Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Nguyên chạy đến công ty từ chưa mở mắt. Anh nhất định phải nghĩ kỹ phương án giải quyết việc của Giản Tinh, chỉ mở họp báo là chưa đủ. Nhưng anh thực sự không nghĩ nổi cách nào khác. Giang Cổ có mạng lưới quan hệ hùng mạnh, căn cơ vững chắc trong giới, không phải người mà bọn họ có thể động vào. Phó Nguyên ra khỏi thang máy với sắc mặt nặng nề, bắt gặp ba người đại diện khác của công ty. Ba người nhìn Phó Nguyên, cười hí hửng: “Ôi chao, không phải anh Phó đây ư? Sao lại mặt ủ mày chau thế này?” “Anh Phó vẫn đang nhọc lòng vì cậu diễn viên mới nhà anh đấy à? Úi chà, thanh niên bây giờ muốn bò lên cao là chuyện bình thường, chỉ là tai tiếng cỏn con bán sắc hiến thân thôi mà, người ta nói thì kệ người ta, có ảnh hưởng gì đâu.” Phó Nguyên sầm mặt: “Giản Tinh không hề làm vậy, cậu ấy cũng sẽ không làm vậy.” “Chậc, Phó Nguyên, anh vẫn ngây thơ quá cơ. Một oắt con nhà quê không tiền không thế, năm nay có thể lăn lộn đến nước này đã là may mắn trời cho rồi. Muốn tiến thêm một bước, đương nhiên phải tìm cái chân to mà ôm. Đây có phải chuyện mất mặt lắm trong giới giải trí đâu, anh cần gì phải xoắn.” Phó Nguyên nổi giận: “Tôi nói rồi, cậu ấy không hề làm thế! Cậu nghe không hiểu có phải không!” Người nọ giật mình, hét lên: “Anh gào cái quỷ gì, Phó Nguyên, anh nhìn cho rõ, tưởng cậu ta vẫn là minh tinh mới nổi sáng như mặt trời ban trưa dạo trước à? Mình toàn vết nhơ, không biết cụp đuôi làm người, lại còn hống hách, sớm muộn cũng phải cút khỏi cái giới này.” Phó Nguyên không nhịn nổi nữa, đùng đùng muốn xông vào liều mạng với gã, bên cạnh chợt vang lên một giọng nữ lạnh lùng. “Các người lo tích đức cho cái mồm đi, việc chưa ngã ngũ mà đã phán xét, cẩn thận mặt sưng phù.” Ba người thấy Diêu Mai đến thì hừ lạnh, hậm hực bỏ đi. Phó Nguyên nhìn bóng lưng của ba kẻ đó trừng trừng, nom như sẽ xông lên liều mạng bất cứ lúc nào. Diêu Mai liếc anh: “Có sức đánh nhau với người ta thì chẳng bằng để mà nghĩ cách giải quyết.” Phó Nguyên cúi đầu tiu nghỉu: “Làm thế nào được nữa, một người mới không chỗ dựa không chống lưng, có kẻ lắm tiền muốn chỉnh nó, căn bản không phản kháng nổi. Tôi cũng vô dụng, có chút chuyện cỏn con thế này cũng không giải quyết được.” Diêu Mai thở dài: “Phó Nguyên, anh sống sung sướng lâu quá nên gặp cái chuyện vặt này cũng lú luôn rồi à. Anh coi danh tiếng cậu ấy có được trong một năm qua bằng không hả? Trên mạng có nhiều người tin tưởng cậu ấy hơn hoài nghi cậu ấy. Cho dù cuối cùng không làm sáng tỏ được, ít nhất vẫn tốt hơn hồi cậu ấy chuyên chạy vai quần chúng. Cùng lắm thì leo lại từ đầu, lẽ nào anh nghĩ cậu ấy sẽ không leo lên nổi sao?” Phó Nguyên sững người, nghe Diêu Mai nói tiếp: “Vả lại, tôi thật sự thắc mắc, anh ở trong giới mười mấy năm đã sống đến hiện tại bằng cách nào vậy. Không có chỗ dựa và chống lưng? Hai chương trình cậu ấy tham gia hồi đầu năm ầm ĩ như thế, nhưng cuối cùng tất cả dư luận vẫn nghiêng về phía cậu ấy, một tin tức tiêu cực cũng không có, anh thấy bình thường không? Còn nữa, cậu ấy được đi thử vai ‘Gương đồng’, anh tưởng phim của Lâm Lập là ai cũng đi được à? Cả lần trước Chinh Đồ bị chĩa vào nữa, anh nghĩ họ đã đắc tội ai?” Thấy Phó Nguyên vẫn nghệt mặt không phản ứng, Diêu Mai thật sự muốn gõ đầu anh. “Cả lần này nữa, sự việc thành ra thế này, cấp trên đã mắng các anh câu nào chưa? Anh muốn tổ chức họp báo công ty lập tức đồng ý, còn đặc biệt điều động nguồn lực cho anh. Phó Nguyên, kể cả cậu ấy trong sạch thế nào đi nữa, anh nghĩ công ty sẽ vì một người không quan trọng mà làm đến nước này sao?” Phó Nguyên cuối cùng cũng hoàn hồn: “Ý cô là?” Diêu Mai cảm khái: “Phó Nguyên, có lúc ngay cả tôi cũng không thể không ngưỡng mộ sự may mắn của anh. Đứa trẻ kia mạnh hơn ảnh tưởng nhiều. Anh cứ chờ đi, tôi đoán vụ này sẽ chuyển hướng nhanh thôi.” Tuy Phó Nguyên thấy hơi khó tưởng tượng, nhưng anh tin lời Diêu Mai. Song anh không ngờ, sự việc chuyển hướng nhanh đến thế. Anh vừa ra khỏi phòng làm việc, trợ lý đã báo với anh một chuyện, Giang Cổ lên hotsearch vì một bộ điện ảnh khủng do gã đầu tư. Phó Nguyên từng nghe đến bộ phim này của gã, đầu tư cực lớn, từ kịch bản đến diễn viên đều rất cẩn thận, công tác giữ bí mật làm rất tốt. Khi thấy giới thiệu chi tiết về bộ phim này ở trên mạng, Phó Nguyên choáng váng. Có thể tra ra tường tận thế này, chắc chắn không phải người bình thường trong giới. Trước đó, vụ của Giản Tinh và Giang Cổ nhốn nháo ầm ĩ, nhưng tiếng mắng toàn nhằm vào Giản Tinh, Giang Cổ chỉ hưởng độ hot. Lần này ngược lại, Giang Cổ là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim làm trong sạch bộ máy chính trị, song bản thân lại dính đầy bê bối, đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, có khác nào vả vào sự chính nghĩa của bộ phim đâu. Những bê bối ngày xưa của Giang Cổ cũng bị đào hết ra, nhất thời bị cư dân mạng lôi lên đài. Tiếng mắng trước đó nghiêng về một bên, cuối cùng chuyển một phần từ Giản Tinh sang Giang Cổ. Nhiều người chất vấn, nhà đầu tư có vấn đề, vậy phim điện ảnh mà gã đầu tư có phải cũng có vấn đề không. Phó Nguyên thở phào, thế này thì áp lực của họ sẽ đỡ hơn. Phó Nguyên vừa mở thông cáo báo chí ra xem, trợ lý liền tiến vào, hưng phấn nói với anh, Giang Cổ mở họp báo làm sáng tỏ rồi. Phó Nguyên vội mở kênh trực tiếp ra, quả nhiên Giang Cổ đang giải thích chuyện của gã và Giản Tinh trước báo giới. Tiệc mừng công hôm ấy gã uống nhiều rượu, lúc ra ngoài cho tỉnh rượu thì trượt chân ngã, Giản Tinh tình cờ đi ngang qua bèn đỡ gã một cái. Để chứng minh hai người trong sạch, Giang Cổ cố ý nhờ khách sạn trích camera tối hôm ấy, chỗ xảy ra vụ việc nằm đúng góc chết, nhưng trong hai đoạn hành lang trước và sau có camera. Từ băng ghi hình có thể thấy, thời gian Giản Tinh đi qua góc chết chỉ có ba mươi giây, trong ba mươi giây có thể đỡ một người bị ngã, nhưng không thể trốn trong đó để hôn nhau. Trong phòng phát sóng trực tiếp, Giang Cổ rặt một vẻ anh tài mẫu mực chính nhân quân tử, khen ngợi diễn xuất của Giản Tinh trong ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, nói bộ phim có thể đạt được thành tích tốt như vậy là nhờ vào sự cố gắng của Giản Tinh và những diễn viên khác vân vân, đồng thời phê phán những người đã mắng Giản Tinh trên mạng. Gã giải thích ban đầu gã không làm sáng tỏ ngay là vì thanh giả tự thanh. Nhưng thấy cư dân mạng mắng Giản Tinh ác quá, gã thật sự không chịu nổi nữa nên mới chủ động giải thích. Đoạn video này xuất hiện, mười phút sau đã chạy lên no.1 hotsearch. Những tiếng mắng nhiếc ác độc nhất, những kẻ nhảy nhót dữ dội nhất ngày hôm qua biến mất toàn bộ trong nháy mắt, cứ như chưa từng xuất hiện. Dưới hotsearch toàn là những người cảm ơn Giang Cổ đã giữ gìn chân lý. Những người hiểu nhầm Giản Tinh chạy ào ào vào weibo của cậu xin lỗi, fan của Giản Tinh cũng lao vào an ủi thần tượng nhà mình. Bên đoàn phim ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ chớp cơ hội đăng mấy cảnh hậu trường quay phim của Giản Tinh lên. Giản Tinh nhân lúc nghỉ ngơi của đoàn đã làm hết cả quyển luyện đề ‘Năm năm thi ba năm thử’ vốn được dùng làm đạo cụ, hơn nữa tỷ lệ chính xác là 100%. Người hâm mộ xem xong muốn điên luôn. Thế nào là học giỏi? Đây chính là học giỏi! Mấy đoạn hậu trường không những mang đến cho ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ một đợt chú ý lớn, khiến lượt xem tăng vọt, mà còn giúp độ nổi tiếng của Giản Tinh tăng thêm một mức. Phó Nguyên vẫn đang cầm thông cáo báo chí, ngẩn tò te nhìn sự việc lật như bánh tráng. Lúc này, anh thật sự hoàn toàn tin tưởng lời của Diêu Mai. Nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui, người có sức ảnh hưởng nhất ở giới giải trí trong những tai to mặt lớn mà Giản Tinh quen được, hẳn là chỉ có Thẩm Tiêu thôi. Nhưng Thẩm Tiêu có năng lực này ư? Thẩm Tiêu cũng đang có thắc mắc giống Phó Nguyên. Anh cúp máy, quay đầu nhìn Giản Tinh đang ngồi yên cạnh bàn đọc tài liệu, vẻ mặt phức tạp. Giang Cổ tự biên tự diễn, lợi dụng danh tiếng của Giản Tinh để biến thành của mình. Anh cho người tiết lộ tin tức của bộ phim điện ảnh kia để ép Giang Cổ tự đứng ra làm sáng tỏ. Nhưng rõ ràng Giang Cổ có thể kệ dư luận xôn xao thêm một thời gian rồi mới lật ngược tình thế, đó mới cách để đạt được giá trị lợi dụng tối đa. Với sự tinh ranh của gã, không thể không biết điều này, khiến gã gấp gáp thanh minh như vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác. Người có thể khiến một nhà tư bản lớn như Giang Cổ không thể không đứng ra phân trần cho Giản Tinh, cả giới giải trí chỉ có mấy người. Người đó có quan hệ thế nào với Giản Tinh? Làm như vậy để đổi lại cái gì? Nhưng đối phương lại nói với anh, không tra ra được rốt cuộc là ai đã gây sức ép cho Giang Cổ, không tra được gì cả. Lần đầu tiên Thẩm Tiêu thấy thấp thỏm không yên, việc của Giản Tinh, anh không cho phép nảy sinh bất cứ điều ngoài ý muốn nào. Thẩm Tiêu nắm chặt tay, xem ra có việc phải đẩy nhanh hơn thôi. Cả Giang Cổ nữa, tưởng thế là xong rồi ư? Thẩm Tiêu nhếch mép cười lạnh. Giản Tinh không biết anh nghĩ gì, lúc này cậu đang học thuộc tài liệu Phó Nguyên đưa cho cậu. Mấy ngày nữa sẽ đến Đêm hội phim ảnh, Giản Tinh chỉ biết mấy nghệ sỹ, trừ Thẩm Tiêu, rất nhiều ảnh đế, ảnh hậu cậu đều không biết. Để đề phòng Giản Tinh sai sót, bất cẩn đắc tội những người khác, Phó Nguyên đã đóng gói toàn bộ tài tiệu về những người có tên tuổi trong giới giải trí rồi gửi cho cậu. Một tập dày bịch, Giản Tinh không từ chối, bắt đầu mở tài liệu ra xem. Gặp chỗ không hiểu, cậu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt xinh đẹp, gọi: “Anh Thẩm ơi, xem giúp em người này là ai với.” Thẩm Tiêu lập tức ném mọi thứ ra sau gáy, bước đến xem cùng cậu. Ngày tháng trôi nhanh đến đầu tháng 12, một ngày trước Đêm hội phim ảnh. Trước một ngày, Thẩm Tiêu và Giản Tinh nhận được âu phục do nhà tài trợ gửi đến. Đó là hai bộ đồ cùng kiểu, một đen một trắng. Thẩm Tiêu màu đen, Giản Tinh màu trắng. Ngày trước, với những hoạt động kiểu này, lễ phục của Thẩm Tiêu đều do các thương hiệu cao cấp trên thế giới tranh nhau tài trợ. Với danh tiếng của Giản Tinh, cậu còn lâu mới đủ tư cách, nhưng lần này, Giản Tinh lấy danh nghĩa là nam ba của ‘Gương đồng’, được mời đến tham gia Đêm hội phim ảnh. Bên thương hiệu vốn chỉ muốn tài trợ cho nam nhất và nam hai, nhưng Đỗ Minh lại đi làm khách mời với tư cách là nam chính của một bộ phim khác, thế nên bên thương hiệu bèn chuyển sang cho Giản Tinh. Thẩm Tiêu ngắm hai bộ đồ cùng kiểu mà bổ sung cho nhau, ngắm nghía thế nào cũng như đồ tình nhân, cực kỳ hài lòng. Giản Tinh chưa từng mặc âu phục chính thức thế này, có phần là lạ, cậu rụt vai, sờ đông sờ tây: “Cái này đắt lắm đúng không anh?” Thẩm Tiêu cúi người chỉnh cổ áo sơ mi cho cậu: “Bình thường, khoảng 500 nghìn.” Giản Tinh khựng tay lại, trợn to mắt, há miệng nhưng không thốt thành lời. Dáng vẻ đáng yêu khiến Thẩm Tiêu phì cười. Anh tốt bụng không nói cho cậu biết, thứ thực sự quý trên người cậu là ghim cài áo, thuộc bộ sưu tập kim cương Mộng Mơ phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, một cái 5 triệu. Anh kéo Giản Tinh ra đứng trước gương, hai người sánh vai bên nhau, nhờ bộ âu phục tôn lên, gương mặt non nớt của Giản Tinh có thêm phần trưởng thành, song làn da trắng nõn lại mang nét mềm mại và ngây thơ. Lần đầu tiên Thẩm Tiêu được thấy dáng vẻ này của Giản Tinh, ghẹo cõi lòng anh nghĩ ngợi mông lung. Có thể tưởng tượng, khi Giản Tinh mặc âu phục xuất hiện trong đêm hội, cậu sẽ dấy lên cơn sốt thế nào. Người đẹp vì lụa, quả nhiên không sai. Thấy kích cỡ không có vấn đề, Giản Tinh bèn định cởi áo ra, dáng vẻ cuống quýt cứ như mặc thêm một lúc thì sẽ bị 500 nghìn đè nát vậy. Nhưng Thẩm Tiêu ngăn lại. Giản Tinh không hiểu, nhìn anh thắc mắc: “Sao vậy?” Mắt Thẩm Tiêu sáng bừng: “Chưa ngắm đủ.” Giản Tinh bị anh nhìn chằm chằm thì hơi ngại, đỏ mặt nói: “Chỉ là quần áo thôi mà, có gì hay đâu. Đắt quá, nhỡ em làm hỏng thì sao.” Dứt lời, cậu kiên trì cởi âu phục ra, đổi về quần áo của mình. Chiếc áo len trắng đối lập hoàn toàn với màu đen lúc nãy, mềm mại không tưởng tượng nổi. Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh ngây ngất, trong tim trong mắt toàn là ánh sáng. Anh kéo cậu vào lòng, cảm thán: “Sao lại đẹp thế này nhỉ? Nếu bị người khác cướp mất thì anh phải làm sao.” Giản Tinh đỏ mặt ôm đáp lại anh: “Anh mới là người đẹp nhất.” Thẩm Tiêu lầm bầm, chưa hề được dỗ: “Vậy Sao Nhỏ phải giữ anh chắc vào nhé, đừng để người khác cuỗm mất đấy.” Giản Tinh bật cười, siết tay mạnh hơn: “Vâng, em nhất định sẽ ôm thật chắc.” Ngày hôm sau, Đêm hội phim ảnh. Hoạt động bắt đầu lúc 7 giờ tối, nghệ sỹ đi thảm đỏ, trao giải, biểu diễn, đến 11 giờ mới kết thúc. ‘Gương đồng’ xuất hiện ở vị trí áp chót, thế nên họ có đủ thời gian để chuẩn bị. Hai người ngủ trưa một giấc, Giản Tinh nấu bữa tối, gọi cả Bạch Đồ và Lâm Tuệ đến đón họ vào ăn cùng, sau đó mới bình tĩnh đi thay đồ, chia nhau lên xe của trợ lý để đến hội trường.