Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 15 : Chỉ có người là thanh sơn

Lục Hàm Châu khẽ nhắm mắt, nỗ lực quên đi cánh tay trắng nõn trước mặt, còn có tin tức tố vị sữa thơm ngọt của người kia. Nghiêng đầu tránh đi đứa nhỏ không trải qua sự đời này. &quot;&quot; Cậu tự ăn đi, tôi không ăn.&quot;&quot; Kiều Tẫn tay dừng lại giữa không trung, ngơ ngác nghĩ lại vừa nãy thời điểm hỏi đút cho nam nhân khác ăn là thể hiện cái gì hắn vẫn còn nở nụ cười. Tâm tình xem như là đang tốt, tại sao đột nhiên lại mất hứng. Cậu mím mím môi, ngoan ngoãn cất dâu tây lại chỉ chừa ba quả cầm trên tay, lui về một cái ghế từng miếng từng miếng nhỏ ăn. Lục Hàm Châu dư quang liếc nhìn cậu, mình nói ba cái, đứa nhỏ này quả nhiên cũng không dám ăn nhiều. Mới vừa lấy nhiều hơn một cái, bây giờ lại trả lại chỗ cũ. Cậu ngồi trên ghế cẩn thận từng li từng tí cắn từng miếng một, thỉnh thoảng lại liếc trộm một cái, lại sợ bị phát hiện mà lập tức cúi đầu làm bộ nghiêm túc ăn. Hoàn toàn không che giấu nổi cái gì, thật ngốc. Lục Hàm Châu thở dài, hắn thật sự là uống nhiều rồi nên mới đối với một đứa nhỏ đơn thuần như tờ giấy trắng có suy nghĩ như vậy. Tự chủ từ trước đến giờ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo hiện tại toàn bộ đều vứt ra sau gáy. Nếu như vừa nãy Kiều Tẫn tới gần hơn một chút, không chừng lý trí của hắn sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn. Không động vào cậu, không đánh dấu cậu, cho cậu quyền lợi ly hôn, là cam kết trước khi kết hôn của hắn. Nếu như không kiên trì được kích động muốn ký hiệu cậu, vậy Kiều Tẫn đời này cũng chỉ có thể nằm trong lồng ngực hắn. Trừ khi liều chết để một nam nhân khác che đậy lại ký hiệu của hắn. Đối với Alpha mà nói thì có thể đánh dấu vô số người, nhưng Omega chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu. Còn nếu như muốn cưỡng ép để một Alpha khác đánh dấu trùm lên, nhẹ thì thành tổn thương không thể cứu vãn, nặng thì mất mạng. Độ khớp giữa bọn họ là 99%, nếu như dùng cách bao trùm này, cửu tử nhất sinh*. *Cửu tử nhất sinh ( 九死一生): Chín phần chết một phần sống. Đứa nhỏ mềm mại như Kiều Tẫn, nếu thật sự là bị đánh dấu, lại bị cưỡng ép đánh dấu phủ lên, sợ là không xuống nổi giường. Lục Hàm Châu cách đó không xa liếc nhìn đứa nhỏ còn quanh quẩn một chút tin tức tố vị sữa, ở trong lòng nghĩ hôm nào rảnh sẽ dạy cậu khống chế tin tức tố. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng luân hãm vào hấp dẫn của tin tức tố. &quot;&quot; Kiều Kiều.&quot;&quot; &quot;&quot; A?&quot;&quot; &quot;&quot; Tháng sau có nhiều tiết không?&quot;&quot; Hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, từ giờ đến nghỉ đầu còn khoảng hai tháng, bất quá khoa khiêu vũ lại nghỉ sớm hơn một chút. Lục Hàm Châu suy nghĩ một chút, liền bổ sung một câu: &quot;&quot; Khoảng giữa tuần.&quot;&quot; &quot;&quot; Có chuyện gì sao?&quot;&quot; &quot;&quot; Tôi có một người bạn tháng sau kết hôn, là giáo sư Phó của của phòng thực nghiệm nghiên cứu gen ở đại học các cậu, có quen không?&quot;&quot; Kiều Tẫn lắc đầu một cái nói mình không quen, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi hắn: &quot;&quot; Anh muốn cho tôi đi cùng với anh sao?&quot;&quot; &quot;&quot; Còn phải xem bản thân cậu, nếu như cảm thấy mình không thích ứng được loại này thì không sao cả.&quot;&quot; &quot;&quot; Tôi có thể... Suy nghĩ một chút không?&quot;&quot; Kiều Tẫn không quá chắc chắn hắn có muốn mình đi hay không, quyết định ngày mai sẽ nghe ý kiến Chu Tố một chút. Lục Hàm Châu nói: &quot;&quot; Có thể.&quot;&quot; ** Ngày hôm sau, thời điểm Kiều Tẫn thức dậy Lục Hàm Châu đã ra khỏi cửa, trên bàn có để một bữa sáng, vẫn còn nóng. Trên bàn còn có tờ giấy, &quot;&quot; Ăn không hết thì để đấy, đừng ăn quá no.&quot;&quot; Kiều Tẫn nhìn thấy nét chữ cứng cáp đầu quả tim có chút run, lập tức lại nhớ đến hình ảnh Lục Hàm Châu lần trước sờ bụng mình. Lại liên tưởng đến tấm ảnh cưới làm cậu mặt đỏ tới mang tai, mặt nhất thời như bị thiêu đốt. Cậu làm sao vẫn còn nhớ! Kiều Tẫn bịt tai trộm chuông* đem tờ giấy nhét vào trong túi, đầu bỗng nhiên có chút choáng váng. Cậu đỡ lấy mép bàn quơ quơ đầu, cảm giác trong lòng còn có một trận khô nóng. *Bịt tai trộm chuông (掩耳盗铃): Bịt tai mà trộm chuông thì nó phải gọi là IQ vô cực đấy! Câu này đồng nghĩa với Tự lừa người dối mình. Cậu hít một hơi thật sâu, đem trận không khỏe kia đè xuống, vừa vặn Lý Chấn tiến vào hỏi bao giờ thì đi ra ngoài. Kiều Tẫn không đói bụng cho nên không ăn sáng, chỉ đơn giản quấn lấy khăn quàng cổ cùng Lý Chấn ra ngoài, kết quả ra khỏi cửa lại gặp một người giao hàng. &quot;&quot; Khách hàng yêu cầu nhất định là Lục tiên sinh hoặc người nhà Lục tiên sinh ký tên. Xin hỏi cậu là Lục Hàm Châu sao? Hay là gì của hắn?&quot;&quot; Kiều Tẫn nói: &quot;&quot; Lục tiên sinh đi làm, tôi là...&quot;&quot; Lý Chấn nhìn vị &quot;&quot; nhân viên giao hàng&quot;&quot; họ Chúc một mặt không có ý tốt này, đau đầu nghĩ xem có nên thông báo cho Lục Hàm Châu hay không. Kiều Tẫn không biết Chúc Xuyên, chỉ là mất tự nhiên cắn cắn môi, vất vả mới nhỏ giọng nói: &quot;&quot; Anh ấy là tiên sinh của tôi, tôi có thể ký nhận không?&quot;&quot; Tự hỏi vì sao tác giả lại áp dụng hầu hết cách xưng hô từ thời dân quốc? Làm mình có lỗi với bộ Tiệt hồ mình đang tạm không up chương mớiTT Chúc Xuyên nhịn cười nói, &quot;&quot; Có thể có thể, hoàn toàn có thể, khách hàng của chúng tôi nói đây là quà sinh nhật tặng lão già Lục Hàm Châu kia, vốn là không...&quot;&quot; Kiều Tẫn đang ký tên bỗng nhiên ngừng lại, &quot;&quot; Lão... Cái gì?&quot;&quot; Chúc Xuyên nhẹ ho một tiếng, nghiêm túc nói: &quot;&quot; Cậu nghe nhầm rồi. Nếu đồ vật đã được ký nhân, vậy tôi xin đi trước.&quot;&quot; Kiều Tẫn đem hộp chuyển phát nhanh cất vào nhà, mới một lần nữa ra ngoài. Đến trường học lại chưa thấy Chu Tố. Hóa ra là ngài hôm qua trong lớp có một bạn học gọi là Trương Miểu nhận một vai diễn khiêu vũ, lại không may từ dây treo* ngã xuống, đến nay vẫn còn đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. *Dây treo (威亚) <img data-original-width=475 data-original-height=295 src="https://em.wattpad.com/ae9929e179c53d54b6704dd0e1b0417f0905b84e/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f486359465639484873795f4874413d3d2d3836393233373935322e313630373363663265333235316461613237353432363439353539362e6a7067" data-pagespeed-url-hash=2250218382 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Điều kiện gia đình của Trương Miểu mọi người đều rõ, cha mẹ đều ở nông thôn, mẹ đã nằm trên giường nhiều năm, cha lại có khiếm khuyết. Chỉ có một người chị coi như có thể đi làm công miễn cưỡng nuôi gia đình, dốc hết toàn lực cung cấp cho Trương Miểu đi học. Trương Miểu nhân duyên rất tốt, thời điểm mình được nhận vị trí khiêu vũ cũng sẽ đề cử bạn học cùng đi, vừa hào phóng vừa thẳng thắn. Bạn học trong lớp đều quyên góp một số tiền, mà phòng chăm sóc đặc biệt tiền xài như nước, chút tiền ấy cũng chỉ là muối bỏ biển. Vì vậy có bạn học đề nghị nên ra ngoài nhờ quyên góp. Kiều Tẫn, Chu Tố cùng mấy người bạn học khác được phân đến đường Bình Giang, cậu không quá biết giao lưu cùng người khác, Chu Tố liền để cậu ôm hòm, tự mình kể chuyện để mọi người quyên tiền. Hiện tại rất nhiều người không tin cái chuyện này, bận rộn đến giữa trưa cũng không nhận được bao nhiêu. Cậu đếm qua cũng chỉ khoảng không tới một ngàn tờ, số tiền này ngay cả một đêm ở phòng chăm sóc đặc biệt cũng không đủ. Khí trời có chút tối, mắt thấy tuyết sắp rơi, Kiều Tẫn giật giật ngón tay, thực sự quá lạnh, cậu cảm giác ngón tay mình đều sắp tê cứng rồi. Nhưng nhớ tới Trương Miểu vẫn còn đang nằm trong bệnh viện lại thở phào một hơi, không lạnh, không lạnh. Cậu sáng sớm bởi vì nhận cái chuyển phát nhanh kia mà quên khăn quàng ở nhà. * Lục Hàm Châu buổi chiều có một cuộc hợp tác muốn nói, ở bên cạnh đường Bình Giang. Thời điểm đến đây vừa vặn thấy Kiều tẫn đang ôm hòm quyên tiền đứng ở đầu đường, chóp mũi bị đông đến đỏ bừng, như là một bé thỏ nhỏ. Hắn liếc nhìn khá lâu, nam nhân ra đón tiếp hắn liền nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của hắn, &quot;&quot; Lục tổng, làm sao vậy?&quot;&quot; Lục Hàm Châu thu tầm mắt lại, nở nụ cười nói:&quot;&quot; Nhìn thấy một con thỏ nhỏ sắp bị đông chết, quá đáng thương.&quot;&quot; &quot;&quot; Lục tổng thật biết nói đùa.&quot;&quot; Nam nhân đối diện cho là hắn đang nói đùa, đường Bình Giang là nơi phồn hoa nhất Bình Châu, làm sao có khả năng có thỏ, lại còn có thỏ sắp chết rét? &quot;&quot; Chỉ có điều hôm nay quả thật có chút lạnh, Bình Châu đã rất nhiều năm không lạnh như vậy. Chu tổng chúng tôi còn muốn tìm ngài đến bàn luận, để ngài đi một chuyến này thật sự không tiện.&quot;&quot; Lục Hàm Châu vừa vào cửa, cởi áo khoác đưa cho Ninh Lam, lúc nam nhân kia duỗi tay nói mời vào liền mở miệng nói: &quot;&quot; Lần này hợp tác là tôi muốn tìm Chu tổng bàn luận, là tôi nên tới gặp ông ấy.&quot;&quot; &quot;&quot; Bất quá Chu tổng vẫn là lần đầu tiên không kiên trì nữa muốn bán, tôi xem ra ngài đã nắm chắc tất cả rồi.&quot;&quot; Lục Hàm Châu khẽ cười, &quot;&quot; Đoạt sinh ý của người khác, Chu tổng sợ là trong lòng còn đang mắng tôi đấy.&quot;&quot; Cuối tháng một chính là thời điểm Bình Châu lạnh nhất, gió thổi vào mặt như là từng lưỡi dao xẹt qua, bầu trời cũng âm trầm giống như muốn hung hăng áp xuống. Kiều Tẫn sợ lạnh, bắt đầu liên tục hắt xì hơi, ngón tay từ từ trở nên tê dại. Chu Tố nghe thấy cậu hắt xì hơi, cất giọng nói với mấy người bạn học khác: &quot;&quot; Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm cho ấm đi, còn tiếp tục như vậy thì tiền chưa gom được chúng ta đã chết rét rồi.&quot;&quot; &quot;&quot; Đi một chút, buổi chiều lại tiếp tục.&quot;&quot; ... Kiều Tẫn ôm hòm quyên tiền đi phía sau Chu Tố, hai bạn học kia muốn ăn lẩu nên đã tìm một nhà hàng. Kiều Tẫn và Chu Tố không thích ăn lẩu nên không đi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi vào. &quot;&quot; Chu Tố, tớ hỏi cậu một vấn đề.&quot;&quot; &quot;&quot; Cứ hỏi a.&quot;&quot; Chu Tố vừa mới bắt đầu một trận game, đánh đến không ngẩng đầu. Một bên điên cuồng ấn điện thoại, một bên mắng người: &quot;&quot; Đệt, đồ ăn như vậy còn muốn dùng giúp đỡ, mỗi người tặng một cái, ôm trẻ con mà cọ xát học hỏi đi -- -- chỉ thêm người không thêm lực!&quot;&quot; Kiều Tẫn nhìn Chu Tố chơi đến nghiêm túc, liền kiên nhẫn chờ. Chu Tố không nghe thấy cậu nói chuyện liền tranh thủ nói: &quot;&quot; Cậu hỏi, tớ nhghe.&quot;&quot; Kiều Tẫn nói: &quot;&quot; Tối hôm qua, hắn nói có một người bạn sắp kết hôn, bộ dạng hình như là muốn cho tớ đi cùng, nhưng mà tớ lại không chắc lắm.&quot;&quot; Chu Tỗ sững sờ, mắt từ điện thoại ngẩng lên nhìn Kiều Tẫn, lại cấp tốc quay trở lại, &quot;&quot; Cậu chờ một chút.&quot;&quot; Ngón tay nhanh trong trên màn hình thao tác một hồi, sau đó nhảy ra một giao diện bạn đã chết, mới ngẩng đầu lên nói:&quot;&quot; Hắn đã nói với cậu như nào?&quot;&quot; &quot;&quot; Hắn hỏi tháng sau tớ có nhiều tiết không, còn nói có một người bạn sắp kết hôn.&quot;&quot; &quot;&quot; Cậu trả lời hắn làm sao?&quot;&quot; Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, nói: &quot;&quot; Tớ hỏi hắn có thể cho tớ suy nghĩ một chút hay không, hắn nói có thể.&quot;&quot; Chu Tố chống cằm cân nhắc một hồi. Trong tình huống bình thường, một người sẽ đem nửa kia đi tới vòng xã giao của mình đều là một loại ý niệm muốn bảo vệ cùng tuyên bố quyền sở hữu. Đặc biệt là người có vòng xã giao như Lục Hàm Châu, hắn nếu là nguyện ý đưa Kiều Tẫn đi, vậy chính là đại biểu muốn nói cho tất cả mọi người, người này là của hắn, nhận được sự bảo vệ của hắn. Nhưng dựa theo lời Kiều Tẫn nói, Lục Hàm Châu có chút hung ác, còn nói ngoại trừ yêu đương bên ngoài cái gì cũng có thể thỏa mãn Kiều Tẫn, lại còn cho cậu quyền ly hôn sau ba năm. Bọn họ không có làm lễ cưới thông báo với càng thế giới, càng không phải là bởi vì hấp dẫn tin tức tố của nhau mà kết hôn. E rằng đây chỉ là một trường hợp vợ chồng cần có mặt, diễn kịch? Chu Tố suy nghĩ một chút, đánh giá: Những người làm ăn này thật khó hiểu. Kiều Tẫn cụp mắt, có chút ủ rũ nói: &quot;&quot; Có rất nhiều chuyện tớ không làm được, nếu đi nhất định sẽ làm mất mặt hắn. Hắn là yêu thích loại người nhanh nhẹ, có năng lực, tớ...&quot;&quot; &quot;&quot; Chính cậu có muốn cùng hắn đi không?&quot;&quot; Kiều Tẫn lắc đầu: &quot;&quot; Tớ không biết.&quot;&quot; &quot;&quot; Cậu có nghĩ tới hay không, kỳ thực cậu đã kết hôn với hắn rồi có lẽ sẽ phải đi đến cả đời. Nhỡ đâu hắn không chịu ly hôn, vậy cậu làm sao bây giờ?&quot;&quot; Dừng một chút lại nói: &quot;&quot; Tiến thêm một bước nữa, nếu như kỳ động dục của cậu đến, hắn đánh dấu cậu, vậy cậu không thể có thêm người khác.&quot;&quot; Kiều Tẫn hoảng hốt, sau một lúc mới lắc đầu nói: &quot;&quot; Hắn nói cho tớ quyền ly hôn, sẽ không đổi ý.&quot;&quot; Chu Tố cau này nhìn Kiều Tẫn bởi vì câu vừa nãy mà bị dọa đến trắng mặt, lại hỏi cậu: &quot;&quot;Nếu như bây giờ hẹn ước ba năm kia đến, cậu sẽ đề cập ly hôn với hắn sao? Dưới tình huống không có đánh dấu.&quot;&quot; Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, gật đầu. &quot;&quot; Vậy đánh dấu thì sao?&quot;&quot; &quot;&quot; Hắn nói sẽ không đánh dấu tớ.&quot;&quot; Chu Tố trầm mặc một hồi, cảm thán: &quot;&quot; Ốc sên ném vỏ xanh*.&quot;&quot; Kiều Tẫn: &quot;&quot; Có ý gì?&quot;&quot; Chu Tố chống cằm, nói: &quot;&quot; Vỏ xanh ( Cũng có thể khó)&quot;&quot; *Gốc là: Ốc sên suất ở điện xác lý ( 蜗牛摔在靛壳里): Ốc sên không có vỏ thì không sống được, nếu muốn vứt vỏ đi thì chấp nhận cái chết. Mình nghĩ Chu Tố ý nói Lục tổng cho dù muốn bỏ Kiều Kiều thì cũng hơi khó. Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng hèn mọn: Tôi ở đây ghẹo lão bà, em ấy lại đang suy nghĩ chuyện ly hôn. 19/04/2020, hôm nay 3 chương là có thậtUwU.