Trong phòng của mình ở kí túc xá, Khánh nằm trên ghế sofa, cậu đã nằm ở đó từ buổi chiều và chẳng buồn bật đèn lên khi trời tối. Khánh gác tay lên trán, trong đầu cố gắng tìm kiếm một chút thanh tĩnh, những gì đã xảy ra lúc chiều không thể thoát ra khỏi suy nghĩ của cậu. Khánh đã làm một chuyện vô cùng điên rồ, trong lúc xúc động cậu đã tìm cách kiểm tra xem liệu Phương có phải là Nhã Đan hay không. Chẳng qua Khánh dần nhận ra rằng tình cảm mình dành cho Phương không còn đơn giản nữa, dường như nó đã vượt quá những gì cậu có thể kiểm soát. Nhưng thật tệ là phần tình cảm đó lại xuất hiện vì cậu nhìn thấy hình ảnh của Nhã Đan năm đó ở Phương, vì vậy Khánh rất muốn kiểm tra thử một lần, để có thể đưa ra quyết định xem mình liệu nên dừng lại chuyện này không. Thế nhưng cuối cùng Khánh lại không đủ dũng cảm để thực hiện điều này đến cuối cùng, cậu đã bỏ dở chúng giữa chừng, vì cậu sợ biết được sự thật, rằng Phương không phải là Nhã Đan. Khánh cũng không rõ ràng vì sao mình lại sợ điều đó. Cậu chỉ biết rằng sau khi đặt hộp sữa trước phòng Phương thì liền đi một mạch về phòng thay vì ở lại chờ đợi nhỏ về. Cuối cùng Khánh đã thử, nhưng lại không có đủ dũng cảm để ở lại nhìn kết quả của nó. Cậu muốn thử, nhưng lại rất sợ nếu như Phương không phải là Nhã Đan thì cậu phải làm như thế nào. Khánh sợ rằng tình cảm của mình dành cho Phương là vì hình ảnh của Nhã Đan tác động, nếu Phương không phải là Nhã Đan thì cậu thật sự rất xấu xa rồi. Khánh không muốn như vậy. Khánh không biết mình muốn gì nữa. Cậu đã nằm ở đây rất lâu và suy nghĩ về tất cả mọi thứ, nhưng không thể nghĩ thông bất kì chuyện gì. Như nghĩ ra một điều gì đó, Khánh liền bật người dậy và lao đến bên bàn học khởi động máy tính. Dù đã từng thất bại một lần nhưng Khánh vẫn muốn thử lại một lần nữa, cậu tìm cách truy cập vào hệ thống thông tin của trường, nơi Khánh tin rằng sẽ có câu trả lời rõ ràng nhất cho mình. Sau một lúc nỗ lực và dùng hết những cách mà mình có thể nghĩ ra được, Khánh đã có thể truy cập vào toàn bộ các hồ sơ của những học sinh khác, ngoại trừ một vài trường hợp, trong đó có Phương, điều này khiến cậu dần như muốn điên lên. Hệ thống bảo mật của trường quá mạnh, đặc biệt là với hồ sơ của Phương. Tuy chuyện này có đôi chút kì lạ nhưng vì trong lòng đang rối bời nên Khánh chẳng buồn để tâm nữa. Khánh tắt máy tính, lúc này bên ngoài cũng có âm thanh mở cửa, có lẽ hắn đã về. Không bao lâu sau cửa phòng Khánh bật mở, ánh sáng từ phòng khách bất ngờ chiếu vào khiến Khánh không khỏi nhíu mày vì chưa thể thích nghi được. - Cái gì đây? Sao lại không bật đèn lên? - Hắn bước vào phòng, không quên nhấn vào công tắc đèn gần nhất. - Lười thôi. - Khánh tìm một lí do nào đó để trả lời. - Mày như vậy là sao? Đừng nói là thử rồi? Sao thế, kết quả không như mong đợi? Hắn đã quen với hình ảnh của Khánh luôn tràn đầy năng lượng và vui vẻ, nên mỗi khi cậu trở nên trầm tĩnh một cách lạ thường thì chắc chắn cậu đang gặp vấn đề. - Ừ thử rồi. Nhưng mà tao đã chạy trước khi nhìn thấy kết quả. Hắn nhìn Khánh như không thể tin được. Hắn biết chuyện này vô cùng quan trọng với Khánh, nhưng mà nếu như cậu không xác nhận được chuyện này thì về sau sẽ như thế nào. Thậm chí sẽ không còn cơ hội để thử nữa. - Rồi về sau sẽ như thế nào? - Hắn hỏi. - Không biết nữa. Thử thì cũng sai, mà không thử thì cũng sai. Tao không biết gì hết. Khánh như đang lạc trong những vướng mắc của riêng mình, cậu không biết mình đang làm gì, muốn gì, sợ gì và sau này sẽ như thế nào nữa. - Còn mày kìa, vì sao về nhà lại thành gãy tay rồi. Cánh tay đang được băng bó của hắn vô tình thu hút sự chú ý của Khánh, khiến cậu có thể tạm thời thoát ra khỏi những rối rắm của mình. Hắn nhìn cánh tay của mình rồi liền xua tay phủ nhận. - Không đến mức đó đâu. Chỉ là ê ẩm một chút thôi. - Chuyện gì đã xảy ra vậy? - Đi đánh nhau chẳng may ăn phải một gậy hơi mạnh. - Mày đang lừa ai vậy? Làm như tao mới biết mày hai ba ngày vậy. Khánh biết hắn một quãng thời gian tương đối dài, kể từ sau tai nạn năm đó khiến cậu lạc mất Nhã Đan thì cũng là lúc Khánh gặp hắn, cũng gần 10 năm rồi. Với một quãng thời gian dài như vậy, Khánh đã quá rõ về hắn. Chuyện cánh tay này bị thương thật chẳng hợp lí một chút nào. Xây xát nhẹ thì bình thường, nhưng để phải cố định tay như thế thì có lẽ đã có chút gì đó mà cậu không biết rồi. - Ừ thì do không phòng bị nên mới thế thôi. - Ừ. Cứ cho là thế đi. Khánh nhìn hắn chằm chằm, có lẽ hắn không muốn nói nhiều về chuyện này. Thôi thì một lúc nào đó sau này hắn vẫn sẽ kể cho cậu. Khánh đã biết nên cũng không hỏi thêm nữa. - À, bên trường mới gửi mail về vụ đi dã ngoài cuối tháng này đó. Mày coi chưa? - Hắn hỏi. Lúc nãy Khánh đã từng mở máy tính nhưng vì phải suy nghĩ đến chuyện khác nên cũng không kiểm tra hộp mail của mình, cậu cũng có chút tò mò nhưng rồi lại chẳng còn tâm trạng để xem nữa. - Mày quyết định đi. Tao mệt lắm, không muốn xem nữa. - Rồi OK. Tao thấy chỗ đó cũng được. *** Sáng hôm sau, Phương không đến lớp, dù đã biết lí do nhưng nó và Minh vẫn không khỏi lo lắng cho cô bạn còn lại trong nhóm. Từ khi cả ba gặp nhau, chưa bao giờ nó và Minh thấy Phương rơi vào tình trạng này nên bọn nó cũng không biết phải làm như thế nào để giúp bạn mình thoát khỏi tình trạng lúc này ngoài những lời an ủi thông thường. Nhưng cuối cùng thì hôm nay lại chỉ có một mình Minh lên lớp, giữa chừng nó nhận được một tin nhắn kì lạ trong điện thoại nên liền bỏ đi mất. Bình thường nó cũng không quan tâm những tin nhắn hẹn gặp mình từ những số máy lạ. Bởi vì rất có thể đó là do Yến Chi giở trò, nhưng lần này có vẻ là không phải như thế. Trong tin nhắn là một lời hẹn kèm theo giờ gặp và số phòng. Duy nhất chỉ có một điều khiến nó cảm thấy tò mò không thôi là địa điểm. Nếu như không có bản đồ đính kèm tin nhắn, nó thật sự không biết căn phòng đó có tồn tại trong trường này. Học viện Blue tương đối lớn, nên nó được chia ra rất nhiều khu vực, và căn phòng này nằm khá xa khu vực lớp học nhưng vẫn thuộc khuôn viên trường. Nó đi theo bản đồ chỉ dẫn từ kí túc xá đến một dãy nhà khá xa, nơi mà nó chưa từng có ý định đặt chân đến. Dãy nhà này chỉ có ba phòng với vẻ ngoài vô cùng mới, dường như chưa từng được xử dụng sau khi xây dựng trường, càng khiến nó thêm tò mò hơn nữa. Đứng trước cửa phòng có dán số hệt như trong tin nhắn, nó không khỏi cảm thấy dường như mình đã quá bất cẩn mà bỏ qua nơi này rồi. Bên trong căn phòng hiện đại, Trí nhìn nó qua khung cửa sổ tối màu, trong lòng không khỏi tự hỏi bản thân mình nên dùng thái độ nào để nói chuyện với nó nữa. Cậu nên cư xử như thế nào mới đúng, tức giận, vui vẻ chào đón sau nhiều ngày không gặp hay là bình thản tựa như không có chuyện gì xảy ra, Trí cũng không rõ. Thật ra ban đầu cậu đã từng rất phẫn nộ vì chuyện này, dự là sẽ làm một trận ra trò với nó. Bởi vì cậu luôn cho rằng nó thật bất cẩn trong việc bảo vệ bản thân mình. Nhưng khi nghe những gì Kent kể, Trí cũng đã có một chút cảm thông nên cũng đã không còn tức giận nữa, nhưng trở nên vui vẻ thì không thể, bình thản thì lại càng sai. Nhưng vấn đề quan trọng là liệu nó có muốn tỏ ra quen biết cậu vào lúc này hay không mới là quan trọng. Từ bên ngoài, nó không thể nhìn thấy không gian bên trong căn phòng vì loại cửa kính tối màu ở khung cửa sổ đã che giấu tất cả, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bên trong căn phòng đó đang nhìn nó, một ánh mắt vô cùng quen thuộc. Trong lòng nó có chút cảm giác chột dạ nhưng rồi lại nhanh chóng tan biến, bởi vì nó biết giây phút này sớm muộn gì cũng đến. Nó bước lên ba bậc thang trước cửa và dừng lại ở hành lang, trước cánh cửa bằng gỗ không xa và chờ đợi. Trí sau một hồi suy nghĩ cũng liền mở cửa. Đến tận lúc này Trí mới có dịp nhìn lại chị gái mình sau một thời gian dài không gặp, cũng đã hơn nửa năm trôi qua rồi. Vài ngày trước khi vừa đến đây, cả hai buộc phải xem nhau như người lạ không hề quen biết nên Trí cũng không dám nhìn nó quá lâu, bây giờ thì đã có dịp nhìn kĩ rồi. Nó cũng không khác lúc trước là bao, chỉ là mái tóc đã sớm nhuộm đen trở lại cùng cặp kính áp tròng che giấu màu mắt thật sự của mình. - Chị. Lâu ngày không gặp. Trí phá vỡ không gian yên tĩnh bằng một lời chào hỏi, vốn dĩ cậu cũng không mấy chắc chắn liệu nó có muốn thể hiện rằng mình nhớ ra cậu hay không nên cũng không mong một lời đáp trả từ lời chào này. - Ừ, lâu ngày không gặp. Lời đáp lại của nó khiến Trí không khỏi ngạc nhiên, cậu khẽ cười rồi bước sang một bên để nó bước vào trong phòng. - Em chắc là nơi này đủ an toàn để chúng ta nói chuyện? Nó bước vào bên trong, không khỏi bị thiết kế của căn phòng này làm cho sửng sốt, có lẽ nó cũng không khác với văn phòng hội học sinh của bọn hắn là bao, chẳng qua là nằm hơi xa một chút. Nhưng dù sao đi nữa, nó cũng rất cẩn thận, nó thât sự không muốn bất kì ai biết mình đang giả vờ mất trí nhớ đâu. - 100% an toàn. Vì nó dành riêng cho chúng ta mà. Trí ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng da màu đen, ung dung trả lời. Nó có chút tò mò, Trí không tức giận sao. Điều này có chút không phải. Bình thường Trí quả thật không phải mẫu người nóng tính, chỉ là đã có tương đối nhiều chuyện xảy ra với nó nên Trí có chút nhạy cảm đặc biệt với những sự kiện xung quanh nó mà thôi. Lần này nó mất tích lâu như vậy, chẳng lẽ cậu không có một chút biểu cảm gì sao. - Em không tức giận sao? - Nó nghi ngờ hỏi. - Chị muốn em tức giận à? - Trí cười cười hỏi ngược lại nó. - Không, tất nhiên là không rồi. - Chị nghĩ rằng việc có một người chị bỏ mặc lời khuyên ngăn của mình và tiếp tục qua lại với một gã trai không ra gì và bị gã ta suýt hại cho mất mạng là một chuyện đáng vui vẻ sao? Một ngày đẹp trời nọ, bỗng dưng có người gọi điện đến báo rằng người thân duy nhất của mình vừa chết là một chuyện vô cùng bình thường à? Lần này Trí có vẻ không thể hiện sự bất mãn của mình ra mặt như mọi lần, nhưng từng lời nói của cậu vẫ không thể nào che giấu được sự xúc động trong lòng. Trí ngồi ở ghế, gương mặt vẫn tươi cười nhưng ánh mắt nhìn nó lại gay gắt hơn bao giờ hết. Bỗng dưng biến mất, chỉ để lại một tin báo khẩn, cậu có thể bình thản hay sao. Đối với Trí, nó là người thân duy nhất còn lại trên đời này, nếu như mọi chuyện thật sự như thế, cậu phải sống tiếp như thế nào đây. Nó không phản bác bất kì lời trách móc nào của em trai mình, mà chỉ im lặng chờ đợi cơn giận ấy từ từ tan biến dù cho sẽ là rất lâu đi chăng nữa. Nó cũng biết rằng mình đã sai khi cố tình giấu cậu chuyện này nên không thể nào biện mình được gì nữa. Một lúc sau khi có thể bộc lộ toàn bộ cảm xúc khó chịu của mình trong suốt nửa năm qua, thái độ của Trí trở nên hòa hoãn hơn một chút. Cậu nghĩ về nguyên nhân của tất cả chuyện này, không khỏi tự trách bản thân. - Thật ra em cũng sai. Ban đầu em bảo chị tránh xa tên David đó chỉ vì em thấy hắn có vẻ giống bọn đàn ông sở khanh, cũng không nghĩ đến hắn sẽ làm như thế. Nên xem như cả hai chúng ta đều thật bất cẩn. - Ừ đúng vậy. Nhưng mà chị vẫn không thể tin được bà ta muốn giết chị. Trước đây quả thật nó có suy nghĩ rất đơn giản về bà Jane, tựa như những gì bà ta làm chỉ vì một cảm xúc đố kị và ganh ghét đối với con riêng của chồng, chứ cũng không có mục đích gì thật sự ghê gớm. Nhưng kể từ sau chuyện này, và nhờ vào việc điều tra để chuẩn bị cho kế hoạch trả thù của mình, nó vô tình nhận ra nhiều thứ nữa. - Thật ra thì bà ta muốn giết cả hai chúng ta. - Trí bổ sung. - Suýt nữa thì em bỏ mạng ở một bờ vực nào đó ở Úc rồi. Cũng tại vì phần tài sản thừa kế đó. Nếu như chúng ta chết đi, thì toàn bộ phần còn lại đều thuộc về bà ta rồi. Lần này đến lượt nó giật mình và hoảng hốt. Dù cho lời nói của Trí rất đơn giản, nhưng đối với người đã từng trải qua chuyện tương tự như nó vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được sự nguy hiểm của nó chỉ qua một lời nói bâng quơ của cậu. Nhìn thái độ của nó, Trí liền nói: - Giờ chị đã hiểu cảm giác của em rồi chứ? Không phải mà em lại thường tức giận như vậy. - Ừ ừ hiểu rồi. Nhưng mà hôm nay em hẹn gặp chị không phải chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm thôi đúng chứ? - Đúng là có một số chuyện. Trí bước đến bàn và bật laptop lên, rồi cậu ra một file Power Point tương đối dài và bật cho nó xem. Trên màn hình máy tính từng tội trạng của bà Jane được liệt ra vô cùng rõ ràng và chi tiết kèm theo những mốc thời gian quan trọng. - Chị nghĩ rằng trả thù bà ta là chuyện đơn giản sao? Với một tội phạm như thế thì chúng ta có thể làm gì chứ? - Nhưng mà nếu như không làm gì đó thì khi bà ta biết rằng chị chưa chết, bà ta lại tiếp tục thực hiện nó một lần nữa. Hết chị rồi tới em. Chị không thể cứ tiếp tục trốn và không làm gì như vậy được. - Nó quả quyết. Trí tất nhiên hiểu được suy nghĩ của nó, nó không sai. Nhưng cậu khác nó, tính cách của nó vừa liều lĩnh lại quyết liệt nên đôi lúc không có những góc nhìn xa hơn của vấn đề. Điều này vô cùng nguy hiểm. - Em không nói chị không làm gì. Chúng ta nên làm theo hướng khác, an toàn và hiệu quả hơn. Thay vì chị trực tiếp ra mặt thì hãy dùng một cách khác, mượn lực của những người mạnh hơn chúng ta. Về chuyện này, em sẽ gửi cho chị những gì em đã dự tính sau. Nói chung là em muốn chị an toàn. Dù gì đi nữa thì thứ duy nhất Trí muốn là sự an toàn cho cả hai người bọn họ. Bọn họ không là gì cả, chỉ là hai đứa trẻ vị thành niên có một chút năng lực trong một nhóm người mà thôi. Không thể nào so sánh với một người như bà Jane được, vì vậy mọi thứ đều như trứng chọi với đá. Nếu không cẩn thận chẳng biết sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Nó biết bản thân mình chẳng có một lí do nào hợp lí để bác bỏ yêu cầu của Trí, dù gì cậu cũng chỉ muốn tốt cho cả hai. Hơn nữa, nó cũng không muốn trải qua cảm giác đứng trước bờ vực sinh tử thêm một lần nào nữa. Trí lấy trong hộc bàn ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc khuyên tai đơn giản bằng kim loại ánh bạc rồi đeo vào cho nó. - Đừng bao giờ tháo nó ra. Em không muốn mình phải trải qua cảm giác không tìm thấy chị một lần nào nữa. - Cái này ở đâu ra vậy? Làm sao em có được nó? - À từ một người bạn ở Úc. Những đứa sinh ra trong gia đình giỏi công nghệ luôn có một số đồ chơi không cần sử dụng. Em tiện tay xin một cái thôi. Trí trả lời, cậu nhìn vào chiếc khuyên tai đơn giản đến mức tầm thường đó, trong lòng cũng tạm yên tâm phần nào. Ít nhất qua đó cậu cũng có thể biết được nó đang ở đâu, và không gian ở đó như thế nào. Không còn phải tìm kiếm trong bất lực nữa. Quả thật cậu đã từng rất khó chịu, từng muốn trách móc nó rất nhiều nhưng chẳng hiểu vì sao khi được gặp lại nó, cậu lại không thể nào buông ra những lời nặng nề được. Vì có lẽ cậu hiểu được rằng để có thể gặp lại chị gái của mình đã là một điều vô cùng may mắn rồi. Như bất chợt nghĩ đến một điều gì đó, Trí hỏi: - Chị đã bao giờ muốn bỏ hết tất cả, an ổn sống dưới thân phận một người mất trí nhớ với cuộc sống bình thường như thế này mãi mãi chưa? Câu hỏi của Trí làm nó vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong suy nghĩ cũng đã sớm hình thành một câu trả lời cho riêng mình, trong câu trả lời đó có hắn, và những ngày tháng vui vẻ mà cả hai vừa trải qua. Nhưng cuối cùng thì nó lại không trả lời với Trí rằng nó rất muốn. Mà thay vào đó chỉ là một nụ cười nhẹ. Câu hỏi đó nó sẽ không trả lời, vì câu trả lời nó muốn sẽ không bao giờ xảy ra. Còn nếu nói dối, thì nó lại càng không thể mở lời...