Không khí vùng ngoại ô so với nội thành lại lạnh hơn một chút, Đậu Trạch đội mũ len có sẵn trong xe Hoắc Tư Minh, lại bị người đó thắt chặt khăn quàng cổ, liền áo khoác cũng bị mang theo, hai con mắt nhìn đường cũngkhông nhìn thấy, bởi vậy có chút bất mãn thở dài, nói: "Có hai bước đường, anh cho em mặc dày như thế." Hoắc Tư Minh không để ý tới hắn, tập trung lo lái xe hướng cây ngô đồng héo tàn thấp thoáng trước biệt thự tinh xảo. Đậu Trạch một bên theo hắn đi một bên hỏi: "Bạch tiên sinh mỗi ngày đều từ nơi này hướng về công ty đi làm? Thời gian đi lại cũng cỡ hai giờ chứ?" "Nơi này là văn phòng làm việc của Đoan Văn, hai người bọn họ ở nhà trọ Bạch Nhược An ở nội thành." Hoắc Tư Minh từ từ nói, lại gọi hắn chú ý dưới chân tuyết đọng. Đậu Trạch lôi kéo tay Hoắc Tư Minh nói: "Nhìn nơi này, cảm giác cũng rất thú vị, không có chuyện gì làm còn có thể trồng cây gì đó trước sân." Hoắc Tư Minh cười cười: "Chờ Đậu Đậu xuất viện, chúng ta liền chuyển tới biệt thự Giao Nam đi." "Em đột nhiên nhớ tới một chuyện..." Đậu Trạch lại làm khó dễ lại nghi hoặc mà liếc mắt nhìn hắn, do dự một lúc nói: "Chuyện hài tử, không cần nói cho cha anh? Vẫn là anh nói với ông đi? Ba em cũng coi không thể, cảm giác năng lực chịu đựng cha anh còn rất mạnh." Hoắc Tư Minh nắm tay hắn đi tới bậc thang trước cửa biệt thự, một bên nhấn chuông cửa vừa nói: "Không cần phải để ý đến ông ta." Đến mở cửa chính là một cô gái trẻ tuổi, mặc đồng phục y tá màu phấn hồng, Đậu Trạch lập tức căng thẳng, nhỏ giọng hỏi Hoắc Tư Minh: "Nơi này làm sao còn có người khác a?" "Chỉ là mấy y tá, một lúc nói chuyện bên cạnh không có ai." Hoắc Tư Minh nắm tay hắn ngồi vào phòng khách ở ngoài. Trên mặt Đậu Trạch lộ ra một vẻ mặt xoắn xuýt, lôi kéo góc áo Hoắc Tư Minh, nhỏ giọng nói đến bên tai hắn: "... Em nghĩ lại rồi, chúng ta trở về đi thôi, đến thời điểm em lại uống một chén rượu, thần không biết quỷ không hay rồi làm em là được." Hoắc Tư Minh dở khóc dở cười liếc mắt nhìn hắn: "Lẽ nào sau đó chúng ta mỗi lần lúc làm tình đều phải đem em quá chén? Bệnh tâm lý không chữa khỏi, cuối cùng còn nhiễm phải tửu ẩn." Đậu Trạch cởi áo khoác xuống thở dài: "Em thật sự... Vậy em không phải đem chuyện của hai chúng ta đều cho người khác hết sao?" "Không sao, Đoan Văn là thầy thuốc tâm lý chuyên nghiệp, hắn đã trị cho rất nhiều trường hợp nặng hơn em nữa, em chút chuyện nhỏ này hắn không tính là gì." Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng cầm tay hắn. Đậu Trạch quả nhiên bị hắn nói an ủi không ít, sự chú ý lập tức dời đi, mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Còn có nhiều người bị như vậy sao?" "Đúng đấy." Hoắc Tư Minh vô ý hứng thú, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, cửa phòng Vu Đoan liền bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một tiểu hài nhi, nhiều lắm cũng là mười lăm tuổi, mặc áo dài xuống tới đất, một tai còn đeo một loạt đinh tai, một bên kia vành tai cũng đeo một chiếc khuyên, trên lỗ mũi cũng đeo khuyên mũi. Đậu Trạch nhìn hắn, cảm giác toàn bộ đầu mình đều đau. Chờ tiểu nam nhi mang đôi giày da đen đi ra ngoài, Đậu Trạch không nhịn được cùng Hoắc Tư Minh đối diện một chút, nhỏ giọng nói: "Tương lai Hoắc Khải An nếu mà thành ra như vậy, em nhảy lầu..." Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười cợt: "Anh xem nó, nó bảo đảm bé ngoan." Hai người chính nhỏ giọng nói chuyện, Vu Đoan Văn đưa tiểu hài nhi trở về, diện đối với bệnh nhân thì trên mặt của hắn tựa hồ có thêm một tia ôn hòa, so với lúc trước nghe điện thoại thì thanh âm lạnh như băng khiến người ta không tiếp thu nhiều lắm. Hoắc Tư Minh chào hỏi với hắn, liền gọi Đậu Trạch theo đi vào chuẩn liệu. Đậu Trạch vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn, Hoắc Tư Minh nhẹ nhàng nặn nặn ngón tay của hắn nói: "Nếu như không chịu được liền đi ra, anh liền chờ em ở ngoài." Đậu Trạch lúc này mới bé ngoan đi vào. Hoắc Tư Minh một mình ở trong phòng tiếp khách ngồi một lúc, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất nơi đó xem cảnh tuyết, tối ngày hôm qua rơi xuống một đêm, hiện tại trời đã sáng, nên tuyết cũng ngừng rơi, lưu lại khắp nơi trắng xoá cả một vùng. Hoắc Tư Minh nghĩ đến Đậu Trạch cùng lời của hắn nói: Phải nói cho Hoắc Bảo Hoa sao?... Coi như không nói cho ông ta, đại khái lão già kia cũng sẽ tự mình nghĩ biện pháp biết động tĩnh của hắn, không lên tiếng, chờ chính ông ta chủ động đi gặp hắn... Hừ, cho ông ta biết mặt... Hoắc Tư Minh dùng đầu lưỡi liếm liếm, y tá trước phòng tiếp tân rót cho hắn một chén trà nóng, hắn lại ngồi trở lại trên ghế salông, cầm hai phần văn kiện xử lý, Đậu Trạch mới từ bên trong đi ra. Đỏ mắt lên, đã khóc. Hoắc Tư Minh ngẩng đầu cùng Vu Đoan Văn đối diện, trưng cầu liếc mắt nhìn, nói: "Tuần sau gặp lại." Đậu Trạch gật gù, theo người cáo biệt, Hoắc Tư Minh tiến lên muốn hỏi hai câu, Vu Đoan Văn cũng lắc đầu một cái đem hắn đuổi đi. Ra ngoài Hoắc Tư Minh lại giúp Đậu Trạch mang khăn quàng cổ cùng mũ, chờ đi tới bên cạnh xe, mới hỏi: "Vừa khóc sao?" Đậu Trạch thở dài, gật gù: "Không biết xảy ra chuyện gì lại khóc." Hoắc Tư Minh hỏi: "Khóc lúc muốn đánh anh sao?" Đậu Trạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, không nhịn được nói: "Anh cũng quá đáng, có anh như vậy làm huynh đệ sao?" "Vậy em về nhà lại đánh anh một trận." Hoắc Tư Minh cười nói. "Em đã nghĩ hỏi anh, trước đây thời gian dài như vậy đều bình thường, làm sao đột nhiên liền quyết định đem em làm? Còn cầm thú như vậy!" Đậu Trạch nói, thật có chút muốn bắt đầu đánh ý của hắn. Hoắc Tư Minh một bên đỡ tay lái, vừa nói: "Ngày đó em nói với anh, qua mấy ngày muốn dẫn bạn gái tới gặp anh." Đậu Trạch lúc này mới nhớ lại ngay tình cảnh lúc đó, suy nghĩ một chút, thở dài, không nói nữa. Hoắc Tư Minh quay đầu lại nhìn hắn, lại từ trong hộp lấy một cây kẹo cho hắn, thấp giọng nói: "Xin lỗi, nhất thời kích động làm chuyện sai lầm." Đậu Trạch tiếp nhận kẹo, ở trong tay nắn vuốt, mới xé giấy gói kẹo bỏ vào trong miệng. Hoắc Tư Minh không tìm hắn nói chuyện nữa, mà là nhẹ nhàng đụng một cái ngón tay của hắn, nặn nặn. Khu dân cư bên cạnh có cái công viên rất nhiều cây cối, ven đường phong cảnh không rõ, tuyết trắng bao trùm kéo dài bất tận, cây cối cao thấp dày đặc đứng cùng nhau, như sưởi ấm. Đậu Trạch quay đầu nhìn về phía cảnh tuyết ngoài xe, nói: "Trước tiên đi bệnh viện xem hài tử chứ?" Hoắc Tư Minh nghe lệnh, giẫm chân ga hướng về bệnh viện, tuyết trên đường rất trơn, hắn không dám lái quá nhanh. Đậu Trạch bỗng nhiên nói: "Đêm nay chúng ta về nhà thử xem chứ?" Hoắc tổng sơ ý một chút đạp một chân phanh lại, xe về phía trước đột nhiên theo quán tính lại bật trở về, Đậu Trạch cau mày quay đầu lại nhìn hắn: "Không cần kích động như thế chứ?" "Có chút bất ngờ." Hoắc Tư Minh cũng cảm giác mình không trấn định, hít sâu một hơi, phun ra, nói: "Vẫn là qua một thời gian ngắn nữa đi, bác sĩ nói sinh mổ (c-section) phải ba tháng mới có thể làm được." Đậu Trạch gật gật đầu, cũng không thấy cao hứng bao nhiêu, gãi gãi sống mũi, nói: "Chuyện đó... Con trai ở phía dưới cũng có thể thoải mái?" Hoắc Tư Minh liếm môi một cái, liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được hỏi: "Vừa Vu Đoan Văn ở bên trong cùng em nói cái gì?" "Không nói gì, chính là..." Đậu Trạch suy nghĩ một chút, lại không nói: "Anh đừng hỏi, đó là việc riêng tư." "..." Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút nói: "Thực sự không được... anh ở phía dưới cũng có thể." "... Hay là thôi đi." Đậu Trạch đem kẹo trong miệng liếm đến còn nhỏ xíu, nói: "Em muốn đem anh cũng cho mang thai, thế giới này nhiều lắm hỗn loạn a, hơn nữa liền cái tính khí của anh, vạn nhất lại cho em đến cái thời kỳ hội chứng mang thai, em có thể không chịu được." Hoắc Tư Minh bị hắn nói tới không ngừng cười, đỡ tay lái trên ngón tay mang nhẫn, sấn đến một đôi tay so với bình thường càng đẹp mắt, Đậu Trạch lại hỏi: "Chúng ta nếu như chuyển đến ngoại ô, anh sau đó đi làm làm sao bây giờ?" "Anh có thể không đi làm, có văn kiện thời điểm có thể đưa tới." Hoắc Tư Minh một bên một lần nữa khởi động xe vừa nói. Đậu Trạch bị tư bản chủ nghĩa này làm cho khí tức lại yếu xìu, nhìn hắn nói: "Tuy rằng em cũng là người được lợi bên trong, nhưng vẫn là không nhịn được đố kị, có tiền thực sự là quá tốt rồi." Hoắc Tư Minh cười đưa tay cầm tay hắn, nói: "Chờ hài tử xuất viện, chúng ta có thể đi du lịch kết hôn." "Vẫn là chờ một chút đi, ít nhất chờ hài tử tròn tuổi, nó vốn là sinh ra đã kém cỏi, lại theo chúng ta chạy loạn, đem thân thể cho làm hỏng, thả ở nhà để cho người khác chăm sóc cũng không yên lòng." Đậu Trạch đem thân thể nằm xuống, cúi đầu, đầu dựa vào cửa sổ xe."Hơn nữa ba em bên kia... Ai..." Hắn không nói Hoắc Tư Minh cũng biết, mới vừa bị một trận đánh, cũng biến thành vô cùng hiểu ý, động viên hắn: "Vốn cũng chỉ là một kế hoạch, lúc nào đi cũng có thể, chờ một chút cũng tốt." Xe trở lại nội thành thời điểm đã là buổi trưa, hai người không kịp đi xem hài tử, Hoắc Tư Minh kiên trì muốn về nhà ăn cơm trước, Đậu Trạch liền đồng ý. Xế chiều đi bệnh viện xem hài tử thời điểm vừa vặn đụng tới Lưu Thanh, lão thái thái chính đang cách pha lê nhìn hài tử, mừng rỡ một mặt nếp nhăn, còn lấy điện thoại di động răng rắc răng rắc chụp ảnh. Vừa quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, trên mặt có chút lúng túng, nụ cười cứng một lúc, lại chủ động mở miệng, nói: "Lại đây? Mẹ không thấy con buổi sáng đến." "Buổi sáng có chút việc, liền không lại." Đậu Trạch tới đỡ bờ vai của bà xoa xoa, nói: "Mẹ mỗi trời xế chiều đều đến? Làm sao cũng không nói với con một tiếng, con đi đón mẹ, mấy ngày này ngoài trời rất lạnh." Lưu Thanh lắc đầu một cái: "Cũng không có mỗi ngày đến, chính là thường thường." Hoắc Tư Minh ở bên cạnh cười nói: "Sau này con để tài xế ở phòng bệnh dưới lầu chờ đợi, ngài muốn ra ngoài thì lên xe, trời lạnh đường trơn, lão nhân gia không an toàn." Lưu Thanh mãi đến tận hiện tại còn nhớ vẻ mặt của hắn ở cửa phòng giải phẫu, cũng không dám nói gì, cương mặt cười cợt: "Không cần phiền phức như vậy." Lại quay đầu cùng Đậu Trạch nói: "Tiểu Trạch..." Bà thở dài, do dự một lúc, mới nói tiếp: "Mẹ không nhịn được cho ba con nhìn bức ảnh Đậu Đậu." Thân thể Đậu Trạch đầu tiên là cứng một hồi, quá một lát mới hỏi: "Ba nhìn ra cái gì sao?" "Cái này ngược lại cũng không có, chính là vẫn nhắc tới, con nếu như cũng có đứa bé như thế là tốt rồi, mẹ lúc đó... mẹ lúc đó thiếu một chút liền..." Lưu Thanh không nhịn được động tình, lau khóe mắt ửng hồng, thở dài: "Thật không biết có nói nên hay không... Nếu như chờ ông đi, cũng không biết con đã có đứa bé, ông nên..." Lão thái thái nói không được, dựa đến tay của con trai khóc một lúc, vai hơi rung động. Đậu Trạch nhẹ nhàng vuốt ve bà, thở dài.