Em Mang Thai Con Trai Tôi!
Chương 22
Hoắc Tư Minh nhìn cằm Đậu Trạch cạo râu chưa sạch, trong lòng thở dài, nói: "Em có còn nhớ hay không em đang mang thai?"
"...Cũng không nhất định là làm việc nhiều, tôi đảm bảo...cái kia...." Hắn nói chuyện không có một chút sức lực nào, bĩu môi, lại gãi gãi cổ, một mặt chột dạ.
"Em đảm bảo? Em hứa với tôi em đảm bảo đã bao nhiêu lần rồi?" Hoắc Tư Minh cau mày, nghiêm mặt nói: "Chị của em là một người con gái yếu đuối, đến lúc gánh bao nhiêu hàng hóa, em có thể đứng bên cạnh giương mắt nhìn sao? Buổi tối quầy hàng đặt tới mười một mười hai giờ mà có thể thu sạp à? Ngày thứ hai lại muốn dậy sớm đi làm, em nghĩ tới thân thể của chính mình đấy à? Em có nghĩ tới hài tử không thế?"
Đậu Trạch bị hắn nói tới đầu càng ngày càng cúi thấp, không nói được lời nào.
Hoắc Tư Minh vốn không muốn thuyết giáo, lúc này lại không nhịn được, nói: " Em đi bán vỉa hè, có thể kiếm được bao nhiêu? Một tháng 10 ngàn? Có thể à? Coi như em có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bốn năm trăm vạn, em có biết em lãng phí bao nhiêu thời gian không? Em có biết thân thể em mệt mỏi thế nào không? Có nhiều sinh lực như vậy thì nên đi học, có thể thi đậu cả Harvard. Tôi thà rằng cho em đi học lái cần cẩu, còn tốt hơn là đi bán hàng rong."
Đậu Trạch bị mắng tàn nhẫn, trong lòng cũng không cao hứng, chỉ là nín giận, không nói lời nào. Đôi mắt Hoắc Tư Minh vẫn theo hắn chuyển động, nhìn cái đầu đối diện càng ngày càng thấp, âm thanh lại trở nên ôn hòa, cuối cùng nói: "Anh chỉ sợ thân thể em không thể chịu nổi..."
Đậu Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Mắng người sướng lắm phải không?"
"..." Hoắc Tư Minh nhìn khuôn mặt thanh niên kia khiêu khích, không chủ động được tiến người đi tới, hôn một cái.
Đậu Trạch trong lòng rất khó chịu, nhăn mặt khoát tay một cái nói: " Mắng xong rồi tôi đi..."
"Còn chưa đủ." Hắn vẫn không nhịn được, đưa tay kéo Đậu Trạch vào mình, theo quán tính, Đậu Trạch không tự chủ được bị hắn ôm vào trong ngực, hai môi dán vào nhau, dính sát bờ môi của hắn, đầu lưỡi đưa qua, liếm quanh đôi môi như đang mút liếm vị ngọt của đường.
Đậu Trạch trừng hai mắt, một hồi lâu mới phản ứng được, giãy giụa lên, bỗng nhiên bị Hoắc Tư Minh ôm vào trong lòng, hun hít đến nỗi môi hắn sắp chảy máu, vì quá hoảng loạn mà quyền cước của hắn cũng mất chính xác, vốn định nhắm ngay con cháu tử tôn của hắn, đầu gối giơ lên nhưng miễn cưỡng lại chỉ đá vào bắp đùi của hắn, cách lớp vải không đau gì, bất quá chỉ là gảy ngứa ve vãn. Cũng không quan tâm tên họ Hoắc kia trên mặt có bị thương hay không, giơ tay đấm vào hàm dưới của Hoắc Tư Minh một quyền. Hoắc tổng không tự chủ được ngửa đầu về phía sau, trên môi còn bị Đậu Trạch cắn chảy máu, nhưng trên mặt mang theo ý cười, dựa vào lan can phía sau, có chút bình thản phong lưu.
Đậu Trạch tức giận đến run, mạnh mẽ chùi nước đính ngoài miệng, muốn đạp hắn, lại sợ động thai khí, giơ chân lên lại thả xuống, chỉ vào mũi mắng hắn: "Tôi thao Hoắc Tư Minh nhà ngươi! Đồ tạp chủng, thứ quân khốn kiếp không biết xấu hổ."
Hoắc Tư Minh bất động không nói lời nào, cũng không biết xấu hổ ngồi trấn tĩnh.
Ngoài cửa sổ mưa còn rơi tí tách, Hoắc Tư Minh gõ cửa phòng, không ai trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào, Đậu Trạch lấy chăn đắp lên cả người, trầm giọng mắng: "Cút xéo!"
Hoắc Tư Minh đi tới bên giường, hỏi: "Muốn ăn mì vằn thắn không?"
Đậu Trạch ngồi dậy mắng hắn: "Ăn cái đầu anh chứ ăn!"
Hắn tiến đến sát mép giường ngồi xuống, nói: "Xin lỗi, khó kìm lòng nổi."
"..." Đậu Trạch đã bị mặt dày của hắn làm tức giận đến nổi không nói nên lời, vừa nằm xuống lại, che chăn, trốn bên trong.
Tiền xong rồi, tình thì khó khăn.
Bỗng nhiên Hoắc Tư Minh giở chăn lên, nắm lấy tay hắn, động tác cũng chỉ là cầm lấy, nắm thật chặt, rất chân quý, rất trịnh trọng, sợ hắn chạy mất, nhẹ nhàng gọi tên của hắn: "Đậu Trạch..."
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, ngoài cửa sổ vẫn còn nghe tiếng mưa rơi từng đợt, thời gian hầu như làm cho không gian lúc này bất động.
Qua rất lâu, Đậu Trạch bỗng nhiên mở miệng: "Hoắc Tư Minh..." Tiếng nói của hắn man mác buồn: "Tôi...thật sự không thể tiếp thu tình cảm của anh."
Không khí đột nhiên tĩnh lặng, Hoắc Tư Minh không nói gì, hắn ý thức được, chính mình không giữ được thái độ đúng mực. Hắn vẫn giữ đôi tay kia, một lát sau, có lẽ là một phút, cũng có thể là mười phút, từ từ, từ từ, vô cùng luyến tiếc buông ra.... Lúc sau, Đậu Trạch nghe được âm thanh cửa phòng đóng lại.
Đậu Trạch đêm nay không ra khỏi phòng, còn nồi mì vằn thắn cũng không ai ăn.
Mưa rơi xuống cả một đêm, có điều là mưa nhỏ, hầu như không nghe rõ, cũng không biết Hoắc Tư Minh có bị tiếng mưa quấy nhiễu ngủ không được hay không, nửa đêm ở trần trong phòng khách suy tư...
Ngày hôm sau người giúp việc đến làm việc nhà sớm, sau đó lặng yên rời đi trước khi bọn họ xuống giường.
Hai người lục đục rời giường chuẩn bị đi làm. Lúc tắm Đậu Trạch mới để ý thấy bụng chính mình hơi nhô lên, cũng không thấy hoảng loạn, xuống lầu lại phát hiện Hoắc Tư Minh ngồi trước bàn ăn. Trải qua chuyện tối hôm qua, hai người vẫn còn chút lúng túng, Đậu Trạch mím môi, chủ động chào hỏi: "Sáng nay ăn món gì thế?"
Hoắc Tư Minh tựa hồ có hơi cảm mạo, âm thanh khàn khàn, nói: "Cháo đậu xanh."
"Cảm mạo sao?" Hắn ngồi xuống, trước mắt đã đặt một tô cháo đậu xanh, vẫn còn nóng, trong khay còn có hai cái trứng gà để ăn sáng, vài cái bánh hẹ.
<img alt="" src="https://static./chapter-image/em-mang-thai-con-trai-toi/b8aeed9471f61956d00f2e.jpg" data-pagespeed-url-hash=1327965026 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Bánh hẹ
"Ừ." Hoắc Tư Minh khẽ đáp lời, ăn sáng xong, hắn đi ra phòng khách, cách Đậu Trạch thật xa, ngồi đợi đưa hắn đi làm. Đậu Trạch thấy hắn dùng buổi sáng xong, sợ hắn chờ sốt ruột, ăn như hùm như sói. Hoắc Tư Minh nhìn thấy, không nhịn được nói: "Ăn từ từ." Sau đó ngồi trên ghế sa lông, tùy tiện lấy một quyển sách ra xem, đại khái là sợ Đậu Trạch sốt ruột, nên chuyển động trang sách, truyền đến vài tiếng ho khan khe khẽ.
Đậu Trạch ăn cơm xong, cầm tô vào bồn rửa, rồi đi tới hỏi: "Trong nhà có thuốc không? Uống thuốc rồi hả đi làm?"
"Không sao, buổi trưa tôi đến bệnh viện." Hoắc Tư Minh nói chuyện bằng giọng mũi, đem sách đặt kế khay trà, nói: "Đi thôi."
Đậu Trạch nhìn dáng vẻ hắn có chút bất an, liền căn dặn: "Vậy anh nhất định phải đi bệnh viện, đừng xem là chuyện không to tát gì."
Hoắc Tư Minh cũng không biết có nghe không, gật gù.
Lúc xuống gara, Đậu Trạch đang chuẩn bị mở cửa trước, Hoắc Tư Minh bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngồi vào sau đi."
Đậu Trạch có phần lúng túng, sững sờ một chút, tuy không rõ, nhưng không nói gì.
Trải qua một đêm mưa, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, không khí trong xe hơi lạnh, Hoắc Tư Minh mở cửa sổ chỗ ghế điều khiển ra, chạy với tốc độ nhanh, gió thổi tới, hắn không nhịn được ho khan hai tiếng. Đậu Trạch nhìn thấy nói: "Đóng cửa sổ lại đi, đang cảm mạo, như vậy càng nặng hơn."
"Mở cửa cho không khí lưu thông, không thì lây cho em." Hoắc Tư Minh đánh tay lái nói.
"Sao lại lì lợm thế? Anh nhanh đóng cửa lại. Bằng không, anh tắt điều hòa đi, mở cửa hai bên ghế sau ra." Nói rồi hắn định mở cửa, Hoắc Tư Minh lập tức nói: "Tôi làm, em đừng nên cử động."
Đậu Trạch cười cười: "Tôi ở trong mắt em có phải giống như con búp bê sứ không? Nhúc nhích liền bể?"
Hoắc Tư Minh không lên tiếng, nghe theo lời hắn mở cửa sổ ghế sau, tắt điều hòa.
Đường đi thật sự quá gần, đóng lại điều hòa không bao lâu, Đậu Trạch liền đến công ty. Hoắc Tư Minh liền giẫm phanh, lại nói: "Buổi trưa tôi kêu tiểu Bạch mang cơm đến cho em."
"Anh đừng kêu cậu ấy đến, buổi trưa kêu cậu ấy đi cùng anh đến bệnh viện đi."
Hoắc Tư Minh không trả lời, đánh cái quẹo về phía bên trái, xe đi rồi.
Đến trưa, quả nhiên vẫn là Bạch Nhược An đến đưa cơm.
Đậu Trạch nhận khay cơm, hỏi: "Hoắc...Hoắc tổng thân thể thế nào nào?" Hắn vốn định gọi thẳng tên Hoắc Tư Minh, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng lại nghĩ đến thân phận của người trước mặt, liền đổi xưng hô, còn nói: "Anh ấy có chút cảm mạo."
"Cảm mạo hay không thì không biết, nhưng tính khí không nhỏ...Các người hai ngày nay cãi nhau? Ở chung sao lại để cãi nhau như vậy? " Bạch Nhược An cười khổ hai tiếng, lại nói: "Hắn vừa vào công ty liền mang nhân viên ra quát tháo một trận, sau đó lại đi tới phòng tài vụ xem, liền xem đã hơn hai giờ rồi."
"..." Đậu Trạch nhìn đôi mắt trong veo của Bạch Nhược An mới biết được chính mình trong khoảng thời gian này quá sai, đâu phải hết thảy thư ký cùng ông chủ không minh bạch, cũng không phải người đàn ông đồng tính này yêu thích. Hắn lại có thành kiến...Đậu Trạch thở dài, hỏi: "Anh ta không đi bệnh viện khám sao?"
"Đi tới bệnh viện gì? Ở công ty giáo huấn phòng tài vụ cả hai giờ rồi." Phỏng chừng Bạch Nhược An bị sai khiến từ sáng giờ, cũng tỏ ra bực bội.
Đậu Trạch trách hai tiếng, nói: "Vậy cậu chút về mua cho anh ấy thuốc cảm mạo đi, cho anh ấy uống rồi buồn ngủ, các cậu có thể thoải mái một chút."
Bạch Nhược An cười lên, giễu nói: "Ở đây có không? Nếu cậu có, tôi không cần phải đi một chuyến nữa."
Đậu Trạch nhìn ánh mắt của hắn, hỏi: "Công ty của cậu đều biết anh ấy là gay à?"
"Không phải là TẤT CẢ" Hắn có ý cường điệu chữ cuối cùng. "Bởi vì Hoắc tổng vẫn giữ mình trong sạch, luôn luôn phân định rõ quan hệ nam nữ, nam nam." Bạch Nhược An cố ý gõ gõ vào lòng bàn tay, vẻ mặt mang cảm xúc: "Nguyên do xu hướng tình dục của hắn đối với gia thế vọng tộc vẫn là câu đố, mãi đến tận ngày đó cậu đến công ty." Lại hỏi: "Cậu ở đây có thuốc không? Tốt nhất là gửi một lá thư, tôi đưa cho anh ấy, đảm bảo nhìn thấy là tốt rồi."
Trong công ty Đậu Trạch quả thật có phòng y tế, hắn vừa muốn "Giữ mình trong sạch", vừa nói: "Cậu chờ một chút, tôi lên lầu lấy cho cậu." Lại phản ứng lại, hỏi: "Thế nào mà uống thuốc là tốt rồi? Nhỡ anh ấy không buông tha cho các cậu rồi sao?"
"Biết là cậu quan tâm hắn, còn không thể tốt sao?" Bạch Nhược An đá mắt, trêu đùa: "Không chắc phòng tài vụ cũng có thể gặp may từ cậu đấy."
Đậu Trạch sửng sốt một chút, nói: "Cậu chờ tôi một chút."
"Thong thả, cậu cứ từ từ." Hắn làm ra vẻ mặt rất dung tục.
Đậu Trạch đi lên lầu tìm thuốc, vừa vặn thấy vài viên nửa trắng nửa đen, còn có chai thuốc CHUANBEIPIBA chưa hết hạn, liền tìm đồng nghiệp xin túi ni lông đựng vào. Lúc đi xuống lầu, liền nhìn thấy Bạch Nhược An đứng cùng Trương Di tán gẫu, không biết là nói gì, đem Trương Di cười đến run rẩy.
Chờ Bạch Nhược An đi rồi, Trương Di còn hỏi hắn: "Này anh đẹp trai đó là ai vậy? Ngày nào cũng đến đưa cơm cho cậu?"
"Một người bạn." Đậu Trạch nói.
"Bằng hữu cậu rất khí thế, không phải Hermes thì cũng là Bentley." Trương Di cười nói.
Lời này không có ý gì, Đậu Trạch cũng không tiếp lời, cười cợt, lên lầu ăn cơm.
Bởi vì chuyển ra ngoài nên không cùng nói chuyện với Lưu Dương, ngày hôm nay đi làm liền xông tới bàn hỏi. Lúc ăn cơm Lưu Dương còn nói: "Nhìn cậu cả ngày nay toàn ăn sơn hào hải vị, mặt cũng mập lên."
Đậu Trạch đang do dự có nên hay không gọi điện thoại cho Hoắc Tư Minh căn dặn hắn uống thuốc nên không quan tâm đến lời nói của Lưu Dương, một lát sau vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Minh, nói: Tôi gửi chút thuốc cho Bạch tiên sinh cho anh, anh nhớ ăn rồi uống thuốc. Ps: Tốt nhất là đi khám bác sĩ.
Bạch Nhược An mang theo túi ni lông đi tới, đặt trên bàn, một tay chống lên bàn làm việc của Hoắc Tư Minh, chỉ dựa vào một chân, lắc lư cái đầu tự hào nói: "Như thế nào? Tôi đi mai mối đúng chỗ phải không?"
Hoắc Tư Minh thoáng cong khóe môi, gật gù: "Ừ." Sau đó cầm túi ni lông lấy thuốc ra, như cầm cái thứ đồ cổ tinh tế thưởng thức.
"Tiền thưởng! Lần trước tôi mang chiếc xe anh đi sửa chữa, anh vẫn chưa cấp tiền đấy." Bạch Nhược An dày mặt nói.
"Xe đều là của công ty cho cậu mượn, còn muốn tiền thưởng gì? Tiền xăng cũng đã chi trả rồi."
"Cậu không cung cấp tiền cho tôi như tài xế."
"Là chính cậu không muốn."
"Vậy không được, ngược lại tôi giúp việc cho cậu, cậu phải trả tiền thưởng cho tôi, bằng không lần tới tôi đồn ra toàn công ty nói cậu làm việc trong công ty không đàng hoàng, đi ngủ với cả nam lẫn nữ cho mọi người biết."
Bên này Bạch Nhược An cùng Hoắc Tư Minh nói nhiều, bên kia Đậu Trạch đã kết thúc bữa trưa. Chuẩn bị giờ ngọ ra ngoài làm việc, lúc đứng dậy, Lưu Dương cười hắn: "Cậu có thật hay không ở nhà đại gia ăn tốt? Mới mấy ngày, cả eo cũng to lên một vòng, cho tôi nhìn cơ bụng xem còn không?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
33 chương
16 chương
5 chương
30 chương
157 chương
10 chương
18 chương