Em Mang Thai Con Trai Tôi!
Chương 18
Cả hai cùng trở vể nhà của Hoắc Tư Minh cũng đã 11h trưa, những người giúp việc đang ở bên trong làm cơm trưa. Chiều hôm qua Hoắc Tư Minh cố ý căn dặn các nàng, từ bây giờ, mỗi buổi trưa cuối tuần cũng phải đến làm cơm. Lúc đó Đậu Trạch cũng không chịu ở lại, bây giờ thì hắn cũng đã chấp nhận rồi, vừa nhìn là biết người này suy tính kĩ càng.
Âm thanh của chổi quét nhà, tiếng chén bát cọ vào nhau tạo thành một âm thanh hỗn hợp bên trong phòng. Đậu Trạch đẩy cửa vào đã nhìn thấy các nàng, liền cười chào hỏi một chút, sau đó đi lên phòng ngủ. Hoắc Tư Minh đi vào nhà sau, tiến lại phòng ngủ, gõ gõ cửa phòng ngủ của mình, bên trong nói ra: “Vào đi.”
Hắn vừa mới đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Đậu Trạch đang thu xếp đồ đạc trong va li. Sợ rằng làm bẩn giường hắn nên Đậu Trạch đặt va li dưới sàn. Bên trong va li được mở ra, nhìn thấy rõ có một túi ni long chứa toàn quần lót, đủ màu hồng, lục, lam, đen sặc sỡ không thiếu màu nào, trên quần có in dòng chữ CK, nhìn vào cũng biết đó là hàng giá bình dân.
Hoắc Tư Minh có lòng muốn giúp hắn đổi những cái quần này, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt vào trong, dừng 20s mới nói: “Hiện tại quần này rất chặt?”
“Cũng còn tốt.” Đậu Trạch cúi đầu kéo thắt lưng của chính mình, nói: “Trước đây mua quần áo cũng rộng, vì sợ ngày nào đó ăn nhiều rồi mập lên, nên bây giờ thật sự đồ mặc vẫn còn được.”. Tay hắn còn kéo hai cái quần trên người, tựa hồ đang tìm kiếm nơi để đồ đạc.
Hoắc Tư Minh nói: “Để trong ngăn tủ của tôi đi.” Hắn đi tới mở cửa tủ, lật qua lật lại quần áo bên trong, nơi đó có chứa một số quần áo, vài cái áo sơ mi, áo ngủ, áo mặc thường ngày, một số quần lót, đều được xếp chỉnh tề. chứa trong một ngăn tủ rất rộng. “Để vào đó đi, laptop của em có thể để trong thư phòng, nơi đó để làm việc, có wifi cũng tiện.”
Đậu Trạch gật gù, nhìn Hoắc Tư Minh ở lại treo quần áo, lại nhìn quần áo rẻ tiền trong tay mình, nở nụ cười, nói: “Đồ của tôi để chung với hàng hiệu của anh quả là không hợp.”
Hoắc Tư Minh nhìn hắn cong khóe môi, nói: “Có người ăn mặc giản dị nhưng nhìn vào rất đẹp, có người mang trên người hàng hiệu nhìn cũng giống như bán quán hàng rong bên ngoài. Quần áo giá trị, cơ bản chỉ đoán được là hạng người gì mà thôi.”
Nghe hắn nói vậy, trên mặt Đậu Trạch nở nụ cười như hoa, không nói gì nữa, đem quần áo để vào trong tủ đồ của Hoắc Tư Minh.
Hoắc Tư Minh nói: “Tôi qua phòng giữ đồ, em từ từ thu dọn đi, một lúc xuống ăn cơm.”
Hắn gật đầu, tổng cộng cũng không có bao nhiêu đồ vật, lúc Hoắc Tư Minh ra ngoài thì hắn cũng dọn gần xong rồi.
Người giúp việc đứng ở phòng khách hô: “Hoắc tổng, đã đến giờ dùng cơm rồi.”
Đậu Trạch thay một bộ đồ thường, đi xuống lầu, các nàng hỏi: “Đậu tiên sinh, cơm trưa đã làm xong, chúng tôi về trước.”
Hắn bị gọi ‘Đậu tiên sinh’ thật không dễ chịu, nhìn các nàng cũng gần bằng tuổi của mẹ hắn rồi. Hắn ngần ngại cười ra tiếng nói: “Có thể đừng gọi tôi như vậy, gọi tiểu Đậu là được rồi.”
Các nàng nhìn dáng vẻ nhu thuận dễ gần của hắn, trước khi về liền sửa lại xưng hô.
Hoắc Tư Minh đại khái là có bệnh thích sạch sẽ, tối hôm qua ở bệnh viện ngủ một đêm, ngày hôm nay trở về liền muốn tắm rửa. Mấy cô giúp việc vừa ra cửa, hắn liền quắn khăn tắm từ phòng tắm bước ra. Làn da của hắn so với Đậu Trạch lại có phần trắng hơn, bắp thịt trên người nổi lên cuồn cuộn nhưng không có vẻ gì là mập mạp mà là nhìn cơ thể rất đầy đặn so với khung xương thon dài kia.
Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn nhìn cơ thể hắn, cau mày nói: “Sao anh không mặc quần áo mà lại ra đây? Nhỡ các cô giúp việc còn ở lại thì sao? Nhìn có phù hợp không?”
Rõ ràng Hoắc Tư Minh đang muốn trưng bày cơ thể tuấn mỹ này ra, giờ lại bị một trận phê bình nhưng cũng không buồn phiền mà nói: “Tôi nghe được bên ngoài đóng cửa rồi mới bước ra.”
“Vậy nhỡ người ta vào kiểm tra đồng hồ nước? Hay mấy cô giúp việc ra ngoài mua muối? Ăn mặc như vậy bước ra không thích hợp.” Hắn nói xong lại ý thức được lời nói của mình đã vượt qua giới hạn, lúc Hoắc Tư Minh ở một mình làm sao chắc là hắn không làm thế, tại chính mình tỏ vẻ mà không biết ngại, đi quản người ta, thiệt là không biết phân biệt.
Hoắc Tư Minh cũng không chấp nhất lời chỉ trích của hắn, mà thoải mái nói: “Cả hai đều là nam nhân, em ngại cái gì?”
“…” Đậu Trạch bị hắn làm cho nói không nên lời, từ trong mũi thở ra hơi mạnh, nói trách đi: “Mặc quần áo vào rồi xuống ăn cơm.”
Chờ Hoắc Tư Minh từ trên lầu xuống, Đậu Trạch đã bới cơm cùng mở nắp đồ ăn hết rồi. Hoắc Tư Minh cũng biết khẩu vị của hắn, không chút biến sắc, tên đầu bếp kia cũng dạy dỗ được rồi. Đậu Trạch cũng không nói gì, cảnh tượng này thật sự lúng túng, hai người ngồi yên tĩnh đối diện nhau ăn cơm nhưng không tìm ra được một đề tài nào để tán gẫu.
Đậu Trạch khỏe lại ăn uống cũng nhanh hơn, Hoắc Tư Minh cũng cảm giác được, nhưng không nói ra, chậm rãi dùng đũa gấp một miếng dưa cải chua trơn nhẫn, nói: " Công ty của em tên là "Chăm sóc sắc đẹp Duyệt Vi" à? Là nhãn hiệu mới?"
"Đúng đấy, thành lập cũng chưa tới 5 năm". Hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện cơ mật gì, thuận miệng nói cho Hoắc Tư Minh: "Quy trình sản xuất thì nhập từ một chỗ khác, hiện tại thì đang khai thác một số thị trường mới, một số tiểu thương thì cũng nhập hàng từ công ty, công ty cũng không có mở cửa hàng để buôn bán. Phương pháp phối chế sản phẩm tuy là không mới nhưng cũng không làm trái quy tắc mà làm sản phẩm hấp dẫn để thu hút khách hàng, chỉ quan trọng vào chất lượng sản phẩm mang lại, công ty thành lập không lâu, bộ phận quảng cáo vẫn chưa được hình thành, vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò." Nói về lĩnh vực mà mình am hiểu, mồm miệng Đậu Trạch lanh lợi hẳn ra, cuối cùng còn mở miệng cười, nói: "Thế nào? Anh muốn mở thẩm mỹ viện à? Tôi chiết khấu giá bán sản phẩm cho anh."
Hoắc Tư Minh cười cợt: "Em đối với những khách hàng khác cũng như thế à? Chuyện gì cũng nói hết ra?"
"Đối với bọn họ thì khẳng định không như vậy, còn anh thì khác. Anh không phải chuyên kinh doanh lĩnh vực này thì điều tra để làm gì? Tôi giấu anh chi?" Hắn hiểu Hoắc Tư minh là người tinh thông, liền cảm thấy Hoắc Tư Minh ngoài phương diện nào đó thiếu hụt thì còn lại chuyện gì cũng làm được.
Hoắc Tư Minh đứng dậy giúp hắn chang súp chua cay vào chén, liền thuận miệng hỏi: "Nếu công ty không có tiền đồ như vậy, sao em còn ở lại làm, vậy mà còn rất phấn khởi? Tôi thấy trong túi báo cáo của em, toàn là báo cáo về phân tích khách hàng, phân tích lòng tin khách hàng đối với sản phẩm, những việc đó là bên bộ phận marketing. Em làm có hữu dụng không?"
Đậu Trạch tranh luận đến phấn khởi, uống một hớp súp, nói: "Ai nói không có tiền đồ? Vậy là chưa đấy thôi, làm được thành tích, tôi cùng công ty mới trưởng thành hơn, đây mới thật sự có giá trị. Nếu như ở những công ty nước ngoài lớn như châu âu hay châu mỹ, tôi làm ở đó cả đời cũng không thể thăng chức, đó mới là không có tiền đồ." Hắn nhớ tới Hoắc Tư Minh nhắc đến phần thông báo kia, vô vị liếm miệng nói: "Phần báo cáo đó lúc trước để dùng báo cáo khi đi công tác, tôi làm rất tốt, kết quả không dùng đến..."
Hoắc Tư Minh hiểu rõ, nói: "Đều sẻ có cơ hội dùng đến."
"Anh làm sao đột nhiên hỏi chuyện này? " Hắn ăn đã gần no, chùi miệng hỏi.
Hoắc Tư Minh suy nghị một chút, nói: "Gần đây định thu mua một công ty mỹ phẩm, quy mô cũng gần như Duyệt Vi vậy, liền muốn hỏi em chút ý kiến."
Đậu Trạch cười ha ha lên: "Tôi có gì tốt để hỏi ý kiến? Anh vẫn nên xem số liệu đi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, đối với công ty cũng là xuất phát từ lợi ích bản thân, không có giá trị kham khảo."
"Tại sao không có? Em hôm nay nói cho tôi rất nhiều thứ có giá trị.". Hắn cười cười, lại nhìn đôi mắt Đậu Trạch, nói: "Không phải mỗi nhân viên đều tận tâm với công việc giống như em, làm người khác phải kính nể."
Ngàn xuyên vạn xuyên nịnh nọt phóng ra, liền đem Đậu Trạch bay lên trời, hắn cao hứng nhếch miệng lại có chút ngượng ngùng, nói: "Củng đừng nói khuếch đại như vậy chứ, chính là...chính là cố gắng an phận làm việc mà thôi. Anh cả trăm công nghìn việc, so với cực khổ của anh thì có đáng gì."
Hoắc Tư Minh cười cười không nói lời nào, đứng lên dọn bàn ăn, Đậu Trạch muốn phụ một tay, bị hắn từ chối: "Em đến phòng khách nghỉ ngơi đi, hay là xem TV đi, tôi lại sợ chuyện gì ngoài ý muốn."
Nghe hắn nói vậy, Đậu Trạch liền thu tay lại, nhưng không đi xem TV mà đi đến phòng khách xem tài liệu. Hoắc Tư Minh rửa chén xong đi đến, thúc hắn lên lầu ngủ trưa. Trong thành phố này, mấy nhân viên bình thường ai lại có thói quen này? Ít nhiều gì cũng đi ngủ một lát chừng 20 phút, huống hồ Đậu Trạch là người chịu khó, đã hai năm đều không ngủ quá giờ ngọ. Lúc này vì cái thai trong bụng, nên không thể giả vờ giả vịt, không nghĩ là nằm ở trên giường, nhưng thật sự là buồn ngủ.
Nệm này thật ra rất nhuyễn lại thoải mái, nằm xuống mọi mệt mỏi đều tan biến hết.
Hoắc Tư Minh thúc hắn đi ngủ, chính mình lại không ngủ, xem một số tư liệu công ty Duyệt Vi mà nhân viên cấp dưới gửi cho hắn, xoa xoa mi tâm. Số liệu cùng với lời nói của Đậu Trạch gần như giống nhau, công ty này tựa như vô bổ, ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc, tuy có tiền đồ, nhưng bởi vì người lãnh đạo không chút tài cán gì, 5 năm mà cũng chỉ khai thác được một số thẩm mỹ viện làm thị trường, thiết bị công ty cũng kén chất lượng, định vị không đủ chính xác, trang trí đẹp nhưng không đủ để thu hút khách hàng.
Ngày hôm nay Đậu Trạch ngủ trưa không dài, từ phòng ngủ bước ra đã thấy Hoắc Tư Minh mới vừa gọt một dĩa trái cây, liền đưa cho hắn một ly nước. Tỉnh ngủ rất dễ khát nước, hắn nhận lấy liền uống, uống một nửa, hỏi: "Anh không ngủ trưa sao?"
"Ngủ được 10 phút, tôi ngủ ít." Hoắc Tư Minh đẩy đĩa trái cây về phía hắn.
Đậu Trạch ăn một múi cam, Hoắc Tư Minh hỏi: "Ngọt không?"
"Ngọt". Hắn ăn một miếng nữa, nói: "Anh cũng ăn đi." Hai người dường như trở lại ngày trước, đều hiểu ý nhau, ngồi chung một chỗ ăn hết cả đĩa trái cây.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rừng rực, Đậu Trạch đi phòng vệ sinh rửa mặt, đi ra liền nói: "Tôi đến bệnh viện thăm cha, hôm nay thứ 7, không đi cha lại chờ."
"Tôi đưa em đi."
Từ khi 2 người ký hợp đồng, Đậu Trạch cũng không tự đi, đến đó cũng phải Hoắc Tư Minh đưa đi, không cho đưa lại muốn cãi nhau. "Đi qua công viên nhỏ là đã đến rồi, anh ở nhà đợi đi, bên ngoài rất nóng."
Hoắc Tư Minh không đồng ý, hắn không biết tìm từ đâu một cây dù cực lớn che nắng, một đường hộ tống Đậu Trạch đi bệnh viện. Cũng may là trời nóng, người ra đường không nhiều, bằng không lại nhìn thấy cảnh hai nam nhân làm loại ám muội này thì không khỏi đàm tiếu.
Đi tới hành lang dưới lầu, Hoắc Tư Minh vẫn không lên, mà trở về đường cũ. Đây là sự kiên trì của Đậu Trạch, ngày hôm nay thứ 7, đại khái hắn sẽ ở trong bệnh viện lâu một chút, cũng có thể ở lại bồi người nhà ăn cơm tối cũng nên, cũng không thể để cho Hoắc Tư Minh đứng đợi cả một buổi chiều.
Lúc đi vào phòng bệnh, hiếm thấy Đậu Nguyên cũng đến, Đậu Trạch liền hỏi: "Hôm nay chị không tăng ca sao?"
Đậu Nguyên nói: "Chị đổi việc làm rồi."
Đậu Trạch kinh ngạc, hỏi: "Đổi khi nào? Làm sao không nói một tiếng?"
"Là cuối tuần trước, đãi ngộ cũng không tệ lắm."
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
83 chương
163 chương
108 chương
22 chương
11 chương