Bác sĩ nói não bộ của Linh không bị chấn thương. Cô chỉ bị xây xát bên ngoài. Ngày mai là cô có thể xuất viện. Cô chỉ đợi bác sĩ khám xong rồi sang ngay bên phòng của Phong đang nằm. Phong nằm trên chiếc giường bệnh. Vũ,Lý,Ken,Subaru ngồi ở ghế cách giường khoảng 1m. Linh đi vào. Trên đầu Linh được bác sĩ gỡ băng trắng rồi vì căn bản,cô không sao. Nhưng, trên đầu của Phong lại có thêm một dải băng trắng. Đôi tay của Phong cũng như cô,được quấn băng do bỏng, có điêì Phong bị nặng hơn. Linh đến bên anh. Vũ thấy Linh liền để ghế của mình ra cho Linh ngồi... Ken thấy thế, bảo mọi người ra ngoài. Lúc mày mới qua có 4 tiếng sau giờ phẫu thuật. Nhưng tính ra cũng đã là mười mấy tiếng kể từ lúc nhập viện... - Nào! Ra ngoài để thiên thần đánh thức hoàng tử nào! -Ken nháy mắt nói nhỏ. Mọi người ra ngoài. Linh đã được Tuyết kể cho nghe mọi chuyện rồi...Tại cô mà anh mới như vậy. . . . Ngoài cửa phòng bệnh lấp ló vài bóng người muốn thăm Phong(thực ra là nhòm trộm -_-) . . . Linh ngồi bên cạnh giường của Phong...Nhìn Phong bây giờ,cô thấy mình có lỗi quá. Chủ tại cô nên anh mới bị như vậy. Tại cô mà...Cô ngốc quá...Tự dưng dỗi anh làm gì rồi để mọi chuyện xảy ra... Linh lay Phong - Phong à! Dậy đi! Phong! Tớ xin lỗi! Cô nói với Phong rất nhiều(nói một mình) chủ yếu là từ "xin lỗi" và "cậu dậy đi" . Cô cứ lảm nhảm như vậy mà không biết bên ngoài có mấy kẻ đang ngồi làm thính giả(người nghe). ....Biết là Phong không nghe thấy, nhưng cô vẫn không nói tình cảm của mình với Phong(rất may mắn cho chị vì đã không nói nếu không ...) Linh cứ nói một mình đến lúc mệt và cô ngủ ngay trên giường của Phong... . . . Thiên Anh vào đắp chiếc áo khoác lên cho chị nhỏ. Vì thời tiết ở London khá khác với Việt Nam. Về chiều tối,London thường khá lạnh... - Không biết chị Linh đói chưa ta? - Aki hỏi.. - Chị ý ngủ là khỏi biết trời đất thì đói sao? -Thiên Anh hỏi - Ể? Chứ không phải chị cũng thế hả? -Tuyết hỏi - Con bé này! -Thiên Anh cốc đầu Tuyết. Nhỏ đang định trêu Linh mà thành ra... . . . Ngày hôm sau, Linh tỉnh dậy. Phong vẫn chưa dậy. Cô đứng lên....đi kiếm đồ ăn. Dù lo cho Phong đếm đâu, cô cũng không thể "phản bội" dạ dày của mình. Vì hỏi nhỏ, có đợt cô tuyệt thực để biểu tình mẹ việc mẹ bắt cô học piano. Rốt cuộc, cô thua. Cái dạ dày của cô bị cô hành hạ nên đã đi thăm bệnh viện khiến mấy đứa em của cô lo lắng... Lần này, cô mà nhịn đói tiếp thù không biết, cô chăm đến khi Phong tỉnh hay Phong chăm đến khi cô tỉnh... Trừ Phong và Linh ra, những người còn lại dù lo cho hai người này cũng lết xác ra ngủ....ở nơi dành cho người nhà bệnh nhân. Họ muốn "đôi trẻ" yên tĩnh ( :v)... .... - KHÔNG! Phong hét lên và choàng tỉnh. Linh giật mình từ trong phòng vệ sinh đi ra... Phong đã tỉnh..cô chạy vội đến ôm anh. Anh tỉnh như vậy là khá nhanh... Cô đến bên anh...Ôm chầm lấy anh...Anh mới chỉ "ngủ" 1 ngày mà cô đã rất lo cho anh... - Phong! Cậu tỉnh rồi! Tớ vui quá! Cô ôm anh mà khóc...Có điều là khóc vì vui..Vui vì anh đã tỉnh... Bên ngoài, - Phong tỉnh rồi, đáng ra chúng ta nên vô thăm, nhưng thế này thì... - Subaru lắc đầu phân tích - Ở ngoài! -Ken đệm Gật đầu là hành động của mọi người...2 người ấy chiếm căn phòng nguyên ngày rồi. Thêm lúc nữa chắc không sao... . . . Phong căng mắt ra... Linh đang ôm anh. Cảm giác gì thế này? Mặt anh nóng bừng, tim anh đập thình thịch thình thịch(tim không đập thì sống thế nào?) ... Cô ôm Phong khóc. Cô đã rất lo cho anh.. Linh cứ khóc và ôm Phong đến lúc nhận ra...mình đang ôm anh(vậy là làm việc mà não bộ không điều khiển)... - Tớ...tớ..xin lỗi! Tại tớ mà Phong mới...! -Linh vừa nói, vừa khóc... Phong ngồi im. Trấn tĩnh bản thân....đợi nhịp đập của tim bình thường trở lại mới nói. - Linh...đừng khóc nữa...! Tớ...xin....lỗi! -Anh ấp úng nói. Lời "xin lỗi" của anh phải rất khó,rất khó mới có thể bật ra. Linh ngớ người, ngẩng mặt nhìn Phong...Anh đang xin lỗi cô. Cô ngạc nhiên đến kinh ngạc rồi...Nước mắt đã có thể ngừng rơi...Nhưng... - Tớ xin lỗi! Cậu.....đừng khóc nữa được không?