Em Mang Thai Con Trai Tôi!
Chương 14
Nhận được câu trả lời như vậy, không ai lại không cảm thấy thất vọng, Hoắc Tư Minh cũng không nói gì, hai tay để vào túi quần, trầm mặc đi về phía trước.
Một lát sau, Đậu Trạch hỏi: "Sau này, tôi có thể hay không...đến thăm nó một chút?"
Hoắc Tư Minh bỗng nhiên dừng bước, rất ít khi thấy hắn chau mày, âm thanh rất thấp, nói: "Nếu như em không xem nó là con của mình, còn tới thăm nó làm gì? Có ý nghĩa gì không?"
Đậu Trạch đối mặt với những câu chất vấn nhất thời không thể nói được, cũng là lần thứ 2 thấy Hoắc Tư Minh kìm nén lửa giận, mấp máy môi vài lần, cúi đầu không phát ra tiếng. Nhưng một lát sau, hắn vẫn cúi đầu đi mà không biết mình đi sai hướng, Hoắc Tư Minh đưa tay kéo hắn lại, nói: "Bên này."
Đậu Trạch không biết tại sao Hoắc Tư Minh lại tức giận, hay là vì hắn không chịu trách nhiệm? Vẫn là vì những lời nói lúc trước phân rõ giới hạn? Hắn không hỏi lại, Hoắc Tư Minh cũng không nói. Hai người trầm mặc đi hết đoạn đường, mãi đến tận hành lang lên phòng bệnh VIP, Hoắc Tư Minh nói: "Tôi đứng đây chờ em."
"Anh không đi lên sao?"
Hoắc Tư Minh đưa con gấu màu phấn hồng cho hắn, nói: "Không, tôi đến thì bá phụ phá mẫu lại quan trọng vấn đề."
Đậu Trạch nhận lấy, nhìn con gấu, xoa xoa cái mũi tròn tròn rồi nói: "Được, tôi sẽ trở lại sớm."
Hoắc Tư Minh an vị ngồi xuống ghế đá chỗ vườn hoa dưới lầu. Mùa hè muỗi sinh trưởng rất nhiều, vườn hoa lại lại nơi sinh sống tốt. Mặc dù hằng ngày quét tước sạch sẽ cũng không giảm đi bị mấy con muỗi ẩn náu làm quấy nhiễu. Con muỗi đầu tiên vây quanh Hoắc Tư Minh, thăm dò trên khuôn mặt anh tuấn, Hoắc tổng luôn luôn trong tư thế thanh nhã, động tác đuổi muỗi cũng không khỏi khả ái, hắn lấy tay xua muỗi, nhưng phát hiện không có tác dụng gì, dùng hai tay đập, con muỗi kia cuối cùng cũng từ bỏ khuôn mặt của hắn, lại tiến công xuống bàn chân phục kích.
Đậu Trạch từ phòng bệnh đi xuống tìm đến, nhìn thấy Hoắc tổng đang khom lưng đứng ở bên kia đối đầu với mấy con muỗi dưới bắp chân, tư thế cẩn thận tỉ mỉ trái ngược với một người kinh doanh rất không hợp, có hơi pha trò khả ái. Không đợi hắn cười ra tiếng, Hoắc Tư Minh đã phát hiện ra hắn, có phần vội vàng sửa sang lại quần áo, nói: "Bá phụ thế nào?"
Đậu Trạch nói: "Cũng tốt, so với trước thì tốt hơn rất nhiều, bác sĩ có đến cho ý kiến, hy vọng có thể làm phẫu thuật sớm hơn."
"Vậy thì tốt.". Hoắc Tư Minh hỏi: "Con bé có thích đồ chơi đó không?"
"Rất thích, tôi mới đưa, nó trợn cả mắt lên, con bé nói là có xem qua một bộ phim hoạt hình có nhân vật như vậy.". Có lẽ tối hôm nay đều trôi qua suông sẻ, cả nhà cũng không có chuyện gì nên tâm tình Đậu Trạch cũng trở nên thoải mái lên, hắn nhìn trên cằm Hoắc Tư Minh có vài vết cắn, cười hỏi: "Làm sao để bị cắn như vậy chứ? Đây cũng có một vết này."
"..." Cả người Hoắc tổng đều bị trọng thương, có phần mất mặt: "Trong đây muỗi nhiều quá."
Đậu Trạch lần này cười lớn, nói: "Kỳ thật anh không cần đưa tôi đến, ở nhà đợi là được rồi."
Hoắc Tư Minh cũng không để ý đến lời nói của hắn, liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: "Đã hơn chín giờ, trở về thôi."
Đậu Trạch nghe thấy, cũng không thèm để ý, hai người lại đi qua công viên, đi được một nửa, hắn bỗng nhiên cảm giác được bên trong cái bụng lại nhúc nhích, ngay lập tức đứng lại. Hoắc Tư Minh quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Cái bụng tôi... vừa nãy có nhúc nhích một chút." Đậu Trạch đứng đờ nói.
Hoắc Tư Minh rõ ràng cũng sốt sắng lên hẳn, nhìn chằm chằm cái bụng Đậu Trạch, đến nửa ngày mới nói: "Tôi có thề sờ được không?"
"...Nó đã im lặng rồi." Đậu Trạch nói.
"..." Hoắc Tư Minh một lần nữa để tay về trong túi quần, nói: "Vậy chúng ta đi chậm một chút."
Bóng đêm thâm trầm, trong công viên hóng mát lại không nhiều người, bọn họ đi qua cây cối xanh um trên đường, hai bên đường trồng cây theo phong cách châu Âu, bốn góc mái cong chiếu đèn sáng tỏa cả một khu. Đậu Trạch nhìn thấy bóng Hoắc Tư Minh dưới đường có vẻ thất vọng, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi, có phần không dành lòng, nói: "Vậy anh sờ đi."
Hoắc Tư Minh mang cặp mắt sâu sắc vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn, chần chờ hai giây, xuyên qua áo đưa tay vào trong sờ cái bụng phẳng kia, nhưng dây lưng lại gây trở ngại cho bàn tay to lớn của Hoắc tổng tiến vào. Đậu Trạch nhìn ra, có phần lúng túng mở dây lưng ra, làm tư thế như mời đến, hơi quay mặt đi chỗ khác. Hoắc tổng thuận tay liền luồng vào, tinh tế xoa xoa cảm nhận, thai không tìm thấy, cơ bụng... vẫn còn rõ ràng từng khối múi, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng lại không muốn buông tay.
Đậu Trạch cứng đờ, lúng túng cực kỳ, lòng bàn tay của Hoắc Tư Minh truyền nhiệt độ ấm nóng làm hắn nhớ đến cái đêm hoảng loạn kia, hắn không nhịn được nữa, nắm chặt tay Hoắc Tư Minh, nói: "Xong chưa?"
Hoắc Tư Minh liền thu tay về, một lần nữa để tay vào túi quần, chờ Đậu Trạch nịch lại dây lưng. Tình cảnh như thế thật sự có phần quỷ dị, trên mặt Đậu Trạch đang như thiêu như đốt, không dễ chịu chút nào, thậm chí hắn hoài nghi bản thân có phải vừa bị quỷ thần xui khiến hay không lại dâm ma động lòng trắc ẩn với cái hành động đó của Hoắc Tư Minh.
Hoắc Tư Minh trầm mặc, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên nói: "Trời đã tối rồi, trong nhà có phòng khách, không bằng...em ở lại một đêm?"
Đậu Trạch vẫn cúi đầu không lên tiếng, chờ hắn nói xong mới nói: "Tôi đi xe công cộng."
"Bây giờ xe công cộng đã hết giờ chạy."
Đậu Trạch liền ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt có vẻ ẩn nhẫn, có phần phẫn nộ, có vẻ không cam lòng hỏi: "Hoắc Tư Minh, tôi có cần phải bán thân hay không?"
Đầu ngón tay của Hoắc Tư Minh còn lưu lại nhiệt độ lúc nãy của Đậu Trạch, loại cảm xúc của sự vấn vương này không thể làm hắn kịp phản ứng, nhưng hiển nhiên là hắn không muốn để Đậu Trạch bây giờ trong lòng tràn ngập oán giận mà chấp nhận yêu thương hắn, hơn nữa bây giờ bọn họ có một đứa bé.
Thấy hắn không lên tiếng, Đậu Trạch nói tiếp: "Anh có phải đã có suy tính từ trước? Từ khi nào thì bắt đầu? Từ năm thứ hai đại học lần đầu tiên nhìn thấy tôi đúng không?"
Hoắc Tư Minh mím môi, nếu như bây giờ làm ra vẻ mà nói chuyện thì Đậu Trạch sẽ mất sỉ diện, hoặc có thể làm Đậu Trạch tổn thương. Hắn nói: "Tôi đưa em về nhà."
"Không cần!" Đậu Trạch phất tay, thắt lưng của hắn không buộc chặt, theo động tác mà sứt ra, lại trong bầu không khí căng thẳng bị cái tiểu tiết này làm dứt khúc, không khỏi xấu hổ, hắn nói: "Tôi tự về!"
Dứt lời, hắn bước ra vỉa hè đang đậu một chiếc taxi, lên xe trở về.
Thế là trên đường về chỉ còn lại một mình Hoắc Tư Minh, hắn nhìn Đậu Trạch đang dần xa, trầm mặc một hồi, trên môi lộ ra một vòng cung nhợt nhạt.
Phần lớn đi lại Đậu Trạch đều dùng phương tiện xe công cộng, đã rất lâu hắn không đi xe taxi, nhớ lại nhiệt độ trong lòng bàn tay của Hoắc Tư Minh truyền vào bụng mình, gò má không khỏi từng trận nóng lên, trên trán mơ hồ như chảy ra mồ hôi lạnh, đó chính là hắn vì Hoắc Tư Minh mà vượt qua quy củ nên có chút phẫn nộ, lại vì chính mình không thể không sử dụng chút tình cảm này, cảm thấy xấu hỗ khi lợi dụng bào thai trong bụng làm ra loại hành vi này.
Xe taxi màu lam đậm chạy trong màn đêm tối, Đậu Trạch hướng nhìn lên bầu trời, ven đường rực rỡ màu của bóng đèn neon, Hắn nói: "Đại ca, anh đến phía trước giao lộ rồi ngừng."
Nơi đó cách ký túc xá của hắn khoảng một kilomet, Đậu Trạch thanh toán tiền xong, lúc xuống xe mới phát hiện mình để quên ba lô đựng công văn ở nhà Hoắc Tư Minh, may là điện thoại của hắn còn để trong túi, xấp văn kiện kia cũng không có cần gấp. Hắn từng bước tiến về ký túc xá, ánh sáng đèn đường chiếu trên người hắn, không ai biết trong lòng hắn lúc này là loại cảm xúc phức tạp như thế nào. Hoắc Tư Minh sẽ vì hắn nổi giận rời đi mà tức giận sao? Hắn có bỏ qua cho việc tùy hứng tức giận của mình không?
Bàn tay Đậu Trạch cầm điện thoại xoay xoay mấy lần, mãi đến tận khi hắn bước vào cửa phòng, nhưng cũng không đủ dũng khí để gọi. Vừa lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, liền nghe được âm thanh bên trong răng rắc mở cửa phòng, Lưu Dương từ bên trong ló ra nửa cái đầu, hỏi: "Hôm nay sao không có xe đưa cậu về à?"
Hắn sửng sốt một chút, không nghĩ đến Lưu Dương đã biết được hành tung mỗi ngày của mình, có chút không vui, nhưng lại vô lực và xấu hổ. Hắn đưa tay mở cửa ra, không nói gì, đi vào thay một đôi dép khác. Lưu Dương lại hỏi: "Cãi nhau à?"
Đậu Trạch không hề trả lời hắn, hắn tiếp tục nói: "Đậu Trạch, cậu đừng có mà suy nghĩ nhiều, tốt như vậy thì nên giữ chặt, bây giờ hoàn cảnh nhà của cậu..."
Lưu Dương nói liên miên cằn nhằn như Quan Thế Âm khẩn cô chú chụp vào đầu hắn, cảm thấy xung quanh mơ hồ, hắn không nhịn được rống lên một tiếng, đem cái gối trên giường chọi xuống đất mạnh mẽ, Lưu Dương theo vào nhìn thấy sợ hết hồn, lùi về sau nói: "Sao lại nổi giận? Tôi cũng không có chọc giận cậu."
Đậu Trạch nhoài người lên giường, có chút khổ sở, hắn đem mặt chôn trong chăn, buồn buồn nói: "Đi ra nhớ đóng cửa lại, cảm ơn."
Lưu Dương hừ một tiếng, nhỏ giọng nhắc tới: "Chó cắn Lữ Động Tân- không nhìn được lòng tốt."
Có lẽ mấy ngày liên tiếp uể oải thế là hắn không chống đỡ được nữa, hay là bởi vì hắn mang thai nên yếu đuối, tối hôm đó, Đậu Trạch cũng không tắm rửa mà nằm ngủ luôn trên giường, cũng không thấy Hoắc Tư Minh nhắn cho hắn: Em để quên văn kiện ở cho tôi, sáng mai tôi đón em đi làm.
Sáng thứ hai sau khi tỉnh lại, Đậu Trạch mặc áo sơ mi trên người nhăn nhíu đã không còn trên hình dáng gì nữa, hắn mơ hồ đem quần áo cởi, quen là trong bụng đang có tiểu quái vật, chợt vội vàng lấy một cái khăn lông khoác vào đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đi ngang phòng bếp thì Lưu Dương đang nấu ăn chui ra liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đậu Trạch, sao bụng cậu lại to ra thế? Ôi? To ra nhưng cơ thịt cũng không mất nhỉ."
Một câu nói đem Đậu Trạch từ trong mộng tỉnh hẳn, hắn bước vội tới phòng vệ sinh, suýt chút nữa lại bị trượt chân.
Phòng vệ sinh và phòng tắm là một, trong phòng đặt một cái gương lớn, hắn và Lưu Dương lại ít khi sử dụng, nên cái gương đã đóng một lớp bụi. Hắn có phần kích động, cũng không kịp nhớ ra bền mặt dơ bẩn, trực tiếp phủi lớp bụi dính, sau đó đứng thẳng người, rồi nghiêng người sang một bên, phát hiện hình thể đẹp đẽ của mình quả nhiên có một mảng nhô lên không được tự nhiên, tuy rằng cơ bụng vẫn còn, nhưng cởi quần áo vẫn có thể quan sát rõ ràng.
Hắn vô lực đỡ tắm gương thở hổn hển một lúc, Lưu Dương mang một tô mì đã xong ăn đến cửa phòng gõ: "Đậu Trạch cậu làm gì thế? Táo bón à?"
"....A" Hắn xoay người kéo mành đi vào phòng tắm mở vòi sen.
Lưu Dương cũng không gọi nữa, quay đầu về phòng bếp rửa chén, Đậu Trạch liền ở phòng tắm lớn tiếng mắng hắn: "Tôi đang tắm! Vòi nước anh mở là nước nóng, muốn bỏng chết tôi à?"
Tính khí của hắn luôn luôn tốt, chưa từng đối đãi với người nào như vậy, hôm nay đúng là hiếm thấy. Lưu Dương cũng không phiền muộn, như là phát hiện ra thế giới kỳ quan liền bỏ tô đang rửa xuống chạy tới hỏi: "Đậu tử, cậu có khó khăn thì nói cho tôi biết, có phải là cãi nhau với phú bà? ( chỉ người đàn bà giàu có, Lưu Dương vẫn nghĩ Đậu Trạch bị một người đàn bà giàu có bao nuôi, ý là Đậu Trạch lái máy bay a).
Đậu Trạch cầm cục xà phòng ném đến của phòng tắm, âm thanh sinh ra vang lên, mắng: "Cút!"
Chờ Đậu Trạch từ phòng tắm bước ra, đã bọc mình lại toàn thân kín đáo, Lưu Dương đại khái vừa bị mắng tàn nhẫn, có chút sinh khí, cũng không phản ứng với hắn. Đậu Trạch trở về phòng ngủ, điện thoại di động đã vang lên lần thứ 3, trên màn hình hiện lên tên Hoắc Tư Minh.
Hắn do dự một giây rồi bắt máy, âm thanh bên kia có cảm giác rất gần, Hoắc Tư Minh nói: "Tôi đang đứng dưới lầu ký túc xá chờ em."
"...Anh đợi tôi một chút.". Đậu Trạch cấp tốc từ ngăn kéo lấy ra một bộ đồ nhân viên mặc vào. Từ phòng ngủ. Lúc đi ra từ phòng ngủ, Lưu Dương cũng chuẩn bị đi, mang vẻ mặt không cao hứng liếc hắn. Đậu Trạch thầm nghĩ, lần này chạy trời không khỏi nắng, Hoắc Tư Minh đang đứng dưới lầu chờ hắn, Lưu Dương lại cùng với hắn bước ra nhất định sẽ đụng mặt nhau.
Lưu Dương nghiêng mắt hỏi hắn: "Cậu có đi hay không?"
"Đi"
Đi xuống lầu, quả nhiên thấy Hoắc Tư Minh đang chờ mình, thấy bọn họ đi xuống, từ cửa xe nghiêng đầu ra gọi hắn: "Đậu Trạch, bên này."
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
83 chương
163 chương
108 chương
22 chương
11 chương