Diệp Thảo thức dậy thì trời đã là sáng hôm sau. Cô được Phong Nhã và Bạch Nguyệt cùng với một cô y tá trẻ tuổi đỡ ngồi vào xe lăn.
Đi ra đến cửa Diệp Thảo trố mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhật Thiên đang đứng ở trước cửa phòng bệnh, tay chỉ vào Nhật Thiên lắp ba lắp bắp nói, “Sao…sao cậu lại ở đây?”
Nhật Thiên tiến lại gần Diệp Thảo cúi đầu xuống và kèm theo điệu cười đểu không thể tả được, “Đương nhiên là đến đón cô về rồi. ‘Vợ tương lai’ muốn về thì ‘Chồng tương lai’ phải có trách nhiệm đưa ‘Vợ tương lai’ về nơi an nghỉ…à về nhà an toàn rồi.”
Diệp Thảo tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu có vấn đề gì ở não không vậy? Tối hôm qua những lời tôi nói cậu không nghe thấy à? Hay là tai cậu có vấn đề gì? Đúng là cái đồ mặt dày, không biết xấu hổ, đồ…”
Nói chưa hết câu, Diệp Thảo không nói nữa, tay run run nắm chặt vào xe lăn, mặt biến sắc, cô nhắm chặt mắt lại.”
“Mau gọi bác sĩ, bệnh nhân mất quá nhiều máu do bị trúng đạn.” Một y tá hấp tấp chạy vào gọi bác sĩ.
Nhật thiên cau mày khi nhìn thấy hành động kì lại của Diệp Thảo. Phong Nhã nắm chặt lấy tay Diệp Thảo, “Không sao, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.” Sau đó Phong Nhã đẩy xe lăn chạy thật nhanh.
Trên đường về nhà, Diệp Thảo thấy đường có vẻ khác hơn so với mọi khi, cô đang định hỏi thì chiếc xe đã dừng lại. Phong Nhã và Bạch Nguyệt đỡ Diệp Thảo ra ngoài.
Khung cảnh bên ngoài khác so với nhà của cô ở, Diệp Thảo ngơ ngác nhìn căn nhà trước mặt, “Nhà này đâu phải là nhà của mình?” cô quay vào trong xe nói với bác tài xế, “Bác ơi đây không phải nhà của cháu, chẳng lẽ bác quên đường về nhà cháu rồi à?”
Bác lái xe cười nói với Diệp Thảo, “Tôi không đi nhầm đâu, đúng là nhà này mà, ông chủ đã dặn như vậy.”
Bạch Nguyệt vội vàng nói lời từ biệt, “Diệp Thảo, mình có việc phải đi trước, sáng nay vì cậu mà mình phải nghỉ học, giờ phải đi mượn vở chép bài đây. Tạm biệt!” Bạch Nguyệt nhanh chân trèo vội lên xe.
“Chị cũng vậy, từ giờ em sẽ ở lại ngôi nhà này.” Phong Nhã quay sang Nhật Thiên, “Còn Nhật Thiên, cậu phải chăm sóc tốt cho Diệp Thảo đó, léng phéng thì cứ liệu hồn.” Phong Nhã lấy tay kí hiệu cắt cổ rồi phóng nhanh lên xe bảo bác tài cho xe chạy.
Diệp Thảo ngây ngô chẳng hiểu gì, nhìn theo chiếc xe chạy ngày một xa. Chẳng lẽ lại có chuyện gì hay sao?
Nhật Thiên lên tiếng nói với chị y tá, “Chị hãy đưa cô ấy vào trong nhà đi, ở ngoài lạnh không tốt cho sức khoẻ.” Anh đẩy cánh cổng rồi đi vào trong.
Diệp Thảo được chị y tá đưa vào trong, từ ngoài cổng đi vào hai bên đều ngập tràn hoa, mỗi loài hoa đều mang vẻ đẹp của riêng mình. Khi đi vào căn nhà, Diệp Thảo nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhìn Nhật Thiên đang ngồi ở ghế sofa.
“Này! Nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào?”
Nhật Thiên dựa người lên sofa vẻ lười nhác, “Như cô đã thấy.”
Diệp Thảo tức đến nỗi muốn thổ huyết, cô làm gì thấy gì chứ? “Tôi nhìn thấy cái gì? Từ lúc bước chân vào cái ngôi nhà không phải là nhà của mình tôi chỉ nhìn thấy mọi vật xung quanh ngôi nhà này thôi. Làm phiền cậu trả lời cho đoàng hoàng chút.” Diệp Thảo nghiến răng nói từng tiếng.
Nhật Thiên vẫn dáng vẻ như cũ, “Vì cô bị như này, nên lễ đính hôn của chúng ta vào cuối tháng này sẽ bị hủy bỏ. nhưng thay vào đó nó sẽ được tiến hành nhanh hơn, không mời ai cả, chỉ có hai nhà ngồi ăn một bữa cơm vào thứ hai tuần sau.”
Nghe những lời Nhật Thiên nói mà tức đến phát điên. Vì sao chuyện quan trọng có liên quan đến cô mà cô lại là người biết cuối cùng chứ? Thật là tức chết mà.
DiệpThảo bị thương, không tìm được thứ gì để xả giận, cô nhớ ra cái điện thoại. Cô nhờ chị y tá lấy chiếc điện thoại trong túi xách, Diệp Thảo cầm điện thoại gọi cho Lục Sơn.
“Anh trai, anh có chuyện gì muốn nói với em không?” Diệp Thảo cố nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Diệp Thảo, anh chỉ là vừa biết được chuyện của em, định gọi cho em thì em đã gọi cho em trước rồi.” Lục Sơn thấy em gái gọi điện tới thì biết ngay lại có chuyện gì.
“Anh…anh còn dám nói nữa à, nếu em không gọi điện tới thì anh cũng chẳng muốn mất ít tiền gọi điện cho người em gái này đâu? Em nói đúng không? Mà ai là người bảo bác tài đưa em đến đây? Không phải là anh sao?”
“Em đừng nghĩ như vậy! Thực sự là anh chỉ vừa biết thôi! Lúc em ở trong bệnh viện, không hiểu sao bác Đặng biết được em nằm viện, thế là bác ấy đêm hôm lặn lội đường xa đến nhà mình quyết định chuyện này luôn, anh chỉ làm theo lời của bố là bảo bác tài…”
Diệp Thảo gào vào trong điện thoại, “Khi nào vết thương của em khỏi, anh sẽ biết tay em, anh đợi đó!” Diệp Thảo cúp điện thoại.
Hai con mắt hình tên lửa chiếu thẳng vào Nhật Thiên. Nếu cô mà không bị thương thì cô thề sẽ chạy đến bót chết cái tên ngồi lười nhác trên ghế kia rồi.
“Tất cả là do cậu đúng không?”
Nhật Thiên nhún vai, “Tuỳ, cô muốn nghĩ như nào thì nó là như vậy!”
“Cậu…đúng là cái đồ bại hoại, đồ…đồ…” Diệp Thảo tức quá, câu từ cũng chẳng rõ ràng, cô lấy cái gối gần đó ném vào Nhật Thiên, nhưng không may chạm vào vết thương, cô nhắm mắt lại chịu đau.
Nhật Thiên thấy vậy liền bảo chị y tá, “Chị mau đưa cô ấy lên phòng đi, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”
Diệp Thảo nằm ở trong căn phòng lạ, từ lúc cô nằm trên giường không nói một lời nào. Cô muốn yên tĩnh một mình nên bảo chị y tá ra ngoài và nhờ chị nói với những người giúp việc kia nữa.
Lục Sơn nhanh chóng tìm được người đứng sau vụ việc của Diệp Thảo. Tất cả là do con gái của chủ tịch công ty thời trang Duy Khánh.
Lục Sơn nói với người quản lí, “Anh tìm cho tôi toàn bộ tài liệu có liên quan tới Duy Khánh, càng nhanh càng tốt.”
Người quản lí gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lúc sau mang tài liệu tới cho Lục Sơn, “Công ty thời trang Duy Khánh gần đây rất ổn định, không có vấn đề gì.” Người quản lí đưa tài liệu cho Lục Sơn, “Đây là tài liệu mà giám đốc cần.”
Lục Sơn bảo người quản lí ra ngoài rồi cầm tài liệu lên xem. Công ty thời trang Duy Khánh sắp có một buổi kí hợpđồng lớn với tập đoàn Bảo Thiện, cổ phiếu thì ngày một tăng. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp điệu. Cầm chiếc điện thoại bấm số gọi, “Bảo Phong, mình có chút việc muốn nhờ cậu.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nham nhở, “Cậu đừng đùa mình chứ, một nhân vật nhỏ bé như mình thì làm sao mà giúp cậu được.”
Gì mà nhân vật nhỏ bé chứ, ai mà tin lời của Bảo Phong thì là ngốc. Ngoài miệng thì lúc nào cũng cười cười nói nói, nhưng trong bụng thì chẹp chẹp…
Lục Sơn không kiên nhẫn, “Thế có chịu giúp không?”
Bảo Phong vẻ mặt nhiêm chỉnh lại, “Có chuyện gì, giúp được mình nhất định sẽ giúp cậu.”
“Nghe nói cậu sắp kí một hợp đồng với công ty thời trang Duy Khánh?”
“Ừ, mình đang xem hợp đồng này.”
“Thế hợp đồng đó có lợi với tập đoàn của cậu như thế nào?”
“Hợp đồng này đối với tập đoàn là nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với công ty thời trang Duy Khánh thì lại là lớn. Lợi thì công ty Duy Khánh có lợi hơn, tập đoàn của mình chỉ cần nhận tiền hoa hồng thôi. Mà tại sao cậu lại hỏi về chuyện này?”
“Mình muốn cậu không kí với hợp đồng với Duy Khánh, về số tiền mà Duy Khánh đưa mình sẽ đưa cho cậu không thiếu một xu.”
Bảo Phong nhíu mày, “Tại sao không đâu cậu lại làm như vậy? Chẳng lẽ họ đắc tội với cậu sao?”
“Ừ! Mình muốn thu mua lại công ty đó.”
“Này! Mình thấy vô lí nha, không biết ai đắc tội với cậu mà cậu lại làm cho người ta phá sản?”
“Hừ! Cậu có đồng ý không?”
“Được, mình giúp cậu.”
“Vậy thôi nhé! Tạm biệt!” Nghe được lời nói đồng ý của Bảo Phong, không để cho Bảo Phong lải nhải thêm câu nào, Lục Sơn cúp máy luôn.
Còn về Bảo Phong, nhìn chiếc điện thoại đã tắt, “Đúng là đồ không có nhân tính, nhờ người ta xong là trở mặt luôn. Bạn với chẳng bè.”
Đến giờ ăn tối, Nhật Thiên bảo cô giúp việc mang đồ ăn lên cho Diệp Thảo, nhưng cô giúp việc mang lên rồi lại phải mang xuống vì DiệpThảo không muốn ăn.
Nhật Thiên thấy vậy, không nói gì, cầm khay thức ăn mang lên phòng Diệp Thảo. Mở của bước vào phòng.
Diệp Thảo nghe thấy tiếng cửa mở, vẻ mặt không vui, “Đừng làm phiền cháu, cháu muốn yên tĩnh một mình, cô ra ngoài đi, cháu không muốn ăn đâu.” Diệp Thảo vẫn nghe thấy tiếng bước chân về phía mình, cô không nói gì nữa, cứ coi như là không khí, nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Nhật Thiên đặt thức ăn lên bàn, “Cô dậy ăn đi, tôi không muốn ở ngôi nhà này có một xác chết vì đói.”
Nhật Thiên? Sao cậu ta lại mang thức ăn lên cho cô? Mà từ khi nào mà cậu ta lại biết quan tâm đến người khác như vậy? Diệp Thảo nghĩ lung tung, xong cô lắc đầu xua tan những suy nghĩ, xoay người lại nhìn Nhật Thiên, “Tôi có chết thật thì cũng không cần cậu phải bận tâm.”
“Tôi cũng không muốn bận tâm lắm chứ, nhưng nếu như cô chết rồi thì mọi tội danh đều đổ hết lên đầu tôi, vì không cho cô ăn.”
“Cậu ra ngoài đi, tôi sẽ ăn.”
Ăn xong Diệp Thảo không thể ngủ được nữa, lấy điện thoại ra nghe nhạc, chơi game. Được vài tiếng, cô cảm thấy có hơi buồn ngủ, không chơi nữa nằm xuống ngủ.
Nhật Thiên tỉnh dậy uống nước nhưng nước trong phòng đã hết anh mở cửa đi xuống nhà bếp. Đi ngang qua phòng Diệp Thảo thấy phòng cô vẫn bật đèn, tưởng là cô vẫn còn thức liền đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng sáng như ban ngày, Diệp Thảo thì đang ngủ say ở trên giường, Nhật Thiên đến đầu giường tắt đèn đi, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Diệp Thảo mở mắt ra, đập vào mắt cô là bóng tối bao trùm, cô lấy điện thoại ở cạnh gối mở lên, nhìn vào công tắc điện, thấy cái công tắc đã bị ngắt, Diệp Thảo cố gắng ngồi dậy bật điện. Ngồi trên giường, Diệp Thảo lại nhớ về quá khứ, nước mắt rơi xuống, cô cố lắc đầu để không nhớ lại chuyện đó nữa nhưng vô dụng, trùm chăn lại kín đầu, cố gắng bình tĩnh lại nhưng toàn thân cô lại càng run lẩy bẩy.
Nhật Thiên bước lên phòng, thấy phòng Diệp Thảo vẫn sáng, anh nghi hoặc mở cửa lần nữa. Khi mở của ra, anh thấy Diệp Thảo ngồi trên giường không ngừng run rẩy, Nhật Thiên lo lắng đến ngồi bên cạnh Diệp Thảo, kéo chăn ra, “Cô sao vậy?”
Diệp Thảo không đám nhìn vào Nhật Thiên, cúi mặt xuống giường, cô không muốn ai nhìn thấy vẻ yếu đuối nhất của mình.
Trong tâm cô luôn tự nhủ rằng, cô không muốn ai phải lo lắng cho cô, tự mình kiên cường vượt qua khỏi những kí ức đáng sợ của quá khứ, cô không muốn vì mình mà khiến cho những người khác phiền lòng.
Diệp Thảo bình tĩnh trở lại, “Tôi không sao, cậu về phòng ngủ đi.”
Đèn trong phòng lại tắt một lần nữa, Diệp Thảo vừa bình tĩnh được một chút giờ lại càng hoảng sợ hơn, bàn tay mò chiếc điện thoại nhưng vì khua mạnh quá nên chiếc điện thoại bị văng xuống đất. Diệp Thảo nắm chặt chăn lại, thân thể lại càng run hơn, cố không để cho mình phát ra tiếng động nào.
Nhật Thiên vẫn ngồi trên giường thấy lạ, anh giơ tay đặt lên vai Diệp Thảo, “Cô không sao thật chứ?”
Tay chân Diệp Thảo vung lên loạn xạ, “Tránh xa tôi ra… các người cút đi…tránh ra…”
Nhật Thiên thấy hành động của Diệp Thảo anh cố giữ lấy cô.
Diệp Thảo thấy đối phương cố giữ lấy mình, cô lại nhớ đến kẻ bắt cóc năm xưa, hắn lấy một sợi dây thừng trói cô lại, lúc đó cô còn là trẻ con dù có cố gắng vùng vẫy cỡ nào thì cũng không thoát khỏi tay người lớn, cô có gào khóc bao nhiêu thì cũng chẳng ai đến, lúc đó cô cảm thấy mình vô dụng và bất lực biết bao, nước mắt nhạt nhoà làm ướt đẫm một mảng chăn.
“Đừng sợ! có tôi ở đây!” Nhật Thiên ôm chặt lấy Diệp Thảo, giọng nói nhẹ nhàng cố gắng an ủi Diệp Thảo.
Ôm chặt cổ Nhật Thiên, Diệp Thảo khóc to hơn. Một lúc sau, cô đã bình tĩnh được phần nào, giọng khàn khàn vì vừa khóc xong, “Làm ơn bật điện lên đi.”
Nhật Thiên không biết vì sao Diệp Thảo lại sợ khi không có ánh sáng, nhưng anh cũng không làm gì được khi bị cắt điện, “Hình như là bị cắt điện rồi.”
“Điện thoại bị rơi xuống đất, cậu có thể nhặt lên không?”
Gỡ tay Diệp Thảo ra, Nhật Thiên xuống đất mò điện thoại. Khi cầm điện thoại lên thì không sao mở được máy, nhìn về phía giường.
Không thấy động tĩnh gì trong căn phòng, Diệp Thảo giọng run run, “Nhật Thiên, cậu còn ở đây không?”
“Ừ! Tôi đây! Điện thoại không bật được nữa, để tôi đi lấy điện thoại của mình.” Chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, thì anh lại nghe thấy tiếng của Diệp Thảo.
“Đừng! Xin cậu đừng để tôi lại một mình, đừng bỏ tôi, cho tôi đi cùng cậu có được không?”
Nhật Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống giường, tay lau nước mắt cho Diệp Thảo, “Tôi sẽ không để cô một mình đâu!” Anh nhẹ nhàng bế Diệp Thảo sang phòng của mình.
Nhật Thiên đặt Diệp Thảo trên giường của mình, một tay nắm chặt tay Diệp Thảo tay còn lại lấy điện thoại, mở điện thoại lên, ánh sáng lờ mờ bao phủ căn phòng rộng lớn.
Diệp Thảo cảm nhận được ánh sáng, từ từ mở mắt ra nhìn Nhật Thiên, cô nở nụ cười yếu ớt nhìn Nhật Thiên.
Cả hai không nói với nhau câu nào, không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng của một chiếc kim rơi. Diệp Thảo cảm thấy mệt, cô nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhật Thiên nằm bên cạnh Diệp Thảo, cứ mỗi lần cô gặp ác mộng là anh lại tỉnh giấc, nắm tay Diệp Thảo, “Không sao! Hãy ngủ tiếp đi! Có tôi ở đây rồi!” Rồi vuốt nhẹ những sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán Diệp Thảo sang một bên.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
32 chương
7 chương
55 chương
50 chương
149 chương
98 chương