Em mãi mãi là của tôi
Chương 34
Mẹ của Thiên Phong đứng trên tầng nhìn thấy tất cả sự việc. Bà mỉm cười hạnh phúc vì đã tháo được nút thắt trong lòng của Lam Y.
"Đến lúc ta phải về rồi"
"Đúng, đến lúc phu nhân phải về rồi. Chắc hắn lão gia nhớ bà lắm rồi"
[...]
Ngày hôm sau, mẹ của Thiên Phong chuẩn bị ra về. Trước khi đi, bà dặn dò các con mình
"Mẹ phải về rồi, hai đứa giữ gìn sức khỏe"
Mẹ anh bế Tâm Phúc, đung đa đung đưa, bà vừa nói vừa cười làm thằng bé không khỏi thích thú.
Mẹ anh đưa con cho cô bế, rồi nói tiếp.
"Hai đứa định bao giờ kết hôn?"
Cả bầu không khí bỗng trở nên im lặng, không ai trong hai người trả lời bà. Mẹ anh xoa đầu Tâm Phúc rồi nói tiếp.
"Thôi được rồi, chưa muốn thì thôi. Mẹ về đây"
Lam Y một tay bế con một tay nắm lấy áo của mẹ anh. Cô không muốn để mẹ anh đi về, trong lòng cô cứ cảm thấy bất an lo lắng không nguôi.
Bà gỡ tay cô ra, rồi hôn lên trán Tâm Phúc, quay ra nhắc nhở Thiên Phong.
"Chăm sóc con bé cẩn thận"
"Vâng mẹ, mẹ đi thong thả ạ"
"Con chào bá"
Mẹ anh nhăn mặt nhìn Lam Y tỏ vẻ không vừa ý. Lam Y nhận ra điều này, cô sực nhớ ra là mình đã gọi nhầm.
"Con chào mẹ"
Mẹ anh đi ra xe, người tài xế kia đã mở cửa đợi sẵn. Bà ngồi lên xe, người đó đóng cửa lại. Mẹ anh ngó đầu ra phía ngoài cửa dơ tay ra vẫy. Lam Y cũng vẫn tay lại.
Lam Y trong lòng cảm thấy bất an hơn, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Khi xe đã đi khuất, cô ôm lấy con mình đi lên phòng.
Thiên Phong lúc này cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngày qua mẹ anh ở đây như một cực hình của anh vậy.
[...]
Trưa hôm ấy....
Lam Y bế Tâm Phúc đứng ở giữa đồng cỏ xanh ngát mênh mông. Không khí ở đây rất dễ chịu, gió thổi nhè nhẹ rất mát mẻ.
Thiên Phong từ đâu đi đến, anh giật lấy Tâm Phúc ở trên tay cô đi mất. Lam Y chạy theo nhưng không kịp, bóng người của anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
"Trả con cho tôi"
"Đừng đem nó đi"
"KHÔNGGGGGG"
Trên mặt Lam Y lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, thì ra là cô gặp giấc mộng. Cô sờ sang bên cạnh thì lại không thấy con đâu nữa.
Thì ra giấc mơ là giả còn anh đưa con đi là thật. Điều cô lo sợ lúc sáng chính là điều này. Không ngờ rằng Thiên Phong lại trừng phạt cô sớm đến như vậy.
Lam Y hốt hoảng chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra thì cô nhìn thấy Thiên Phong, anh cũng chuẩn bị mở cửa vào phòng.
Lam Y quỳ luôn gối xuống, khóc lóc cầu xin Thiên Phong. Tay cô nắm chặt lấy ống quần anh cầu xin.
Thiên Phong giật mình, anh ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Đừng đưa con đi mà, nó còn nhỏ"
Thiên Phong hiểu ra, anh nhếch môi cười nhìn cô khóc cầu xin.
"Anh bảo em làm gì cũng được hết"
"Xin anh mà Thiên Phong, đừng bắt nó đi"
"Em làm gì cũng được mà"
Thiên Phong nhếch môi cười nhìn Lam Y. Hóa ra trong mắt của cô anh là một người như vậy. Cô vẫn nghĩ anh như lúc trước nhưng không phải vậy. Giờ anh đã thay đổi rồi mà.
"Em nghĩ tôi là người như vậy sao? Lam Y?"
Lam Y không nói gì, cô vẫn quỳ gối trước mặt anh mà khóc. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
"Con đâu?"
Thiên Phong thật sự rất thất vọng, tia hi vọng nhỏ nhoi kia bị cắt đứt bởi một câu nói của Lam Y.
Thiên Phong cúi xuống nắm chặt bả vai của Lam Y. Anh trừng mắt nhìn cô.
"Tôi cho em được toại nguyện"
Nói rồi Thiên Phong xếch Lam Y lên vác cô thẳng vào phòng.
"Anh định làm gì vậy?"
Lam Y vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay to lớn kia. Anh vứt cô lên giường, thật sự chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả.
"Á, đau"
Cô ngồi dậy xoa lưng của mình kêu đau. Cô nhìn anh rồi nói tiếp.
"Anh định làm gì hả?"
Thiên Phong chẳng nói chẳng rằng, anh nhảy bổ lên người Lam Y như một con hổ đói đang vồ lấy con mồi của mình vậy.
Một tay anh giữ chặt hai tay cô, tay kia vuốt đi vuốt lại cái đùi trắng nõn kia. Đôi môi ướt át chạm vào nhau, anh đưa lưỡi vào khuấy đảo trong miệng cô để liếm hết lấy mật ngọt.
Lam Y vùng vẫy cố thoát khỏi nhưng cô chẳng làm được gì. Căn bản cô là con gái, lại còn nhỏ con hơn anh nữa nên sức cũng yếu hơn hẳn anh.
"Ưm...ưm...anh..."
Hơi thở ngày một gấp gáp hơn, Lam Y cũng không còn sức mà chống cự lại Thiên Phong nữa, cô bắt đầu thả lỏng ra.
Cuối cùng anh cũng dứt ra khỏi đôi môi cô. Anh buông tay cô ra, anh bắt đầu cởi bỏ từng chiếc cúc áo của mình.
Lam Y thấy vậy, cô càng thấy sợ hãi hơn, cô vùng dậy đẩy Thiên Phong ra khỏi người mình rồi chạy ra ngoài cửa.
Nhưng không kịp, Thiên Phong phản ứng nhanh hơn, anh nắm lấy tay Lam Y kéo cô ngã vào trong lòng của mình.
"Bỏ ra đi"
Thiên Phong cúi đầu xuống phà hơi thở ấm áp vào tai của Lam Y khiến cho cô rùng mình khiếp sợ.
Điều này khiến cô nhớ lại những khoảnh khắc lúc trước. Vì làm chuyện đó nên cô không may dính bầu nên mới sinh ra Tâm Phúc.
Một đứa chạy trốn đã khó rồi, mà bây giờ lại hai đứa thì làm sao mà thoát được. Càng nghĩ Lam Y càng ra sức chống cự hơn.
"Em không muốn gặp con sao"
Nghe thấy vậy, sức chống cự của Lam Y yếu dần. Thiên Phong biết mình đã đánh trúng vào điểm yếu của Lam Y, anh còn nói tiếp.
"Hình như nó đang khóc vì nhớ mẹ đó"
Lam Y nghe thấy vậy khựng người lại, cô không chống cự khỏi anh nữa. Cô chỉ đứng yên một chỗ cho anh làm gì thì làm.
Thiên Phong cởi áo Lam Y ra, từ từ hở ra hai cái bánh bao. Anh đưa tay lên xoa bóp, thật sự nó rất mềm mại.
Anh hôn từ vai Lam Y trượt lên cổ rồi đến tai cô.
"Em thật sự rất ngoan"
Thiên Phong cắn nhẹ lên tai của Lam Y rồi gửi mái tóc óng mượt của cô.
"Thật thơm"
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia. Cô đau ư? Không phải vậy? Vì cô cảm thấy rất ghê tởm. Nhưng không sao, vì con nên cô phải nhẫn nhịn.
Truyện khác cùng thể loại
644 chương
3030 chương
54 chương
18 chương
11 chương
12 chương