Em Mù Mới Yêu Anh
Chương 24
Chuyển ngữ: Tử Nhi
Tối hôm qua Bùi Anh gỡ băng gạc trên chân, mắt cá chân vẫn còn hơi sưng đỏ, nếu không để ý thì sẽ không nhìn thấy. Buổi sáng, lúc rời nhà cô còn chọn mặc một bộ quần áo dễ vận động, trên chân là đôi giày thể thao luyện múa như ngày thường.
Vẫn là tài xế của Tống Nam Xuyên đưa cô đến tòa nhà Hoàn Vũ, lúc đến nơi, Trần Thắng và Đào Đào đã ngồi chờ trong phòng.
“Em tới rồi à Tiểu Bùi.” Trần Thắng thấy Bùi Anh đi vào thì bước lên chào hỏi cô, “Hai mươi phút sau sẽ bắt đầu thử vai, hôm nay có tổng cộng năm người đến thử vai nữ chính, chắc lát nữa Lý Tư Tư cũng đến.”
Nghe thấy tên Lý Tư Tư, Bùi Anh và Đào Đào đều có vẻ đăm chiêu, có thể xem Lý Tư Tư là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong lần thử vai này của bọn cô.
Trần Thắng thấy hai người không nói gì thì chủ động trấn an: “Tụi em cũng đừng lo lắng quá, mặc dù vai vế của Lý Tư Tư rất cao nhưng Dịch Phi Dược không chỉ nhìn địa vị, tụi em cứ thể hiện cho tốt là được.”
Hai người đều đồng ý, không bao lâu sau có nhân viên công tác đến báo cho các cô biết bắt đầu thử vai rồi, còn tiện thể đưa số thứ tự cho hai người.
Bùi Anh số bốn, Đào Đào số năm.
Buổi thử vai tiến hành trong văn phòng rộng lớn, ngoài đạo diễn, biên kịch, nguyên tác của Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời còn có các lãnh đạo cấp cao của Hoàn Vũ cũng là một trong số các giám khảo.
Lý Tư Tư cũng đã ngồi bên trong, Bùi Anh nhìn thoáng qua hướng cô ấy rồi bước theo Đào Đào.
“Được rồi, nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu đi.” Dịch Phi Dược cầm một hộp giấy trong tay, nói với mọi người, “Hôm nay buổi thử vai chia làm hai đề mục, một là yêu cầu mọi người khiêu vũ một đoạn nhảy, tôi tin chắc mọi người đều đã biết cả rồi, còn một đề thi khác nằm ở trong chiếc hộp giấy này đây. Tôi và biên kịch đã lựa chọn năm phân cảnh để sử dụng, được viết ở trong các tờ giấy, ai lấy được tờ nào thì phải diễn cảnh đó. Hiểu không?”
Sau khi tất cả mọi người đều tỏ vẻ đã rõ, theo số thứ tự họ bắt đầu rút thăm. Lý Tư Tư là người diễn đầu tiên, vì để công bằng, tất cả mọi người sẽ biểu diễn đề bài mình bốc được ngay sau đó, những người khác phải im lặng đứng xem.
Dịch Phi Dược cho Lý Tư Tư thời gian một phút để bắt đầu. Cảnh Lý Tư Tư diễn là một đoạn suy nghĩ về tương lai khi đi ăn với nam chính, lúc đó cả nam nữ chính đều còn là bạn nhảy cho người khác, vai vế khá thấp, hai người ngồi trên bậc thang trước cửa hàng tiện lợi gặm bánh mì rồi nói về giấc mơ vĩ đại nhất thế giới.
Sau khi Bùi Anh quan sát thử, cô thấy diễn xuất của cô ta có tiến bộ hơn trước, chẳng qua Lý Tư Tư diễn quá kịch, dù là vai diễn gì cũng vẫn giống Lý Tư Tư.
Dịch Phi Dược nhìn cô ấy biểu diễn xong cũng không bình luận gì, anh bảo cô bắt đầu khiêu vũ. Lý Tư Tư khiêu vũ tốt hơn diễn xuất nhiều, hơn nữa vẻ ngoài của cô ấy rất trong sáng và xinh đẹp, coi như là cảnh đẹp ý vui.
Sau khi khiêu vũ xong cô ta kêu trợ lý của mình thu dọn rồi rời khỏi tòa nhà Hoàn Vũ.
Xem ba diễn viên trước mình biểu diễn xong, Bùi Anh thấp thỏm đi lên rút thăm.
Cô hy vọng bản thân có thể bốc được một đề bài đơn giản.
Mặc niệm trong lòng một lúc, cô mở tờ giấy ra nhìn.
Đề bài: Mời biểu diễn phân đoạn sau khi nữ chính thi đấu thắng lợi, tạm biệt nam chính trước khi ra nước ngoài.
Trong lòng Bùi Anh hơi hồi hộp, nếu cô nhớ không nhầm, trong kịch bản đoạn này là cảnh khóc. Nhân viên công tác nhìn đề bài rồi đưa kịch bản phân đoạn này cho cô.
“Vẫn là một phút thời gian chuẩn bị.” Dịch Phi Dược nói.
Bùi Anh: “...”
Một phút đồng hồ để chuẩn bị diễn khóc! Cô còn chưa luyện thành tuyệt kỹ khóc trong vòng ba giây đâu!
Nhưng bây giờ cô cũng không có thời gian mà oán hận, vội vã bắt đầu xem kịch bản. Lời kịch rất ít, chỉ có ba câu, chỗ khó chính là cảnh diễn cuối cùng nữ chính phải rơi nước mắt.
Lúc trước Bùi Anh đã xem nguyên tác rồi nên hiện tại cô cảm nhận nội dung vở kịch cũng rất nhanh. Nữ chính của Khiêu vũ giữa ánh mặt tuyệt vời có vẻ khá bạc tình. Từ nhỏ cô ấy đã đam mê sân khấu, cô khát vọng một ngày kia bản thân có thể khiêu vũ trên sân khấu lớn nhất trên thế giới. Trước khi cô thành danh, gặp được nam chính, yêu anh nhưng cô lại không vì anh mà dừng lại. Chỉ có một người thi đấu xuất sắc nhất được chọn lựa, người thắng cuộc có thể gia nhập vũ đoàn nước ngoài nổi tiếng và đạt được sự phát triển tốt nhất, mà rốt cuộc cô cũng giành được cơ hội này.
“Đã đến giờ, bắt đầu đi.” Dịch Phi Dược đột ngột lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Bùi Anh, “Bạn diễn của cô là Tiểu Dương.”
Tiểu Dương là nhân viên công tác phụ trách phát tài liệu, hễ cần bạn diễn là anh ấy được lên.
Vì không phải là diễn viên nên sẽ không biểu diễn, anh ta chỉ cần đọc theo lời thoại trong kịch bản mà thôi.
Đối với nữ diễn viên thử vai mà nói, đây cũng là một kiểu khiêu chiến, bởi vì đối mặt với một người như vậy thì rất khó nhập vai.
Tiểu Dương mang ghế ra ngồi trước mặt Bùi Anh, trên mặt không biểu lộ chút xíu cảm xúc gì, anh đọc thẳng lời thoại: “Chúc mừng em, khoảng cách đến giấc mộng của em lại gần thêm một bước.”
“Cảm ơn.” Bùi Anh cong môi cười với anh, nhìn như một cô gái nhỏ hồn nhiên, “Hôm nay em là bước ngoặt trong cuộc đời của em rồi.”
Tiểu Dương tiếp tục đọc lớn: “Bước ngoặt trong đời cũng chính là anh sao?”
Bùi Anh nhìn anh ta, do dự một lát: “Sau này em sẽ cố gắng hơn, rồi sẽ có một ngày em đứng trên một sân khấu mang tầm quốc tế, nhưng em sẽ không quên khoảng thời gian từng khiêu vũ với anh.” Trên gương mặt cô, từ đầu tới cuối vẫn tươi cười như thế, “Tạm biệt.”
Nói xong hai chữ này cô đứng lên khỏi ghế, ngay lúc xoay người, một giọt nước mắt bất ngờ rơi ra từ khóe mi, lăn xuống gò má nhưng lại bị cô nhanh chóng lấy tay lau.
Bạc tình chứ không phải vô tình. Đây là người đàn ông mà cô yêu thương nhất.
Lúc cô đứng dậy, Tiểu Dương bất giác ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng khi cô rời đi đột nhiên anh ta cũng cảm thấy lòng đau nhói.
“Sao vậy, nhập vai rồi à?” Dịch Phi Dược ngồi trên ghế giám khảo trêu chọc anh ta. Nét mặt già nua của Tiểu Dương đỏ bừng, vừa rồi còn muốn xông lên nói: “Đạo diễn, tôi cũng muốn đóng phim!” Xúc động nhất thời tan thành mây khói.
Bùi Anh diễn xong cũng bắt đầu khiêu vũ. Tâm trạng vừa rồi khi diễn xuất vẫn còn đang vương vấn nên lúc này cô càng dễ nhập vai.
Mỗi một động tác cô đã thuộc nằm lòng, cứ theo tiếng nhạc mà bước đi, thậm chí là tạm quên đau đớn trên gót chân của mình. Mấy động tác xoay vòng khó khăn lúc trước cũng thuận lợi nhảy xong, sau khi tiếng nhạc dừng lại tâm trạng của Bùi Anh mới dần dần bình ổn.
“Cám ơn cô Bùi.” Dịch Phi Dược nhìn cô nói, “Hai ngày sau chúng tôi sẽ thống nhất thông báo.”
Bùi Anh gật đầu, nói câu cảm ơn với họ rồi đi ra ngoài. Trần Thắng còn chờ ở ngoài cửa, thấy cô đi ra thì tiến lại hỏi han tình hình ở bên trong. Bản thân Bùi Anh cũng không biết đạo diễn nghĩ thế nào, chỉ có thể nói cô đã cố gắng hết sức phát huy, cũng không tệ lắm.
Cô cảm thấy bản thân có thể khóc được là đã thắng lợi rồi.
Trần Thắng còn muốn ở lại chờ Đào Đào nên Bùi Anh đi trước. Lúc khiêu vũ cô không cảm thấy gì nhưng bây giờ thả lỏng rồi trên chân lại đau nhức nhiều hơn. Cô khập khiễng đi tới cửa ngồi lên xe của Tống Nam Xuyên.
Tài xế thấy chân cô dường như còn nghiêm trọng hơn lúc sáng thì chủ động hỏi cô có muốn tới bệnh viện khám trước không. Bùi Anh suy nghĩ, thuốc lần trước bác sĩ cho vẫn còn một ít nên không muốn lại đến bệnh viện nữa. Cô kêu tài xế đưa cô về nhà, lúc về đến nhà cô ngã lên cái sofa cỡ lớn của Tống Nam Xuyên, không muốn đứng dậy.
Gần đây vừa khiêu vũ vừa bị tên biến thái điên cuồng theo dõi, cô thật sự cảm thấy khá mệt mỏi. Cuối cùng bây giờ đã làm xong hết, cô có thể tạm thời thở phào một hơi.
Cô mới vừa nằm xuống một chút chợt nghe thấy tiếng động từ cửa chính vang lên, cô nghi ngờ ngồi dậy, giật mình nhìn thấy Tống Nam Xuyên kéo một túi hành lý lớn đang từ ngoài tiến vào.
“Xuyên Xuyên?” Trong lòng Bùi Anh rất bất ngờ, “Không phải anh nói ngày mai mới có thể về sao? Sao bây giờ đã ở đây?”
Tống Nam Xuyên đứng trước cửa, nhìn thấy cô thì đuôi lông mày lại bắt đầu nhíu lại. Bùi Anh cũng ngây ngẩn nhìn anh chưa kịp phản ứng, anh đã vất hết hành lý trong tay đi tới ôm lấy cô, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh đầy mãnh liệt, bàn tay cũng vội vàng tiến vào từ dưới vạt áo, lướt lên xoa nắn trước ngực cô. Bùi Anh nức nở hai tiếng, thân thể như có gì chạm phải, Tống Nam Xuyên dùng đầu gối tách hai chân cô ra, cọ xát theo bản năng.
“Uhm...” Bùi Anh vất vả tránh né nụ hôn của anh, trước khi anh lại hôn đến nữa, cô thở hổn hển nói với anh, “Đừng ở đây, về phòng đi...”
Tống Nam Xuyên không nói hai lời lập tức ôm lên lầu, vừa thả cô xuống giường anh đã lao mình tới. Thân thể, hô hấp nóng bỏng phảng phất ở bên tai: “Anh Anh, anh rất nhớ em...”
Anh nói xong cũng không đợi Bùi Anh trả lời mà tiếp tục hôn lên môi cô lần nữa
Giữa lúc chìm nổi, Bùi Anh híp nửa mắt nhìn người đang ở trên thân mình. Mặt anh hơi ửng hồng, nốt ruồi bên dưới khóe mắt càng tôn thêm phần gợi cảm và dụ dỗ. Người này...
Bùi Anh rất thích nốt ruồi này của anh, cô choàng tay qua cổ người kia rồi ngồi dậy, hôn lên nốt ruồi lệ đó.
Bởi vì động tác của cô mà hai người càng dán chặt nhau hơn, Tống Nam Xuyên thoải mái rên thành tiếng, nhìn đường nét khóe môi cô: “Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?”
Bùi Anh thở hổn hển, bởi vì cô cũng muốn có anh...
Tống Nam Xuyên ôm cô sát lại, mỉm cười: “Về sự nhiệt tình của em, anh xin đáp lại gấp đôi.”
Sau khi chiến đấu một trận chiến say sưa tràn trề, Bùi Anh mềm nhũn nằm trong lòng Tống Nam Xuyên. Hai người nghỉ ngơi một hồi Tống Nam Xuyên mới mở miệng hỏi cô: “Sao chân của em lại bị thương? Đã khám bác sĩ chưa?”
“Rồi.” Bùi Anh lười biếng đáp lại anh, ngay cả mắt cũng không buồn mở ra, “Lúc trước em tập múa bị thương, bác sĩ đã cho thuốc rồi.”
“Còn đau không?” Tống Nam Xuyên nâng chân cô lên nhìn mắt cá chân cô.
“Uhm, không có gì đâu...” Bùi Anh khó chịu nhíu mày lại, “Anh buông tay đi...”
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, thả chân cô xuống rồi lại hôn môi cô: “Mấy ngày nay còn có ai theo dõi em không?”
“Không có.”
Tống Nam Xuyên gật đầu: “Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó anh trở về thu dọn đồ đạc với em.”
“Được ạ.”
Tống Nam Xuyên tiếp tục nói: “Anh mang về rất nhiều quà cho em, chút nữa đưa hết cho em xem.”
“Được.”
Tống Nam Xuyên mỉm cười: “ Nhân tiện chúng ta lại thêm lần nữa nhé?
“...” Không được!
Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
306 chương
68 chương
79 chương
86 chương
16 chương