Lúc Bạch Đồ cầm hợp đồng đến, Giản Tinh và Thẩm Tiêu đang ngồi trong sân trò chuyện. Sếp nhà hắn cười như tắm gió xuân, khác hẳn với ông sếp bình thường ở nhà chẳng nói chẳng rằng. Giản Tinh thì đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn sếp nhà hắn với lòng biết ơn. Bạch Đồ nhìn hợp đồng trong tay, chợt có cảm giác tội lỗi kiểu “lừa gạt buôn bán trẻ em”. Lúc ký hợp đồng, Bạch Đồ thấy rõ, khoảnh khắc Giản Tinh ấn dấu vân tay xuống, nụ cười của sếp nhà hắn lại sâu thêm mấy độ. Ký hợp đồng xong, Thẩm Tiêu bảo Bạch Đồ gọi người chuyển nhà giúp Giản Tinh, nhưng cậu từ chối, không muốn làm phiền anh nữa. Thẩm Tiêu nhìn cậu, không miễn cưỡng thêm. Giản Tinh gọi cho Phó Nguyên: “Anh Phó ạ.” Bên kia không biết Phó Nguyên nói gì, Giản Tinh sửng sốt, nói: “Anh Phó, em tìm được nhà rồi, đang định nhờ anh chuyển nhà giúp em.” Cách cái điện thoại mà Thẩm Tiêu cũng nghe được giọng nói kinh hoàng của Phó Nguyên: “Tìm được rồi? Tìm kiểu gì? Ở đâu?” Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu, nói địa chỉ. Một tiếng sau, Phó Nguyên và Lâm Tuệ kéo nhau đến. Đứng trong vườn hoa, Phó Nguyên ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự trước mặt, quay người đội ơn ngàn lần với Thẩm Tiêu. Thẩm Tiêu bình thản nói không cần, thấy mình ở đây khiến Phó Nguyên và Lâm Tuệ không được tự nhiên, anh bèn về biệt thự của mình. Phó Nguyên trợn mắt: “Tiểu Tinh, Tiêu thần ở ngay bên cạnh à?” “Vâng.” Phó Nguyên và Lâm Tuệ nhìn nhau, ngầm trao đổi suy nghĩ chỉ đôi bên mới hiểu. Phó Nguyên kéo Giản Tinh sang một bên, hạ giọng hỏi: “Tiểu Tinh, cậu thấy Tiêu thần thế nào?” Giản Tinh chớp mắt: “Anh Thẩm tốt lắm ạ, tại sao mọi người đều hỏi vậy thế?” Phó Nguyên sững sờ, có ai đã hỏi nữa rồi? Những người khác cũng nhận ra rồi? Chẳng lẽ lúc ở đoàn phim đã xảy ra chuyện gì anh không biết? Phó Nguyên cuống lên, chần chừ không biết có nên hỏi thêm không. Giản Tinh chưa thông suốt, anh sợ mình hỏi kỹ, trái lại khiến cậu ngộ ra. “Tiểu Tinh à, tuy Tiêu thần là người tốt, nhưng chúng ta cũng không thể cứ làm phiền cậu ấy mãi.” “Vâng, em phải cố gắng kiếm tiền, nhanh chóng tự thuê cho mình một căn nhà.” Phó Nguyên nghe vậy thì yên lòng, xem ra vẫn chưa đến bước mà anh lo. Anh bảo Giản Tinh vào xe đợi, muộn màng quay sang hỏi Lâm Tuệ chuyện ở đoàn phim. Sau khi nghe Lâm Tuệ kể kỹ càng về cách mà Thẩm Tiêu và Giản Tinh chung sống với nhau, Phó Nguyên giật thót tim, bụng nói thôi hỏng. Anh nhìn sang tòa biệt thự bên cạnh, chỉ sợ người nào đó đang có suy nghĩ không nên có với đứa trẻ nhà anh. Phó Nguyên băn khoăn có nên cấm Giản Tinh ở đây không, anh cứ có dự cảm ném thịt thơm vào ổ chó sói. Nhưng nghĩ đến tình trạng biển người nườm nượp ở ngoài khu nhà Giản Tinh mấy hôm nay, nhất thời thật sự không tìm được nơi nào thích hợp với Giản Tinh hơn ở đây. Ít nhất hiện tại xem ra Giản Tinh vẫn chưa có ý nghĩ đó, với nhân phẩm của Thẩm Tiêu, anh cũng sẽ không ép buộc cậu. Phó Nguyên đắn đo cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đồng ý, gọi người đến chuyển đồ giúp Giản Tinh. Có rất nhiều người đang chầu trực ngoài cửa, có người hâm mộ, có đám săn ảnh, mấy người phải tốn bao công sức mới vào được cổng. Giản Tinh chỉ có ít đồ dùng sinh hoạt, nhiều nhất là cả bức tường sách kia, họ tốn nửa ngày mới dọn xong. Đến chiều, công ty chuyển nhà đến chuyển đồ đạc lên xe, Giản Tinh gọi cho chủ nhà đang ở nước Mỹ xa xôi, gửi tiền thuê tháng cuối cùng sang, coi như kết thúc hoàn toàn khoảng thời gian này. Đến nhà mới của Giản Tinh, Phó Nguyên và Lâm Tuệ sắp xếp đồ đạc giúp cậu, sau đó cùng cậu đến siêu thị gần đó mua đồ dùng sinh hoạt và thức ăn. Giản Tinh đích thân vào bếp làm một bàn ăn, coi như tiệc chuyển nhà. Trước khi ăn cơm, Giản Tinh gọi cho Thẩm Tiêu, mời anh sang ăn cùng, nhưng Thẩm Tiêu từ chối, nói mình đã ăn rồi. Giản Tinh ngẩn ra, chỉ “ồ” một tiếng liền cúp máy, ăn uống chúc mừng với Phó Nguyên và Lâm Tuệ. Thẩm Tiêu đứng trước cửa sổ. Qua ô cửa, anh nhìn phía đối diện, tưởng tượng khung cảnh náo nhiệt trong đó, đồ ăn gọi về đặt trên bàn sau lưng đã nguội tanh nguội ngắt. Người nọ nhất định đã nấu một bàn thức ăn ngon, vui vẻ như một đứa trẻ. Không phải anh không muốn đi, nhưng anh thấy được sự phòng bị trong mắt Phó Nguyên và Lâm Tuệ. Ánh mắt Thẩm Tiêu thoáng tối đi rồi lại lập tức sáng lên, nhìn về phía đối diện, trong mắt ngập tràn sự kiên định. Phó Nguyên và Lâm Tuệ ăn tối xong thì ra về. Chân trước hai người vừa đi, chân sau Thẩm Tiêu một mực chú ý bên này đến gõ cửa. Giản Tinh mở cửa: “Anh Thẩm?” Thẩm Tiêu đáng thương vô ngần: “Tôi đói rồi, đến xin cơm.” Giản Tinh chớp mắt, vừa nãy gọi điện anh bảo mình ăn rồi mà? Thẩm Tiêu nhận ra ngay suy nghĩ của cậu: “Tôi gọi đồ về nhưng khó ăn quá, mới ăn được hai miếng.” Giản Tinh vội đón anh vào nhà, vừa đi vừa nói: “Trong nhà chỉ còn trứng gà thôi, để lát nữa em đi mua thêm ít thức ăn, anh Thẩm đợi đã nhé.” “Không cần phiền thế đâu, nấu cho tôi một bát cơm rang trứng là được.” Giản Tinh nhìn anh, Thẩm Tiêu cười nói: “Hồi ở Vân Nam thấy em rang cơm cho Tiểu Phi đã muốn ăn rồi.” Giản Tinh bật cười: “Vâng, anh Thẩm đợi một lát nhé.” Cậu rửa cho anh một đĩa nho chống đói, đoạn đi vào phòng bếp. Mười phút sau, cậu bưng một đĩa cơm rang trứng màu sắc hấp dẫn ra, ngoài ra còn có một bát canh trứng và một cốc nước hoa quả. “Trong nhà không còn thứ gì khác, anh Thẩm ăn tạm nhé, mai em đi chợ mời anh một bữa.” Thẩm Tiêu vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc trứng, vô cùng vui mừng vì mình đã ném bữa cơm hải sản Bạch Đồ đặt cho anh đi. Bạch Đồ đang ở nhà húp mì tự nhiên hắt xì. Chẹp, lẽ nào sếp lại nhớ hắn rồi? Vì bữa cơm hải sản hôm nay ngon quá à? Thế ngày mai sẽ đặt cho sếp thêm bữa nữa. Ăn xong, Thẩm Tiêu ngồi ăn hoa quả, Giản Tinh định thu dọn bát đĩa, nhưng Thẩm Tiêu ngăn lại. “Em đi dọn đồ đi, chỗ này giao cho tôi là được.” Giản Tinh hơi ngại, nhưng Thẩm Tiêu rất kiên trì, cậu bèn nghe lời đi dọn đồ. Thẩm Tiêu xắn ống áo sơ mi trắng lên, bắt đầu dọn bàn. Nếu Bạch Đồ ở đây, e là hắn sẽ trợn lồi mắt. Vị sếp mười ngón tay không bao giờ dính nước nhà hắn, thế mà có ngày cũng hiền lành đức hạnh thế này. Biệt thự của Giản Tinh có hai tầng, trừ phòng khách ra thì còn hai phòng ngủ và một phòng làm việc. Cậu chọn căn phòng quay mặt vào biệt thự nhà Thẩm Tiêu làm phòng ngủ. Giản Tinh không có nhiều quần áo, một lát đã treo xong rồi, khó dọn nhất là sách. Điều khiến Giản Tinh vui vẻ là, phòng làm việc có mấy giá sách to đùng trống hoác, để cậu muốn mua bao nhiêu sách cũng được. Lúc cậu mở hòm và xếp những quyển sách được đặt ngăn nắp lên giá sách, Thẩm Tiêu đi vào. Anh giật mình vì đống sách chất đầy phòng, vội sắp xếp giúp cậu. Sách của Giản Tinh đều được bọc giấy, che mất trang bìa. Thẩm Tiêu tiện tay mở mấy quyển ra xem, khi thấy rõ nội dung cuốn sách, anh hơi kinh ngạc. “Em đọc hết những quyển sách này rồi à?” Trang sách rất sạch sẽ, không có dấu vết ghi chép, nhưng có dấu đóng mở nhiều lần rõ mồn một. “Vâng.” “Sao lại nghĩ đến chuyện đọc những cuốn sách này?” “Thầy em giới thiệu.” “Thầy nào?” Giản Tinh mím môi không nói. Thẩm Tiêu đoán: “Không được nói?” “Vâng, thầy nói, nếu người khác biết thầy là thầy của em thì sẽ mất mặt thầy lắm.” Thẩm Tiêu bật cười: “Thầy em sĩ diện ghê.” Anh chỉ coi như thầy của Giản Tinh nói đùa, học trò ưu tú thế này thì mất mặt thế nào được, anh không hỏi thêm nữa. Ngày hôm sau, Giản Tinh dậy từ sớm. Trong nhà có máy chạy bộ, cậu chạy khoảng nửa tiếng, sau đó làm bữa sáng xong mới nhắn tin cho Thẩm Tiêu. Cậu sợ Thẩm Tiêu chưa dậy nên không gọi điện. Năm phút sau, Thẩm Tiêu ngồi trong phòng ăn của nhà Giản Tinh, hưởng thụ bữa sáng một cách mỹ mãn. Giản Tinh hỏi trưa anh muốn ăn gì, Thẩm Tiêu xổ ngay ra một tràng những món mình thích. Ăn sáng xong, Thẩm Tiêu về nhà, Giản Tinh vào phòng làm việc đọc sách một lúc, đến gần mười giờ thì chuẩn bị đi chợ. Vừa ra khỏi cổng, cậu gặp ngay Thẩm Tiêu mặc đồ thường ngày đứng ở cạnh cổng. “Anh Thẩm, anh định ra ngoài ạ?” Thẩm Tiêu đảo tròng mắt: “Ừ, tôi muốn đi siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt.” Giản Tinh cười: “Trùng hợp vậy, em cũng đang định đi, mình cùng đi nhé.” Tiêu thần, người đã ở đây mấy năm nhưng chưa từng đi qua siêu thị, ngay cả siêu thị ở chỗ nào cũng không biết, bèn lẽo đẽo theo sau Giản Tinh đến siêu thị, thế mới không bị vạch trần ngay tại chỗ. Siêu thị lác đác người, những người sống ở đây đều rất giàu, hiếm có người tự đi mua thức ăn, căn bản toàn là siêu thị giao hàng đến tận nhà. Giản Tinh chọn thức ăn, Thẩm Tiêu phụ trách việc đẩy xe, thấy thứ mình thích thì nhắc Giản Tinh, cậu lập tức bỏ thêm vào xe không mảy may do dự. Nụ cười của Thẩm Tiêu sắp chói chang hơn cả mặt trời. Anh cũng không quên hỏi Giản Tinh thích ăn cái gì, thật ra Giản Tinh không kén ăn, nhưng thấy Thẩm Tiêu đầy vẻ trông mong, cậu vẫn lấy mấy thứ mình đặc biệt thích. Hai người loanh quanh cả tiếng đồng hồ, chọn mua một đống thực phẩm. Lúc sắp đi, Giản Tinh nhắc Thẩm Tiêu mua đồ dùng sinh hoạt, Thẩm Tiêu sững người, lấy bừa một hộp kem đánh răng cạnh đó. Về đến nhà, Giản Tinh vào bếp nấu cơm, Thẩm Tiêu mở TV xem tin tức. Không lâu sau, hương thơm nức mũi bay từ bếp ra. Thẩm Tiêu hít mũi, đứng dậy đi đến phòng bếp, tựa ở cửa nhìn vào trong. Ánh nắng len vào phòng chiếu lên người Giản Tinh, mạ cho cậu một tầng sáng vàng, khiến vầng trán vốn đã dịu dàng càng thêm mềm mại. Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Giản Tinh ngoảnh đầu lại, cười nói: “Anh Thẩm đợi thêm một lúc nhé, sắp được ăn rồi.” Trái tim Thẩm Tiêu chợt rung động, hệt như có dòng nước ấm đang từ từ chảy tràn vào trong. Cả ngày hôm ấy Thẩm Tiêu đều ở bên Giản Tinh. Ăn cơm xong, hai người cùng nhau cắt tỉa hoa cỏ trong sân, cắt xong bên này lại đến sân bên kia. Bấy giờ Giản Tinh mới phát hiện có một cái cổng nhỏ nấp trong hàng rào quấn đầy cây mây và dây leo ở chỗ hai sân giáp nhau. Giữa cổng chỉ có một con đường nhỏ rộng khoảng mấy mét. Cổng có cài khóa vân tay, Thẩm Tiêu nhập dấu vân tay của cả hai người vào, sau này họ qua nhà nhau chỉ cần mấy phút. Cả hai sửa sang sân vườn xong, Thẩm Tiêu dắt Giản Tinh lên sân thượng. Trên sân thượng nhà Thẩm Tiêu có một nhà kính trồng hoa, xung quanh dựng các kệ hoa, có chuyên gia đến chăm sóc định kỳ, hoa nở rực rỡ. Giản Tinh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy nhà hoa, hào hứng lôi kéo Thẩm Tiêu cùng nhau thiết kế bản vẽ, sắp xếp lại nhà hoa một lần nữa. Thẩm Tiêu gửi danh sách cho Bạch Đồ, bảo hắn mua những thứ họ cần về. Còn hai người điều chỉnh vị trí kệ hoa, để trống không gian ở giữa, vừa dọn xong thì đồ được giao đến. Một chiếc xích đu hai người, hai chiếc ghế lười, một chiếc bàn, một bộ dụng cụ pha trà. Đến khi sắp xếp xong, nhà hoa đã biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác. Hai người nằm trên ghế lười, uống trà, ngửi hoa, ngắm bầu trời xanh ngắt. Lần đầu tiên Thẩm Tiêu hiểu được, tại sao nhiều người muốn tìm bạn đời đến vậy. Bởi vì có một người ở bên, trái tim sẽ đong đầy thỏa mãn. Hai người nằm đến chạng vạng, Giản Tinh lấy thực phẩm buổi trưa ra làm một bữa đơn giản, ăn xong Thẩm Tiêu mới về biệt thự của mình. Giản Tinh đứng trong sân, nhìn anh đi vào nhà, nhìn đèn nhà anh sáng lên, nhìn anh quay trở lại cửa và nhìn sang chỗ cậu. Thấy cậu vẫn đứng trong sân, Thẩm Tiêu dường như muốn sang đây, mới đi được hai bước, không biết tại sao anh bỗng dừng lại. Sau đó, anh hô lên với cậu: “Mau vào nhà đi.” Thẩm Tiêu đứng ở nơi ánh đèn chẳng thể chiếu tới, Giản Tinh chỉ thấy bóng dáng mờ tối của anh. Không biết tại sao, trái tim cậu chợt nóng bừng, giống như hình bóng ấy đã mang theo ngọn đuốc xuyên qua màn đêm rồi nằm yên ổn trong lòng cậu, thoáng nhìn một cái là nhận ra ngay. Giản Tinh quay người về nhà, lúc cậu lên đến tầng trên, bóng dáng Thẩm Tiêu đã không còn trong sân nữa. Đèn trong nhà hoa sáng trưng, chắc Thẩm Tiêu lại vừa lên trên đó nằm. Giản Tinh lấy điện thoại ra gọi cho bố mẹ. Bên kia, bố mẹ cậu hình như đang ngủ. “Tiểu Tinh, muộn thế này rồi, có chuyện gì à?” Giọng Giản Tinh không kìm được niềm vui: “Bố mẹ ơi, con với anh Thẩm trở thành hàng xóm rồi.” Bố mẹ Giản Tinh sững sờ một lúc mới hoàn hồn, kích động hỏi chuyện. Giản Tinh kể sơ qua, bố mẹ cậu nghẹn ngào nói Thẩm Tiêu là người tốt, bảo cậu nhất định phải báo đáp người ta cẩn thận. Bố mẹ đã ngủ rồi, Giản Tinh trò chuyện đôi câu bèn cúp máy. Mười giờ tối, Giản Tinh đánh răng đi ngủ đúng giờ. Đợi đèn phòng cậu tắt ngấm, trên sân thượng đối diện, Thẩm Tiêu mới thu hồi tầm mắt, nhìn trăng sao trên trời và mỉm cười. Ngày hôm sau, hai người vẫn như hôm qua, 6 giờ Giản Tinh dậy chạy bộ, làm bữa sáng xong thì nhắn tin cho Thẩm Tiêu. Nhân lúc Thẩm Tiêu chưa đến, cậu tưới nước cho vườn hoa của hai sân. Thẩm Tiêu tỉnh giấc, mở điện thoại liền thấy có người đang chờ anh ăn sáng, khóe môi vẽ lên một độ cong vui sướng. Thẩm Tiêu trả lời tin nhắn, đánh răng xong thì đến nhà đối diện ăn ké. Giản Tinh nghe cổng gỗ có tiếng động bèn quay đầu sang, Thẩm Tiêu đứng dưới nắng, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt anh, vẽ nên một khuôn hình dịu dàng. Giản Tinh nhìn anh, chợt thấy lòng mình vui đến lạ. Ăn sáng xong, Giản Tinh pha một ấm trà hoa mang ra, Thẩm Tiêu đang ngồi thoải mái trên xích đu trong sân vừa khẽ đung đưa vừa nghịch điện thoại. Giản Tinh đặt ấm trà lên chiếc bàn đá bên cạnh, ngay chỗ Thẩm Tiêu duỗi tay là tới. Sau đó cậu quay về phòng lấy một quyển sách rồi ra ngồi lên xích đu cùng Thẩm Tiêu. Một người đọc sách, một người xem điện thoại, tiếng chim hót véo von vang lên bên tai. Giản Tinh bất giác quay đầu, ánh nắng loang lổ len qua những cánh hoa trên đầu phủ xuống người Thẩm Tiêu, khiến đường nét cương nghị bỗng có thêm mấy phần mềm mại. Thì ra đây là hương vị của tháng năm êm đẹp. Thẩm Tiêu không chú ý đến sắc mặt cậu, đọc tin tức trên điện thoại, anh cười nói: “Cậu Giản, em lại nổi rồi này.” Anh đưa điện thoại mình cho Giản Tinh xem. Trên weibo, sự kiện tay săn ảnh tung tin Giản Tinh đỡ người già ăn vạ vẫn chưa lắng xuống, trái lại càng lúc càng nóng. Có người nặc danh cung cấp chứng cứ, tay săn ảnh bị bắt. Sau khi cảnh sát điều tra kỹ càng, không ngờ lại tra ra tên này từng có nhiều lần ác ý tiết lộ đời tư cá nhân, ngụy tạo sự thật, dẫn đến nhiều chuyện tổn thương, thậm chí là cả án mạng. Hiện tại hắn đã bị bắt giam theo luật. Phó Nguyên mở họp báo, tuyên truyền những phim Giản Tinh đã đóng và những cố gắng của cậu trong mấy năm qua một phen. Mấy hôm nay, Giản Tinh gần như ăn dầm ở dề trên hotsearch, sức nóng vượt mặt nhiều nghệ sỹ hạng hai, hạng ba, lượng fan đã sắp hơn mười triệu. Giản Tinh nhìn fan khen mình lên trời, có phần xấu hổ. Thẩm Tiêu liếc thấy vành tai cậu ửng đỏ, ánh mắt nóng lên. “Thấy những fan này đáng yêu lắm phải không? Rõ ràng chúng ta đều là người bình thường, nhưng lại có thể khen chúng ta thành trăng sáng trên trời.” “Vâng.” Thẩm Tiêu đảo mắt, áp sát vào cậu, hai người cùng nhau xem điện thoại: “Nói nhỏ với em nhé, tôi có một fan đáng yêu cực, ngày nào cũng tỏ tình với tôi đủ kiểu.” Men theo tay Giản Tinh, Thẩm Tiêu mở người mình theo dõi ra, ấn vào weibo của Một Vì Sao Nhỏ. “Em xem, có phải ngày nào cũng tỏ tình với tôi không? Lại còn mỗi ngày một khác. Xem hôm qua em ấy nói gì này, “Mong anh Thẩm mỗi một mai thức giấc đều có thể ngửi thấy hương hoa thơm lừng”. Chậc, sao em ấy biết tôi thích hoa nhỉ, chắc chắn là thích tôi lắm nên mới hiểu tôi như vậy, em nói có phải không.” Tai và mặt Giản Tinh đều đỏ chót. Thẩm Tiêu mở nhật ký trò chuyện của mình và Một Vì Sao Nhỏ ra: “Em không biết đâu, fan này của tôi thế mà kiêu ngạo lắm, tôi theo dõi em ấy, nhắn tin cho em ấy, bình luận ở weibo của em ấy, nhưng em ấy chưa bao giờ trả lời.” Giản Tinh nhìn theo, quả nhiên Thẩm Tiêu đã gửi cho cậu mấy tin nhắn, còn bình luận ở mấy bài đăng liền. Không phải cậu cố ý không trả lời. Chẳng qua… cậu không có thói quen đọc tin nhắn và bình luận, cậu thậm chí không biết Thẩm Tiêu đã theo dõi cậu. “Em xem, fan của fan của tôi đã hơn mười triệu rồi, nhiều hơn cả em nữa, giỏi chưa.” Thẩm Tiêu nói như mình cũng mừng lắm. “Vâng, giỏi.” Giản Tinh vô thức đáp lời, nghiêm túc sám hối, không nhận thấy Thẩm Tiêu đã phải nhịn cười vất vả thế nào. “Fan này của tôi giống em đấy, rất giỏi Toán và Lý, ngày xưa từng giúp tôi một việc lớn. Không biết trong hai người bọn em thì ai giỏi hơn nhỉ.” Giỏi như nhau. Giản Tinh nghe anh khen mình, mặt đỏ bừng bừng. Thẩm Tiêu hơi cụp mắt, nhìn thấy gò má hồng hào non nớt gần trong gang tấc, ánh mắt anh tối đi, cầm lòng chẳng đặng ghé sát đến, nhưng vào khoảnh khắc bờ môi sắp chạm vào nơi mềm mại ấy, anh chợt ngừng lại. Nắm lấy vì sao chẳng có chút lòng phòng bị nào đó, Thẩm Tiêu hiếm khi có vẻ mặt mang tên “hình như tôi đang làm chuyện xấu”. Anh cười thở dài, đổi chủ đề: “Gần đây có sắp xếp gì không?” “Anh Phó không nói với em nên chắc là không.” “Đừng vội, bây giờ em đang hot, lại có ‘Gương đồng’ làm nền, có thể nhận những vai kha khá rồi. Chắc anh ta đang muốn chọn cho em một kịch bản tốt.” “Vâng, em không vội, anh Thẩm thì sao?” “Mấy ngày nữa phải đi diễn vai khách mời trong một phim điện ảnh, một tháng này không có hoạt động gì.” Giản Tinh nghiêng đầu nhìn anh: “Tại những tin tức tiêu cực lần trước ạ?” Thẩm Tiêu cười nói: “Không phải, có lẽ sau này tôi sẽ không đóng phim truyền hình nữa.” Giản Tinh trợn mắt, lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh Thẩm muốn rời khỏi giới giải trí ư?” Thẩm Tiêu cười nói: “Đừng căng thẳng, tạm thời vẫn chưa.” Giản Tinh mở to mắt nhìn anh. Thẩm Tiêu nhịn nỗi xúc động muốn vuốt ve đôi mắt ấy: “Sắp tới sẽ nhận phim điện ảnh.” Giản Tinh thoáng sửng sốt, mắt sáng lấp lánh: “Anh Thẩm giỏi quá, chúc mừng anh.” Thẩm Tiêu bật cười, cuối cùng không nhịn được xoa đầu cậu: “Cảm ơn.” Hai người tựa vào lưng ghế trò chuyện tiếp, đến giờ cơm trưa, Giản Tinh đi nấu cơm. Ban đầu, Thẩm Tiêu không giúp được gì nên đứng ở cửa phòng bếp nhìn cậu, Giản Tinh bảo anh cứ làm việc của mình và chờ ăn cơm là được, nhưng Thẩm Tiêu ngó lơ. Giản Tinh ngẫm nghĩ, bèn bảo anh rửa rau giúp cậu, Thẩm Tiêu liền vui vẻ đồng ý. Bữa trưa hôm nay, Giản Tinh nấu toàn món Thẩm Tiêu thích ăn. Ăn xong, Tiêu thần không làm việc nhà bao giờ kiên trì bắt đầu bếp nghỉ ngơi, bản thân chủ động dọn dẹp rửa bát. Giản Tinh bèn bổ hoa quả, pha trà, đợi anh dọn xong, hai người ngồi cùng nhau trong sân, vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu. Hai ngày sau Thẩm Tiêu đều trôi qua như vậy, đến ngày thứ ba, Thẩm Tiêu bỗng nhiên nói với Giản Tinh: “Hôm nay ăn chay nhé.” Giản Tinh nghi hoặc: “Tại sao ạ?” Thẩm Tiêu chỉ mặt mình: “Tôi béo rồi, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim.” Giản Tinh ngẩn người, cậu nhìn anh, bấy giờ mới phản ứng kịp, áy náy nói: “Xin lỗi, em không nghĩ đến.” Cậu không dễ béo, nhưng Thẩm Tiêu thì khác, ăn nhiều hơn cái là mặt tròn lẳn ngay. Thẩm Tiêu nở nụ cười, hơi cúi đầu nhìn vào mắt cậu: “Sao Nhỏ à, chúng ta giao kèo nhé, sau này đừng bao giờ nói xin lỗi tôi có được không?” Nhìn vào đôi mắt sâu hút của anh, Giản Tinh đỏ mặt. Hai ngày sau đó họ chỉ ăn chay. Được cái Giản Tinh nấu đồ chay cũng rất ngon, Tiêu thần không thích ăn rau sau khi ăn một bữa toàn đồ chay tỏ vẻ rất hài lòng, cuộc sống vẫn vô cùng mãn nguyện. Mấy ngày sau, Thẩm Tiêu sang tạm biệt Giản Tinh trước khi vào đoàn phim, kiến nghị cậu đi học lái xe. Giản Tinh không phản đối, sau này chắc cậu không thể đi tàu điện ngầm được nữa, trừ khi cứ phiền Lâm Tuệ mãi, bằng không tốt nhất là tự học lái xe. Thẩm Tiêu đi rồi, Giản Tinh bèn bảo Lâm Tuệ đăng ký học lái xe cho cậu. Ngày hôm sau, Giản Tinh bắt đầu đi học. Dạo này Giản Tinh thường xuất hiện trên mạng, thầy dạy thấy cậu là nhận ra ngay. Đây không phải lần đầu tiên hắn dạy người nổi tiếng, nghe nói minh tinh thường vào đời từ sớm, đa số có trình độ học vấn thấp, thầy dạy đã chuẩn bị sẵn tinh thần dạy từ từ. Ngày tập xe đầu tiên sắp kết thúc, huấn luyện viên nhìn ai đó thành thạo lái xe chạy quanh sân, đi thẳng, rẽ, lùi, đỗ xe đều cực kỳ chính xác, lại nhìn sang những học sinh khác đã học mấy ngày mà vẫn rẽ chạm vạch suốt, hắn hoàn toàn câm nín. Giản Tinh chỉ học lái xe trong ba ngày, huấn luyện viên đã chẳng còn gì để dạy cậu nữa, đành bảo cậu nghỉ đợi thi. Đồng thời, hắn cũng có cái nhìn khác về những minh tinh. Tối hôm ấy, huấn luyện viên về nhà kể chuyện này với người nhà. Con của hắn vừa lên cấp hai, đang tuổi thích theo đuổi thần tượng, cũng biết Giản Tinh. Nghe chuyện này xong, bé nóng lòng chia sẻ với các bạn học, một truyền mười, mười truyền trăm, vì thế, Giản Tinh lại có thêm một làn sóng yêu mến. Đồng thời, thù lao của ‘Gương đồng’ đã về rồi. Nhìn số tiền lớn có thêm trong thẻ, Giản Tinh hơi kinh ngạc. Phó Nguyên cười nói: “Cậu là nam ba của ‘Gương đồng’, theo lý thì thù lao không chỉ có từng này đâu. Nhưng vì trước kia cậu không nổi tiếng, thế nên được bằng này cũng coi như hợp lý.” Giản Tinh hớn hở nhận tiền, cậu lập tức chuyển cho Thẩm Tiêu tiền thuê nhà một năm, mua thêm đồ điện gia dụng cho gia đình, mua đồ cho hàng xóm láng giềng hoàn cảnh trong thôn, và mua quà cho cả Phó Nguyên và Lâm Tuệ. Nghĩ ngợi, cậu nhờ Lâm Tuệ mua hộ mình ít dược liệu dưỡng sinh rồi xách đến thăm Nghiêm Lâm Trung. Nghiêm Lâm Trung nhíu mày nhìn nhân sâm trên bàn, xị mặt: “Con xách cái này đến làm gì?” Giản Tinh cười tít mắt: “Thầy ơi, lần đầu tiên con nhận được thù lao cao như vậy, thế nên muốn chia sẻ cùng với mọi người ạ.” Nghiêm Lâm Trung nhìn cậu cười hồn nhiên, chau mày: “Mọi người? Con còn mua gì nữa?” Giản Tinh kể hết một lượt, Nghiêm Lâm Trung tính sơ sơ, cậu tiêu gần hết tiền thù lao của mình rồi. Ông lườm cậu, hầm hừ mắng “tiêu xài hoang phí”, song không từ chối. Nghiêm Lâm Trung lôi Giản Tinh vào kiểm tra diễn xuất của cậu, nhận ra cậu tiến bộ hơn trước kia nhiều, ông rất kinh ngạc. Sự tiến bộ của Giản Tinh tuyệt đối không phải chuyện một, hai ngày là học được. Giản Tinh cười nói: “Tất cả là nhờ anh Thẩm dạy con đấy ạ.” Nghiêm Lâm Trung: “Thẩm Tiêu?” Giản Tinh cười toe toét: “Vâng, anh Thẩm là nam chính của ‘Gương đồng’, không chỉ diễn xuất mà tính cách cũng tốt vô cùng. Mấy tháng ở đoàn phim, ngày nào anh ấy cũng dạy con diễn.” Nghiêm Lâm Trung nhìn dáng vẻ ngập tràn sự sùng bái của Giản Tinh, hàng mày nhíu chặt lại. Đến khi Giản Tinh đi rồi, bà Nghiêm thấy ông sầm mặt, hỏi: “Sao thế?” Nghiêm Lâm Trung hừ lạnh: “Thằng nhóc nhà họ Thẩm lạnh lùng vô tình, chỉ tốt với một mình nhóc ngốc này, tôi biết ngay là không tốt lành gì.” Ông thở dài, “E là không giữ nổi nhóc ngốc kia nữa rồi.”