Ý TƯỞNG Chúng tôi đã ăn tối xong và tôi đứng bên bàn bếp mà không bật đèn đã một tiếng đồng hồ, rình xem. Nếu tối nay hắn định làm gì thì phải là lúc này, thậm chí lúc này đã quá giờ. Đã ba đêm rồi tôi chưa thấy hắn. Nhưng đêm nay mành phòng ngủ bên đấy đã đưọc kéo lên và đèn đang sáng. Đêm nay tôi có một linh cảm. Rồi tôi thấy hắn. Hắn, vận một cái áo thun và một cái gì đấy trông như quần lửng hay quần bơi, mở cửa lưới đi ra phía cổng sau. Hắn nhìn quanh rồi ra khỏi cổng, lẩn vào bóng tối và bắt đầu di chuyển dọc hông nhà. Hắn đi khá nhanh. Nếu không đứng rình sẵn, chắc tôi sẽ không trông thấy hắn. Hắn dừng lại trước khung cửa sổ sáng đèn, nhìn vào. “Vern,” tôi gọi. “Vern, nhanh lên! Hắn ở ngoài kia. Anh nhanh lên thì hơn!” Vern đang ngồi trong phòng khách đọc báo, ti vi vẫn mở. Tôi nghe tiếng anh vứt tờ báo xuống. “Đừng để hắn thấy em!” Vern nói. “Đừng lại gần cửa sổ quá!” Vern luôn luôn nói thế: Đừng lại gần quá. Tôi đoán Vern hơi xấu hổ về chuyện rình mò. Nhưng tôi biết anh cũng thích thú việc này. Anh bảo vậy. “Đèn tắt thì hắn không thấy mình được!” Tôi luôn luôn nói như thế. Chuyện này diễn ra đã gần ba tháng. Chính xác từ ngày 3 tháng Chín. Ít nhất đó là đêm đầu tiên tôi thấy hắn ngoài đó. Tôi không biết chuyện đã diễn ra trước đó bao lâu. Đêm ấy suýt gọi điện báo cảnh sát thì tôi nhận ra ai ngoài đó. Vern đã phải giảng giải tôi mới hiểu. Kể cả như vậy mãi tôi mới vỡ lẽ. Nhưng từ đêm ấy tôi rình, và tôi có thể dám chắc trung bình cứ hai hay ba đêm là hắn ra ngoài đó, có khi hơn. Tôi thấy hắn ngoài đó cả khi trời mưa. Thực ra, nếu trời mưa, chắc chắn hắn sẽ ra. Nhưng đêm nay trời quang và hiu hiu gió. Có cả trăng. Chúng tôi quỳ xuống bên khung cửa sổ và Vern hắng giọng. “Trông hắn kìa,” Vern nói. Vern đang hút thuốc, khi cần thì khảy tàn vào tay. Mỗi khi bập thuốc anh tránh điếu thuốc khỏi khung cửa. Lúc nào Vern cũng hút; không có gì cản anh được. Thậm chí khi ngủ anh cũng để gạt tàn cách đầu vài xăng ti mét. Đêm tôi tỉnh giấc cũng thấy anh dậy hút thuốc. “Chúa tôi,” Vern nói “Cô ta có gì mà đám đàn bà khác không có nhỉ?” một chút sau tôi nói với Vern. Chúng tôi ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, chỉ nhô đầu qua bệ cửa sổ theo dõi một gã đàn ông đang đứng nhìn vào cửa sổ phòng ngủ của chính mình. “Vậy mới nói,” Vern nói. Anh hắng giọng ngay kề tai tôi. Chúng tôi cứ theo dõi. Giờ thì tôi có thể nhận ra ai phía sau tấm màn. Đó hẳn phải là cô nàng kia đang cởi quần áo. Nhưng tôi không thể nhìn rõ. Tôi căng mắt. Vern đang đeo kính đọc sách, nên anh thấy mọi thứ tường tận hơn. Đột nhiên tấm màn được kéo sang một bên và cô nàng quay lưng lại cửa sổ. “Giờ cô nàng đang làm gì?” tôi nói, tuy đã biết thừa. “Cô nàng đang làm gì, Vern?” tôi nói. “Cô ta đang cởi đồ chứ làm gì,” Vern nói. “Em nghĩ cô ta có thể làm gì?” Rồi đèn trong phòng ấy chợt tắt và gã kia di chuyển ngược lại bên hông nhà. Hắn mở cánh cửa lưới lách vào, một lúc sau những ngọn đèn còn lại cũng tắt. Vern húng hắng, rồi lại húng hắng, và lắc đầu. Tôi bật đèn. Vern vẫn quỳ ở đó. Rồi anh đứng dậy châm một điếu thuốc. “Thế nào cũng có lúc em bảo cho cái đồ rác rưởi đấy biết em nghĩ gì về nó,” tôi nói và nhìn Vern. Vern cười khì. “Em nói thật đấy,” tôi nói. “Hôm nào gặp nó ở chợ em sẽ nói toẹt vào mặt nó.” “Anh sẽ không làm vậy. Em làm vậy để làm quái gì?” Vern nói. Nhưng tôi có thể đoán anh không nghĩ rằng tôi nghiêm túc. Anh cau mày nhìn móng tay mình. Anh uốn lưỡi trong miệng và nhíu mắt lại như anh vẫn làm mỗi khi tập trung. Rồi anh thay đổi vẻ mặt và gãi gãi cằm. “Em đừng làm thế,” anh nói. “Rồi anh sẽ thấy.” “Cứt thật,” Vern nói. Tôi theo anh vào phòng khách. Chúng tôi căng thẳng với nhau. Chuyện ấy khiến chúng tôi như thế. “Anh cứ đợi xem,” tôi nói. Vern dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn lớn. Anh đứng sau cái ghế da ngó ti vi một đỗi. “Chẳng có cái gì cả,” anh nói. Rồi anh ấy nói gì đó. Anh nói, “Cũng có thể anh chàng kia có cái gì đó.” Vern châm một điếu nữa. “Chẳng biết được đâu” “Ai mà đến ngó cửa sổ phòng em,” tôi nói “thì cảnh sát sẽ theo ngay sau lưng.” “Chắc chỉ trừ Cary Grant," tôi nói. Vern nhún vai. “Chẳng biết được đâu,” anh nói. Tôi thèm ăn một cái gì đó. Tôi đến chỗ tủ bếp nhìn vào, rồi mở tủ lạnh. “Vern, anh muốn ăn gì không?” tôi gọi. Anh không trả lời. Tôi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Nhưng tôi nghĩ có thể anh sẽ muốn ăn chút gì đó. Buổi tôi giờ này chúng tôi hay đói bụng. Tôi để bánh mì và xúc xích lên bàn và mở một hộp xúp. Tôi lấy bánh quy mặn, bơ đậu phộng, thịt nguội, dưa chuột muối, ô liu, khoai tây chiên. Tôi đặt mọi thứ lên bàn. Rồi tôi nhớ tới bánh táo. Vern bước ra trong bộ pyjama flanen và áo choàng tắm. Tóc anh ướt chải ngược ra phía sau đầu, và anh có mùi dầu tắm. Anh nhìn qua các thứ trên bàn. Anh bảo, “Hay lấy cho anh một tô bánh bột bắp với đường nâu?” Rồi anh ngồi xuống trải tờ báo bên cạnh đĩa của mình. Chúng tôi ăn. Cái gạt tàn đầy nhóc hạt ô liu và đầu lọc thuốc. Khi ăn xong, Vern nhe răng cười, bảo, “Mùi gì hấp dẫn thế?” Tôi lại lò nướng lấy ra hai cái bánh táo có rải pho mát chảy ở trên. “Trông ngon lắm,” Vern nói. Chốc sau, anh bảo, “Anh không ăn nổi nữa. Anh đi ngủ đây.” “Em cũng đi ngủ,” tôi nói. “Để em dọn bàn đã.” Khi đang trút đồ ăn thừa từ đĩa vào thùng rác thì tôi thấy kiến. Tôi nhìn gần hơn. Chúng bò lên đâu đó từ phía ống nước dưới bồn rửa chén, một dòng kiến đều đặn, bò lên một bên thùng rác và bò xuống phía bên kia, bò vào bò ra. Tôi tìm thấy bình xịt trong một ngăn kéo liền xịt cả trong lẫn ngoài thùng rác, và tôi xịt dưới gầm bồn rửa chén xa đến hết mức. Rồi tôi rửa tay và nhìn một lần cuối quanh bếp. Vern đã ngủ. Anh đang ngáy. Thể nào vài tiếng nữa anh cũng dậy, vào nhà tắm, hút thuốc. Cái ti vi nhỏ phía chân giường đang bật, nhưng hình thì bị nhảy. Tôi muốn kể cho Vern nghe về lũ kiến. Tôi loay hoay trước khi vào giường, chỉnh hình trên ti vi, và bò vào giường. Vern phát ra những tiếng ồn thường lệ khi anh ngủ. Tôi xem ti vi một lúc, nhưng đó là một talk show mà tôi thì không khoái talk show. Tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi về lũ kiến. Chẳng mấy chốc tôi tưởng tượng ra kiến bò khắp nhà. Tôi không biết có nên đánh thức Vern mà bảo anh tôi mơ thấy một giấc mơ dữ không. Thay vào đó tôi dậy đi tìm bình xịt. Tôi ngó vào phía dưới bồn rửa chén một lần nữa. Nhưng chẳng còn con kiến nào. Tôi bật hết đèn trong nhà cho đến khi cả căn nhà sáng rực. Tôi cứ xịt. Cuối cùng tôi kéo mành nhà bếp lên nhìn ra ngoài. Đã khuya. Gió thổi, tôi nghe tiếng cành cây gãy. “Đồ rác rưởi kia,” tôi nói. “Cái ý tưởng đó!” Tôi còn dùng những lời lẽ tồi tệ hơn, những lời lẽ mà tôi không thể nhắc lại.