Em ngốc lắm bé ạ!

Chương 27 : Sợi dây chuyền

Phong bật dậy sau giấc mơ. Lại là nó. Nó lại ám ảnh anh. Đã 5 năm rồi. Anh luôn bị nó vây lấy. Và nó càng vậy chặt lấy anh khi mà Tử Đăng đến. Anh cười nhạt. Anh đã vất tất cả những thứ mà người đó tặng anh. Chỉ duy nhất một thứ, một thứ anh không nỡ vất đi vì đó là món quà mà người yêu thương anh nhất đời tặng anh...=========== Đêm xuống, nhiệt độ cao hơn ban ngày. Hôm nay,Đăng lại không ngủ. Lâm cũng vậy,Lâm cũng không ngủ. Đã mấy đêm rồi 2 người này không ngủ. Tử Đăng lấy chiếc vòng mà cậu giấu trong áo ra. Chiếc vòng mà chỉ cậu và em trai cậu có. Thứ duy nhất giúp cậu tìm lại em trai..... Lâm xoay người ra nhìn Đăng. Lâm cũng như Đăng. Tìm em trai Đăng là việc Lâm phải làm. Và trốn tránh là việc Lâm đang thực hiện. Hắc Lâm đang chạy trốn chính người có ơn đối với mình rất lớn.. - Chiếc vòng mà bác Lam để lại à? -Lâm cười nhạt hỏi Đăng gật đầu. Cả thế giới chỉ có 2 chiếc vòng. Không bao giờ xuất hiện chiếc thứ 3. Lâm không nói gì . Hắc Lâm gõ tay cộc cộc vào màn hình máy tính tạo ra tiến động. Đăng nghe thấy tiếng động quay ra nhìn Lâm. Bức ảnh hiện trên màn hình máy tính là bức ảnh 5 năm trước, bức ảnh mà Đăng,Lâm và em trai Đăng đứng chụp giữa cánh đồng hoa....Cánh đồng hoa,nơi mà lần đầu tiên anh gặp Lâm. - Nhớ lại cũng hay! Lần đó cậu đã biết tớ là ai mà vẫn chịu chơi với tớ! Bố mẹ cậu cũng yêu thương tớ như con,cháu của họ. Nhưng mỗi lần về là tớ lại phải ra nhà kho ngủ hay bị nhốt trong bóng tối! -Lâm bật cười chua chát. Đăng nhìn Lâm. Tử nhỏ chơi với nhau,Đăng biết,trong tay hắn ta,Lâm chỉ là một con cờ không hơn không kém. Đăng rất thương Hắc Lâm. Kể từ khi em trai Đăng bỏ đi, chính Lâm là người đã cho bố của Đăng biết sự thật. Ngài Trịnh Luân-bố của Đăng nghi hoặc không tin nhưng nhìn nét mặt và....vết máu trên người Lâm,ông đã phải tin. Đêm đó, Hắc Lâm đến biệt thự nhà Trịnh Gia. Trên người Lâm toàn máu và bùn đất. Khuôn máu dễ thương của Lâm đã bị đất và máu nhuộm lại đen sì. Máu hòa với đất....Và Lâm luôn bị truy sát gắt gao của người có ơn với Lâm và người đã làm Lâm ra như vậy. Bố của Đăng-Trịnh Luân đã đưa Lâm sang Việt Nam và đưa Đăng sang Nhật để lẩn tránh sự truy sát của hắn.... - Đăng này! Tớ giống người bất hiếu không? Phản bội người có ơn rất lớn đối với mình? Lâm quay sang Đăng hỏi - Không! Nếu là tớ,tớ cũng sẽ như vậy! Cậu không hề sai,Lâm ạ! -Đăng trả lời Lâm... ===== Sáng hôm sau, tất cả đến lớp. Và cái tâm điểm của họ(Đăng,Vũ,Phong,Lý,Anh,Linh,Tuyết,Ken,Yun,Kell), à không toàn thể lớp 12A1 là : Subaru và Aki. Thật quá tình cảm. Aki mặc áo khoác của Subaru. Subaru ôm Aki ngủ. Hai người này đến khá sơm ra là làm chuyện này. Phong hắng giọng khiến cả 2 giật mình tỉnh ngủ... - 2 người tình cảm ghê ta! -Phong đá đểu. Subaru và Aki đỏ mặt không biết nói gì. Linh đánh và vai Phong một cái thật mạnh khiến anh ngã xuống đất... Anh chống tay đứng dậy, từ trong cổ anh lộ ra một sợi dây chuyền bạc...Linh chạy vội ra đỡ Phong,cô cười trừ: - Hơ! Tớ xin lỗi! Tớ kiểm tra xem có đúng là Phong không ấy mà! Phong đứng dậy,giấu sợi dây chuyền vào trong áo. Nhìn Linh rồi nói: - Tớ vẫn là tớ mà! Mấy hôm trước tớ mệt thôi! Cậu đánh mạnh tay quá đấy! -Phong xoa bả vai ý bảo đau. Thực ra anh cố tình thôi chưa với dân võ như anh thì cú đánh đó thấm vào đâu... Sợi dây chuyền mà Phong vừa để lộ ra đã lọt và mắt Đăng. Tử Đăng sững người. Thật không thể tin được! Hắc Lâm cũng đã nhìn thấy. Lâm quay ra nói cái gì đó với Tử Đăng. Tử Đăng gật đầu và thì thầm vào tai Lâm... Mọi việc đã lọt vào mắt Ken. Ken gọi riêng Tử Đăng và Hắc Lâm ra ngoài hành hỏi: - Có 2 người vừa chết! Cô Loan và thầy Thắng. Đăng và Hắc Lâm gật đầu. Hai người biết rõ 2 người đó đã chết rồi mà. Tin này từ tối qua rồi. - Và thủ phạm là 2 người đúng không? -Ken hỏi tiếp. Đăng và Lâm trợn tròn mắt lên nhìn cậu bạn đang nói chuyện với họ. Bỏ mặc 2 con người đang ngạc nhiên hết cỡ trước mặt mình. Ken nói tiếp: - Và chiếc vòng mà Phong vừa để lộ rất giống chiếc vòng của em trai Tử Đăng! Ngạc nhiện tập 2. Đăng mở to mắt hết cỡ...nhưng chỉ mấy phút sau, đồng tử của Đăng lại thu lại. Đông tử của Hắc Lâm cũng trở lại bình thường. - Đúng! Chính tớ là thủ phạm! Cậu...định bắt tớ sao? -Lâm hỏi Ken. Ken lắc đầu, mỉm cười rồi nói: - Không có gì đâu! Ken này đã muốn biết cái gì thì sẽ biết cho kì được! Tớ còn biết việc chính các cậu là người chôn cất,an táng họ và lí do mà họ phải chết kia! Tớ còn biết Đăng đang nghi ngờ ai là em trai mình và tớ còn biết cậu là ai đấy Lâm ạ! Lâm sững người. Thân phận mà cậu trốn tránh bao năm nay lại bị lộ đơn giản vậy sao? - Rồi sao? Cậu sẽ bảo với mọi người à? - Không! Tớ chỉ muốn biết thôi! Chứ cậu là ai thì tất cả mọi người đều biết rồi! Cậu nghĩ hôm Tử Đăng đến nhà Phong ở,tụi tớ cũng ở đó, tụi tớ cũng nghe Đăng nói mà không quan tâm ai sao? Chính bác Phan và bác Hy nói rõ cho tụi tớ đấy! Cậu yên tâm! Cậu mãi là bạn của chúng tớ! Cậu không làm sai bất cứ việc gì đâu. Hắn ta chỉ là bị hận thù làm cho mù quáng thôi! - Đúng đấy! Tớ biết thế nào họ cũng biết và tớ đã nói rồi! Lâm là bạn tớ, cậu không làm gì sai đâu! - Cảm ơn! -Lâm sau một lúc im lặng cũng nói được 2 từ... - Được rồi! Căng thẳng quá đấy Lâm ạ! Người duy nhất không biết cậu là ai chỉ có thằng Phong thôi! Nào giờ muốn tớ giúp không? Dù sao tớ cũng là chủ tịch của Smith mà! - Ken bật cười rồi hỏi. - Có! Giúp tớ lấy sợi tóc của Phong! -Lâm nói. Bây giờ,việc Đăng làm chính là việc Lâm phải làm. Lâm sẽ làm tất cả để giúp bạn của Lâm... . . . .