Em ngốc lắm bé ạ!
Chương 10
Một khi sự thật được đưa raThì người đau khổ nhất
Luôn là
Người bị hiểu làm
Và người hiểu lầm
Khi mà
Họ từng là bạn của nhau....
===========
Vũ định giơ tay đánh My thì có tiếng nói:
- DỪNG LẠI!
My quay ra. Là Thiên Anh đang nói. My ngỡ nhỏ chưa biết sự thật, ngỡ nhỏ vẫn tin mình liền chạy ra ôm Thiên Anh và nức nỡ.
- Thiên Anh à! Họ...họ...
- Vũ! Cậu nghĩ cậu có quyền đánh My sao? -Thiêb Anh hỏi Vũ.
Cậu đứng hứng. Nhóm Ken cũng vậy. Vậy là sao? Thiên Anh vẫn tin My sao?
- Thiên Anh à? Em nói vậy....? -Phong hỏi
Thiên Anh không nói gì, quay người lại, đẩy My ngã xuống.
My ngạc nhiên nhìn. Thiên Anh nói:
- Còn cậu? Cậu nghĩ cậu hay ho sao mà nức nở với tôi? Giả tạo quá. Nếu không nhờ nhóm anh Ken chắc tôi không biết khuôn mặt thật của cậu đâu nhỉ? -Thiên Anh vừa nói vừa khóc.
My nhìn chăm chăm Thiên Anh. Giờ trông nhỏ thật đáng thương. Chưa bao giờ nhỏ nói với như vậy.
Thiên Anh cười trong nước mắt, tháo chiếc vòng ở cổ đưa cho My. À không, phải là "ném" mới đúng.
- Tôi trả cậu! Cái này là tình bạn cậu dành cho tôi! Giờ! Tôi không cần!
Thiên Anh nói xong bỏ đi..
.
.
.
.
.
.
Vũ về nhà cùng Phong và Lý. Tâm trạng thật nặng nề....
- Mẹ! Con không ăn tối! -Vũ nói,giọng cậu lạnh toát.
.
.
.
.
- Anh Phong! -Vũ im lặng một lúc rồi hỏi Phong.
Phong quay ra nhìn....
- Em sai rồi đúng không?
Phong cười không nói gì.
- Lý! Anh sai đúng không?
Lý cũng không nói gì....
- 2 người nói đi! Tôi sai đúng không? -Vũ gắt lên. Cậu sắp mất kiểm soát rồi.
- Không hăn sai mà cũng không hẳn đúng!
.
.
.
.
.
Ở nhà họ Phan cũng không khá hơn. Ken với Kelly,Aki đến an ủi Thiên Anh. Subaru ở nhà. Anh có việc khác rồi. Đó là theo dõi nhỏ My.
Thiên Anh nức nở, luôn miệng hỏi rằng nhỏ sai ở đâu? Nhỏ sai ở chỗ làm bạn với My, sai ở chỗ nghĩ rằng Vũ sẽ tin mình sao?
.
.
.
.
.
Lớp học thì hay rồi. 3 ngày Vũ,Thiên Anh,Phong,Lí,Linh,Tuyết,Ken,Kelly,Aki và Subaru nghỉ học. 2 người Vũ và Thiên Nah nghỉ thò đúng. Còn mấy người kia là lo 2 người này bỏ đi.... Hơi trẻ con,nhưng vẫn phải tính đoạn đó.
.
.
.
Sau 3 ngày đi học, My chuyển lên bàn 3. Không, chính xác là bị đuổi lên. Vũ ngồi một mình. Thiên Anh đến lớp, vẫn ở chỗ cũ. Bàn cuối, cách Vũ 1 dãy.
.
.
.
Phong lại thấy Thiên Anh loay hoay.
- Lại bài khó à? -Phong hỏi
- Dạ! Câu này này!
Vũ thấy thế lại gần. Cậu nghĩ kĩ rồi. Nên xin lỗi Thiên Anh hay còn nói là làm lành dù biết, lầm này sẽ căng....
- Tớ biết làm....tớ...chủ cho nhé! -Vũ ấp úng nói
Thiên Anh ngẩn lên. Nhìn chăm chăm một lát rồi:
- Cảm ơn Mạnh Vũ! Tôi hỏi anh Phong cũng được! -Thiên Anh nói.
"Mạnh Vũ". Gọi cả tên lẫn tên đệm thì Thiên Anh chưa bao giờ gọi...hoàn toàn chưa, trừ lúc mới gặp.... Cậu khó chịu quá!
.
.
.
"-ca này khó!
-quá khó!
-Haizzzz"
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
137 chương
52 chương
435 chương
14 chương