Giản Tinh về đến nhà, qua rèm cửa sổ, cậu thấy tay săn ảnh ngoài tường vẫn đang nhìn chằm chằm bên này, Giản Tinh không dám ra ban công tưới hoa nữa. Cậu gọi điện cho bố mẹ để báo bình an, sau đó gọi cho Phó Nguyên để báo cáo, đồng thời kể việc có tay săn ảnh. Giản Tinh nghe lời Thẩm Tiêu, không ra khỏi nhà, bữa tối chỉ đặt đồ ăn ngoài. Ăn xong cậu cũng không ra ngoài đi dạo, đọc sách một lúc rồi đi ngủ từ sớm. Ngày hôm sau, Giản Tinh dậy từ sáng tinh mơ. Rời nhà mấy tháng, tủ lạnh trống hoác, sau này sẽ ở nhà một thời gian dài, cậu thấy vẫn sớm, nghĩ tay săn ảnh sẽ không đến sớm như vậy, bèn quyết định đi mua thức ăn. Thế là Giản Tinh đội mũ và đeo khẩu trang ra khỏi nhà. Mùa hè ở Kinh Đô là vậy, mới 6 giờ mà trời đã sáng bảnh. Đang mùa này, Giản Tinh che đậy kín kẽ, thu hút rất nhiều ánh mắt trên đường đi. Cậu không nhìn ngang ngó dọc, thấy người khác cứ nhìn mình chằm chằm bèn giả vờ bị cảm ho khù khụ, người qua đường liền rời mắt. Đến chợ, Giản Tinh mua rất nhiều thức ăn. Mấy người già bán hàng quen thuộc nhận ra cậu ngay, lâu ngày không thấy cậu đến, ai cũng kéo cậu lại hỏi xem hay là cậu gặp chuyện gì. Người già không lên mạng, không biết Giản Tinh gần đây xảy ra chuyện gì. Giản Tinh chỉ kể đơn giản, nói là mình đi công tác ở vùng khác một thời gian. Họ thấy cậu gầy đi nhiều, thương cậu bèn nhét cho cậu ít thức ăn, kiên quyết không lấy tiền. Giản Tinh nhất nhất cảm ơn, âm thầm để tiền lại rồi rời khỏi chợ. Về đến cổng tiểu khu, vì đang ngày làm việc, người ra kẻ vào rất đông, có nhiều người già vừa đi mua thức ăn về, cũng có người trong khu vội vã ra ngoài đi làm. Đúng lúc Giản Tinh bước vào cổng, gần cạnh đó, túi đồ trong tay một ông lão đột nhiên bục ra, đồ ăn nước uống rơi vãi đầy đất. Ông lão giật mình lập tức đi nhặt, bất cẩn ngã người xuống. Có lẽ ngã mạnh, ông đau đớn kêu lên mấy tiếng, mãi không đứng dậy được, cuối cùng nằm kềnh ra đất. Người xung quanh thấy vậy chợt tránh hết ra, cách xa ông lão. Chuyện ăn vạ tràn lan trên mạng, người ta kháo nhau không có nhiều của cải thì đừng dại làm người tốt. Giản Tinh nhận ra ông ấy, họ Trần, là một người già cô đơn trong tiểu khu. Ông sống một mình, thường đi làm việc nghĩa. Giản Tinh ở đây mấy năm, lúc đi chợ thường gặp đối phương, cậu vẫn hay xách thức ăn giúp ông. Thấy ông bị ngã, Giản Tinh vội chạy đến định đỡ dậy, nhưng bị người xung quanh cản lại. “Nhóc này, không có tiền thì đừng cố làm từ thiện, cẩn thận gặp quân ăn vạ đấy.” Giản Tinh cười: “Không sao, cháu quen ông ấy.” Giản Tinh đỡ ông dậy, nhiều người đang vội cho kịp giờ và không muốn rước lấy phiền đã bỏ đi ngay rồi. Ông lão hình như bị đau, hoàn toàn không có sức, dựa hết cả người vào Giản Tinh, đã chẳng còn bao nhiêu ý thức. Ông lão rất nặng, một mình Giản Tinh không đỡ được, suýt nữa hai ông con đều ngã nhào. Trong lúc lật đật, cậu chỉ kịp duỗi chân kê dưới người ông. Lúc này, một người trung niên cao lớn uy phong đột nhiên lách qua đám đông và xông vào. Người trung niên cao hơn Giản Tinh cả nửa cái đầu, trông thấy cảnh này, hắn gầm lên: “Tên to gan! Bố ơi, bố có sao không?” Người nọ chạy đến, chưa hỏi rõ trắng đen đã đẩy phắt Giản Tinh ra, đỡ ông lão lên. Giản Tinh giải thích: “Ông bị ngã nên tôi chỉ muốn đỡ ông dậy thôi.” Người nọ gầm gừ: “Cậu tưởng tôi mù à? Rõ ràng cậu đã đẩy ông ấy, còn đè lên ông ấy nữa. Thanh niên thời nay đều ác độc vậy hả?” Người trung niên thuộc kiểu không giận đã uy, lúc này đang giận, trông càng hung ác khủng bố, lòng Giản Tinh run lên. Nhiều người nhận thấy người trung niên không dễ chọc liền đi vội, trước lúc đi lo lắng liếc Giản Tinh một cái, len lén báo cảnh sát. Giản Tinh chỉ có thể giải thích: “Thật sự là ông bị ngã nên tôi mới đỡ ông dậy. Nhưng tôi không đứng vững, đành để ông ngã lên người tôi, không tin chú hỏi họ đi.” Giản Tinh nhìn xung quanh, muốn tìm người làm chứng, lúc này mới phát hiện xung quanh chẳng còn mấy ai, nhất thời bất lực. Người nọ cười lạnh: “Hừ, trời nóng hừng hực còn đeo khẩu trang, sợ người ta nhớ mặt mình à.” Dứt lời, hắn kéo khẩu trang của Giản Tinh xuống, thoáng sửng sốt khi thấy rõ gương mặt và đôi mắt sạch sẽ của cậu. Có người gần đó nhìn Giản Tinh, ngờ ngợ: “Sao trông quen thế nhỉ?” “Tôi cũng thế, hình như gặp ở đâu rồi.” Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi hiểu rõ sự việc, họ nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có camera, người ở hiện trường cũng không chứng kiến vụ việc, nhất thời không biết làm thế nào. Giản Tinh cuống lên: “Ông bị thương rồi, mọi người mau đưa ông vào viện đi. Đợi ông tỉnh lại là có thể chứng minh cho tôi.” Thấy cảnh sát nhíu mày, Giản Tinh ngẫm nghĩ, nói: “Tôi đi cùng các anh, đợi ông tỉnh lại là có thể chứng minh tôi thật sự chỉ muốn giúp đỡ.” Cậu nhìn sang người trung niên, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: “Chú không được đi.” Người trung niên lập tức nổi giận: “Cậu nói gì?” “Ông Trần từng nói ông là người cô đơn, trong nhà không còn ai nữa.” Ý là ông không có con. Người trung niên sững sờ hồi lâu, nhìn ông đang hôn mê, ánh mắt phức tạp. Hắn lấy ví ra khỏi túi áo, đưa ảnh chụp chung ra: “Bây giờ tin rồi chứ.” Giản Tinh nhìn hai người trong ảnh, cậu chớp chớp mắt, không nói gì nữa. Đợi nhóm người đi rồi, đám đông mới râm ran. “E là chàng trai trẻ kia bị lừa rồi.” “Chưa biết chừng hai người kia thông đồng với nhau đấy.” “Mà nói, cái cậu vừa nãy quen thế nhỉ, hình như thấy ở đâu rồi ấy.” “Cô nói làm tôi cũng thấy thế, là một ngôi sao thì phải.” “Không phải chứ, người nổi tiếng ai đời lại ở cái xó này của chúng ta, còn tự đi mua thức ăn nữa.” … Mọi người dần tản đi, để lộ ra bóng dáng một kẻ đeo máy ảnh trên cổ đứng sau đám đông. Người nọ nhìn hướng Giản Tinh rời đi, gương mặt hiện lên nụ cười đắc ý. Trong viện, ông lão tỉnh lại, chứng minh sự trong sạch của cậu. Người trung niên xin lỗi rồi cảm ơn cậu, sau đó Giản Tinh ra về. Lúc Phó Nguyên gọi tới, Giản Tinh vừa ra khỏi viện. Giọng Phó Nguyên hơi gấp: “Tiểu Tinh, cậu đang ở đâu?” “Em đang ở bên ngoài, bây giờ về nhà. Anh Phó, sao vậy?” Phó Nguyên cuống lên: “Mau xem weibo, cậu lại lên hotsearch rồi.” Phó Nguyên đến là nhọc lòng, đứa trẻ nhà anh ngoan ngoãn nghe lời nhất trên đời, thế mà chưa nổi tiếng là bao, hotsearch bôi đen đã xuất hiện hết cái này đến cái khác. Giản Tinh nghe giọng Phó Nguyên là biết ngay không phải tin tốt. Cậu mở weibo, tìm thấy tin về mình ở hotsearch gần cuối. Trong khu nhà nhỏ bé xa xôi, một diễn viên hạng bét không từ thủ đoạn để nổi tiếng, do nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi. Diễn viên trẻ gặp lão ăn vạ trong khu dân cư xập xệ, mập mờ để thu hút sự chú ý. Bên dưới là mấy tấm ảnh, có ảnh Giản Tinh đến chợ mua thức ăn, có ảnh Giản Tinh nhận thức ăn của người già mà không trả tiền, có ảnh cậu đè lên ông lão đang hôn mê, có ảnh ông chú túm ngực Giản Tinh đẩy cậu ra. Chủ bài đăng đào cả những hotsearch tin xấu và hotsearch người tốt của Giản Tinh ngày trước ra, nhất là vụ cõng ông lão ở Trường Thành, hắn còn đánh dấu lại bằng ký hiệu so sánh. Hắn không nói thẳng, nhưng ý tứ rõ mười mươi. Mọi người có thấy cảnh này quen không? Câu nói ám chỉ mấy hotsearch của Giản Tinh đều do cậu giở trò đen tối, mục đích là để được nổi tiếng. Phần bình luận ào ào toàn mắng Giản Tinh giả đò. “Đệt, đúng là diễn viên có khác, để nổi tiếng cái mẹ gì cũng làm.” “Nóng thấy mẹ còn đeo khẩu trang, làm như không ai biết mình là người nổi tiếng ý.” “Muốn làm màu thì làm ơn kiếm cái gì chân thực chút coi, sáu giờ sáng dậy đi mua thức ăn là cái quỷ gì? Muốn xây dựng hình tượng cần cù tiết kiệm à?” “Chưa bao giờ thấy nghệ sỹ nào lắm trò thế này, năm nay lên bao nhiêu cái hotsearch rồi không biết!” … Nói chung, tin này nổ ra, hình tượng của Giản Tinh gần như ngay lập tức bị lôi ra chửi. Fan của cậu đương nhiên kiên quyết tin tưởng cậu, nhưng dưới sự tấn công của vô số cư dân mạng, giọt nước nhỏ bé bị biển cả nhấn chìm trong nháy mắt. Giản Tinh xem kĩ phần miêu tả của bài đăng, nửa thật nửa giả, trông như là cố ý dùng thủ đoạn này để đi bài. Phó Nguyên nhìn cái biết ngay, đối phương muốn dựa vào chuyện này để fan của Giản Tinh cảm thấy những hotsearch trước kia của cậu đều là cố ý diễn cho người ta xem. Hình tượng của Giản Tinh trước giờ luôn rất tốt, người hâm mộ cực kỳ tin tưởng cậu. Nếu mầm mống hoài nghi bắt đầu hình thành, nó sẽ trở thành đả kích cực lớn đối với một người mới như cậu. Niềm tin trên mạng vốn là thứ mỏng manh nhất. Giống như lúc này, rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi nhân phẩm của Giản Tinh. Hơn nữa, tên chó săn đăng bài còn suy đoán, theo phong cách xây dựng hình tượng trước kia của Giản Tinh, chẳng mấy chốc sẽ có người đứng ra thanh minh cho cậu, vả lại rất có thể là một người có sức ảnh hưởng. Phó Nguyên hận không thể vặt hết răng của con chó kia, mãi lâu sau mới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giản Tinh kể lại chuyện ban sáng: “Anh Phó, anh đừng lo, mọi việc đã giải quyết xong rồi. Việc em không làm, có thể giải thích rõ ràng.” Phó Nguyên không nghĩ vậy: “Cậu biết kẻ đăng tin là ai không?” Giản Tinh liếc nhìn người đăng tin, weibo có mấy triệu fans. Phó Nguyên nói: “Hắn là một tay săn ảnh rất nổi tiếng trong giới, bình thường hay tung tin hóng hớt về minh tinh. Rất nhiều vụ của các minh tinh trong giới đều do hắn bóc ra. Không ít tin hắn đăng cuối cùng đã được chứng minh là thật, thế nên cư dân mạng rất tin lời hắn.” “Hiện tại hắn tung tin của cậu, mặc kệ chân tướng thế nào thì vẫn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu.” Giản Tinh sửng sốt, cậu hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Sực nhớ đến chuyện hôm qua Thẩm Tiêu kiến nghị cậu chuyển nhà, bây giờ cậu mới hiểu lý do của anh. Phó Nguyên thở dài, dặn cậu mau về nhà, đừng ra ngoài nữa, anh sẽ cố gắng nhanh chóng tìm nơi ở mới cho cậu. Phó Nguyên cúp máy, nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào. Vốn dĩ thanh minh vụ việc rất đơn giản, chỉ cần đến bệnh viện tìm hai bố con kia nhờ họ nói rõ là được. Nhưng suy đoán sau cùng của tên chó săn kia đã chặn ngay đường đi nước bước của họ. Đối phương suy đoán sẽ sớm có người làm sáng tỏ giúp họ, lúc này họ có nói thế nào cũng không rõ ràng được. Nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết việc này, để sự việc tiếp tục lên men, cuối cùng, kể cả chứng minh được Giản Tinh vô tội, hình tượng của cậu trong lòng nhiều người cũng nát bấy rồi. Phó Nguyên nghiến răng vì tức, Giải trí Chinh Đồ ác thật đấy! Nói cũng khéo, lúc tin tức do tên chó săn kia đăng đang xôn xao trên mạng, trợ lý của Phó Nguyên báo với anh, có người nói giúp Giản Tinh rồi. Phó Nguyên lập tức mở điện thoại và tìm đến weibo trợ lý nói. Tiêu đề là: Lưới trời lồng lộng, công lý nằm trong lòng người, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt lắm. Người đăng tin sống trong tiểu khu của Giản Tinh, ở trên tòa nhà nằm cạnh cổng. Lúc xảy ra chuyện, cô đang gọi video với bạn, than vãn nỗi khổ của tộc đi làm, vừa hay chụp được cảnh này. Càng khéo nữa là, người quay video là một người làm tự do, bản thân cô mở một công ty kinh truyền thông, có sức ảnh hưởng khá lớn. Nếu là trước đây, Phó Nguyên đương nhiên mừng rơn. Tin này cực tốt cho Giản Tinh, có thể nâng cao danh tiếng của cậu, đều là tin tích cực. Nhưng lần này thì khác. Bởi vì sự xuất hiện của người này thành ra chứng thực cho suy đoán của tên chó săn kia, cư dân mạng cũng theo đó hoài nghi, hotsearch trước kia của Giản Tinh đều do đội ngũ đứng sau thao tác. Quả nhiên, video bác bỏ tin đồn giúp Giản Tinh vừa được đăng lên, cư dân mạng toàn mắng Giản Tinh giở trò. Cặp bố con có liên quan cũng bị mắng, nói hai người vì tiền nên cái gì cũng diễn được, vân vân… Phó Nguyên biết lần này hỏng thật rồi, anh chạy thẳng đến phòng làm việc của quản lý, thiếu điều bị mắng nát óc. Ra khỏi phòng quản lý, Phó Nguyên lập tức bảo người liên hệ phóng viên các kênh giải trí lớn, chuẩn bị mở buổi họp báo, phát sóng trực tiếp giải thích vụ việc. Dẫu là vô dụng, nhưng nếu không làm gì cả thì Giản Tinh xong đời. Nếu vết nhơ của nghệ sỹ cứ nằm mãi ở đấy, đừng nói phim mới không thể chiếu, chương trình đã ghi hình ngày xưa cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ riêng tiền bồi thường Giản Tinh đã không thể chịu nổi. Phó Nguyên gọi cho Giản Tinh, bảo cậu chuẩn bị kỹ càng, đồng thời an ủi cậu, bảo cậu đừng lo. Buổi họp báo dự định diễn ra vào sáng hôm sau. Giản Tinh muốn nói, cậu không lo, việc mình không làm, có hắt bao nhiêu nước bẩn cậu cũng không bao giờ sợ. Phó Nguyên cũng bắt tay vào tìm nhà cho Giản Tinh. Hôm ấy, Giản Tinh nhận được rất nhiều cuộc gọi. Đầu tiên là Thẩm Tiêu gọi tới, ngay câu đầu đã hỏi cậu có cần giúp gì không, ngoài ra không có chút nghi ngờ nào. Giản Tinh cười rộ lên, đôi mắt cong thành ánh trăng non: “Không cần đâu, anh Phó nói sẽ mở họp báo, chỉ cần làm sáng tỏ là được.” Thẩm Tiêu “ừ” một tiếng, không nói gì nữa mà cúp máy. Sau đó là Lâm Tuệ, cô nói muốn sang chỗ cậu, bị Giản Tinh từ chối. Bố mẹ cậu cũng gọi tới, từ khi Giản Tinh vào giới giải trí, hai người nông dân chưa bao giờ lên mạng cũng dần học được cách tìm tin tức của con trai trên mạng. Khi hai người thấy tin này, họ vô cùng lo lắng. Giản Tinh gọi video với bố mẹ tròn hai tiếng mới khiến họ tin là cậu thật sự không sao. Trước buổi họp báo, Phó Nguyên bảo trợ lý chuẩn bị rất nhiều bản thảo, mong rằng có thể cứu vãn tối đa hình tượng của Giản Tinh. Nhưng anh không ngờ, ngày hôm sau, còn chưa bắt đầu họp báo, dư luận trên mạng đã đảo ngược.