Em Mù Mới Yêu Anh
Chương 33
Chuyển ngữ: Fei Ying
“Anh Anh, anh nhớ em lắm...” Tống Nam Xuyên nỉ non bên tai của Bùi Anh, hơi thở ấm áp mơn man trên da thịt khiến người cô run rẩy.
“Anh Anh...” Tống Nam Xuyên gọi tên cô, đưa tay vén tóc rồi nhẹ nhàng hôn lên sau gáy. Kích thích bất ngờ khiến Bùi Anh không nhịn được khẽ ưm một tiếng, vòng tay Tống Nam Xuyên đặt ngang eo cô từ từ thít chặt, một cánh tay khác luồn qua cổ áo ngủ trượt vào bên trong.
“Ưm...” Cảm giác bàn tay ấm áp của anh đặt trên ngực mình, theo bản năng Bùi Anh khẽ ngâm nga. Nụ hôn của Tống Nam Xuyên từ gáy cô chuyển dần sang bờ vai mượt mà, cánh tay bên eo cũng chẳng chịu yên mà vén vạt áo choàng ngủ, lướt dọc theo bắp đùi trượt lên trên.
Bùi Anh không ngăn nổi tiếng rên vang lên từ miệng mình, ngay khi sắp hóa thành một vũng nước mềm mại dưới kỹ năng thành thục của Tống Nam Xuyên thì cô bỗng vùng dậy, đẩy người phía sau ra rồi đứng lên: “Tổng giám đốc Tống, đề nghị anh tôn trọng em một chút, chúng ta đã chia tay rồi.”
Tống Nam Xuyên nhìn cô kéo cổ áo lên, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Anh đồng ý chia tay em lúc nào?”
Vì khiêu khích ban nãy, sắc mặt Bùi Anh phơn phớt đỏ, cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn góc tường không nói một lời.
Tống Nam Xuyên đi tới ôm cô vào lòng, đôi tay mạnh mẽ giam chặt cô trong lồng ngực, ghì sát vào cô, Bùi Anh có thể cảm nhận rõ ràng nơi nào đó trên cơ thể anh đã rục rịch”tỉnh dậy” rồi.
Cô mím môi, giãy giụa muốn tránh khỏi vòng ôm của anh, nhưng có vẻ như Tống Nam Xuyên đã dùng toàn bộ sức lực, thế nên không những cô không thoát ra được, mà trong lúc vùng vẫy cô còn cảm thấy thứ gì kia hình như còn lớn hơn nữa kìa.
Khuôn mặt Bùi Anh đỏ hơn nãy mấy phần, cô quyết định đứng bất động tại chỗ.
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa giận dữ vừa xấu hổ: “Tống Nam Xuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
“Làm em.” Tống Nam Xuyên trả lời cô chỉ hai từ ngắn gọn.
Bùi Anh: “...”
Ngay lúc này đây, Bùi Anh có thể cảm nhận được sự thâm sâu tinh túy của tiếng Trung. Cô túm lấy đôi tay của Tống Nam Xuyên đang đặt trên eo mình, muốn gỡ chúng ra, nhưng Tống Nam Xuyên lại tiến về phía trước, chuẩn xác hôn lên đôi môi cô.
Bùi Anh thẹn quá hóa giận nghiêng đầu tránh né nụ hôn này, Tống Nam Xuyên theo đà vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Anh xin lỗi...”
Bùi Anh hơi sững người, khẽ nhíu mày hỏi lại: “Anh vừa nói gì?”
“Anh xin lỗi...” Tống Nam Xuyên thấp giọng nhắc lại thêm lần nữa, “Anh không nên tự tiện quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến của em.”
Đôi mắt của cô thoáng xôn xao, cô đợi lâu như thế, đợi mãi cuối cùng cũng nghe được lời xin lỗi từ anh.
Đã nhắc tới khúc mắc giữa hai người, Tống Nam Xuyên quyết định vứt bỏ hết lớp vỏ gắn mác tổng giám đốc của mình. Bây giờ anh chỉ muốn trút hết một bụng tâm sự cho Bùi Anh nghe mà thôi. “Em đừng tức giận nữa, sau này làm việc gì nhất định anh sẽ bàn bạc với em, tha lỗi cho anh được không? Đừng bỏ mặc anh, em có biết anh đã vượt qua khoảng thời gian này thế nào không? Tiếp tục như thế anh sẽ phát điên mất...”
Lời anh nói đáng thương như thế, lòng Bùi Anh cũng mềm nhũn cả theo. Cô quay lại ôm lấy Tống Nam Xuyên, dụi vào lòng anh một cái: “Chuyện lần này em cũng sai, đáng lẽ em nên nói trước với anh là trong kịch bản phim sẽ có cảnh diễn thân mật. Sau này nếu còn gặp những phim như thế em sẽ nói trước với anh.”
“... Chuyện này không cần bàn bạc thương lượng gì cả, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.”
Bùi Anh: “...” Này! Đây là thái độ của người đang nhận lỗi đấy à!
Cô nghiêng đầu, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Tống Nam Xuyên. Trong mắt anh lấp loáng làn hơi nước, đôi đồng tử ướt át kết hợp với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, đẹp tới mức khiến Bùi Anh phải than thở trong lòng.
“... Được rồi, thật ra thì em cũng không thích diễn cảnh thân mật.” Cứ như thế cô lại chịu thua trước sắc đẹp của Tống Nam Xuyên. Đúng là trước cái đẹp, con người ta dễ mắc sai lầm mà.
Rốt cuộc thì khóe miệng của Tống Nam Xuyên cũng hơi vểnh lên, anh nhìn cô: “Vậy bây giờ em không tức giận nữa đúng không?”
“Vâng...”
Lấy được lời khẳng định, Tống Nam Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng trở nên mờ ám hơn: “Vậy có phải hai đứa mình có thể làm vài chuyện nên làm khi yêu nhau không nhỉ?”
“... Chẳng lẽ ngày nào anh cũng chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này à?” Vừa nãy anh mới nói là anh sắp phát điên, có phải là vì nghẹn lâu quá không đấy?
Tống Nam Xuyên đặt cô nằm xuống giường, cả người mình đè lên, một tay cởi áo ngủ của cô: “Ngày nào anh cũng nhớ em cả, không chỉ nhớ trong lòng, mà ngay cả thân thể anh cũng nhớ em.”
Bùi Anh: “...”
Có lẽ là đã lâu quá không gần gũi nhau, lần này Tống Nam Xuyên yêu cô vô cùng mạnh mẽ, Bùi Anh bị giày vò đến mức hơi tàn sức kiệt mà anh mới chỉ được một lần.
Lâu thật lâu sau mới thấy anh ngừng lại, Bùi Anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong, anh lại lập tức sấn tới gần. Cô khó khăn trốn tránh cơn mưa hôn của anh, yếu ớt đẩy vai anh một cái: “Anh đủ rồi đó...” Dù sao hai người cũng tới tham gia buổi tiệc của Hoàn Vũ, không thể cứ ở trong phòng nghỉ của quán rượu cho đến lúc trời tối được!
Tống Nam Xuyên hơi ngẩng đầu lên, đầu lưỡi vẫn thân mật nhẹ liếm môi cô: “Không đủ, “yêu” em bao nhiêu cũng không đủ.”
Bùi Anh: “...”
Tiếp đó đương nhiên lại là một cuộc chiến mới, hân hoan tràn trề. Sau khi chiến sự kết thúc, Bùi Anh đẩy cái tên họ Tống đang nằm trên người mình một cái: “Nên đi xuống thôi anh, dưới lầu còn bao nhiêu người đang chờ đấy.”
“Quan tâm họ làm gì?” Tống Nam Xuyên nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“... Chẳng lẽ anh định ngồi chờ ở đây đến tối sao?”
Tống Nam Xuyên ôm cô rồi khẽ vuốt vuốt eo, hôn lên môi một cái: “Anh định ở đây đến sáng luôn.”
Bùi Anh: “...”
Cô trừng mắt lườm anh một cái, nhất định không để anh tùy ý làm bừa nữa. Tống Nam Xuyên thấy thái độ kiên quyết của cô, không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải bò dậy theo cùng.
“Ở đây em không có quần áo.” Bùi Anh khoác áo choàng ngủ lên người, đi vào phòng tắm. Tống Nam Xuyên ôm lấy cô, nói bên tai: “Anh đã sai người mua quần áo mới rồi, để anh gọi họ mang vào đây nhé?”
“Vâng...”
Tống Nam Xuyên buông cô ra, đi gọi điện thoại, không lâu sau có tiếng gõ cửa phòng. Anh đi ra mở cửa, không mất tới năm giây cửa đã bị khép lại, trên tay anh là một bộ váy đầm dài, còn thêm cả một bộ âu phục nam nữa, Bùi Anh chợt nhớ ra lúc anh cứu mình vẫn còn mặc nguyên bộ âu phục nên hỏi: “Quần áo của anh đâu?”
Tống Nam Xuyên vừa đưa váy cho cô vừa trả lời: “Mang đi giặt rồi.”
“À... bộ vest đó chắc đắt lắm.”
Anh cười cười nói: “Không đáng giá bằng em.”
Bùi Anh bĩu môi, cầm lấy váy trên tay anh, đi tới trước gương thay quần áo. Tống Nam Xuyên chọn một bộ váy rất đúng chuẩn kín đáo hợp quy củ, gấu váy dài quá đầu gối. Bùi Anh vừa thầm khinh bỉ sự nhỏ mọn của anh vừa mặc váy lên người.
Mặc dù bộ váy này kiểu cách bình thường, nhưng vóc dáng cô rất chuẩn cộng thêm khuôn mặt xinh xắn nên khi mặc lên người vẫn khiến đối phương phải trầm trồ. Bộ váy vô cùng vừa vặn, giống như dùng thước may ra. Sau khi mặc váy xong, Bùi Anh vén tóc ra trước ngực, nói với Tống Nam Xuyên: “Anh kéo khóa lên giúp em đi.”
Tống Nam Xuyên rất vui lòng thực hiện, anh cài lại nút áo sơ mi, vòng qua sau lưng cô. Trên lưng Bùi Anh còn rất nhiều “ký ức vui vẻ” của hai người. Nhìn những dấu vết lưu lại sau cuộc yêu, trong lòng Tống Nam Xuyên vô cùng thỏa mãn. Anh không nhịn được lại hôn lên lưng cô, Bùi Anh nhíu mày nhéo tay anh: “Đừng lộn xộn.”
Tống Nam Xuyên buông tha cô, cầm móc khóa kéo lên.
“Trên dây khóa còn một cái móc nhỏ cài bên trong, anh có thấy không?”
“Có.” Tống Nam Xuyên đáp lời, cài móc lại cho cô, “Xong rồi.”
Bùi Anh hất tóc ra phía sau, soi mình trong gương: “Cũng không tệ lắm, thiết kế rất vừa vặn.”
Tống Nam Xuyên đắc ý nói: “Chuyện đương nhiên, do anh tự tay đo mà.”
Bùi Anh bĩu môi, nhìn thấy mấy dấu hôn nhàn nhạt trên cổ mình. Cô lấy tóc che lại, hờn dỗi nói: “Đáng ghét, lần sau không được để lại mấy cái dấu này nữa đâu đấy.”
Tống Nam Xuyên ôm eo cô từ phía sau, nghiêng đầu nhìn cô: “Dù không có mấy cái dấu này thì ai cũng biết chúng mình ở trong phòng lâu thế là đang làm gì mà.”
Bùi Anh: “...”
Đột nhiên Bùi Anh cảm thấy chẳng muốn nhớ gì hết.
Tống Nam Xuyên hôn lên vành tai ưng ửng hồng của cô, cười nói: “Đi thôi.”
Khi hai người quay lại hồ bơi thì số người ở đó đã vắng vẻ đi nhiều, anh trai của Du Khải Trạch cùng với hai đứa nhóc nhà mình đang chờ họ ở dưới.
“Mau lên xin lỗi chị đi.” Tổng giám đốc Du vỗ mông hai đứa con nhắc nhở, hai đứa trẻ vội vội vàng vàng chạy lên.
“Chị, bọn em xin lỗi, bọn em không nên kéo chị đến bên hồ bơi như thế.” Hai bạn nhỏ ra vẻ tội nghiệp nói.
Bùi Anh cười với chúng, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chị cũng ổn rồi.”
Tống Nam Xuyên ở bên cạnh lạnh nhạt góp lời: “Tổng giám đốc Du, trẻ con chưa biết gì thì không thể nuông chiều, chuyện hôm nay quá nguy hiểm, không đánh một trận cho chúng nhớ lâu là không được đâu.”
Bùi Anh nhìn anh một cái, anh cũng nhìn lại cô, ngài Du đối diện với hai người cười nói: “Hai đứa nhỏ khiến cô Bùi ngã xuống nước khiến tôi vô cùng áy náy, may mà ngài Tống đây kịp thời cứu cô lên, tôi hứa sẽ dạy bảo hai đứa nhóc kia thật nghiêm khắc.”
“Hy vọng Tổng giám đốc Du nói được làm được.” Tống Nam Xuyên cúi đầu liếc liếc hai đứa bé dưới chân.
“Được rồi, xin lỗi chị lần nữa đi nào.” ngài Du nói.
“Chị, em xin lỗi.” Cô bé đeo phao bơi ngẩng đầu nhìn Bùi Anh, “Chị ở trên kia làm gì thế ạ, ba với bọn em đứng chờ lâu ơi là lâu.”
Bùi Anh: “...”
Thằng bé bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Bùi Anh hỏi: “Chị, vết đỏ trên cổ chị là cái gì thế ạ?”
Bùi Anh: “...”
“Ha ha ha.” Tống Nam Xuyên đứng bên cạnh bật cười, còn ngài Du thì ho khan một tiếng, vội dắt hai tiểu bảo bối của mình đi ra chỗ khác: “Trẻ con không được hỏi những chuyện này biết chưa?”
Cô bé nghi ngờ nói: “Vì sao ạ?”
“Chờ mấy đứa lớn lên thì sẽ biết.”
Thằng bé hỏi lại: “Ba là người lớn, vậy là ba được hỏi ạ?”
“... Ba không cần hỏi cũng biết.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì ba là người lớn.”
“...”
Bùi Anh: “...”
Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
306 chương
68 chương
79 chương
86 chương
16 chương