Lúc Giản Tinh vội đến bệnh viện, Thẩm Tiêu đang nằm trên giường bệnh, mặt đen sì sì, Bạch Đồ vừa vô tội vừa hờn tủi đứng ở một bên. Thấy cậu đến, mắt hai người đều sáng bừng. Bạch Đồ như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc: “Cậu Giản, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Thấy Thẩm Tiêu không sao, Giản Tinh thở phào, hỏi: “Anh Bạch, xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn vào đôi mắt lạnh buốt của Thẩm Tiêu, Bạch Đồ run bần bật, tội nghiệp nói: “Cậu Giản ơi, việc này chỉ xin cậu giúp được thôi.” Bạch Đồ kể lại chuyện xảy ra trong sáng nay. Sau khi Giản Tinh đi, Bạch Đồ bón cháo cho Thẩm Tiêu. Đầu tiên là chỉnh giường bệnh động đến vết thương của Thẩm Tiêu, sau đó là thiếu điều đút cháo vào mũi Thẩm Tiêu mấy lần, làm Thẩm Tiêu tức đớn nỗi chỉ ăn được vài miếng đã thôi. Chật vật đến giữa trưa, Bạch Đồ gọi điện đặt cơm canh ở một khách sạn. Chưa ăn được mấy miếng, cơm nước đã vãi đầy người Thẩm Tiêu, quần áo bệnh nhân bẩn hết cả. Nếu không phải đang nằm trên giường thì Thẩm Tiêu đã úp cái bát lên mặt Bạch Đồ rồi, nhất quyết không chịu ăn nữa. Bạch Đồ hết cách, đành gọi cho Giản Tinh. “Cậu Giản ơi, cầu xin cậu đấy! Tôi vụng thối vụng nát, sếp ăn ít thiếu chất, vết thương sẽ hồi phục càng chậm.” Giản Tinh nghe đến độ trợn mắt há mồm, cậu nhìn giường bệnh bừa bãi, nhanh chóng đi qua. Cậu sờ vạt áo trước ngực Thẩm Tiêu, thấy ướt cả rồi, sắc mặt chợt biến, thò tay ngay vào trong áo anh. Cậu rất chuyên chú, không nhận ra, khoảnh khắc tay cậu chạm vào ngực đối phương, cơ thể Thẩm Tiêu chợt cứng đờ. Bạch Đồ thấy rõ mồm một, càng chắc chắn suy đoán trong lòng. Hắn nhìn hai người, Giản Tinh thấy người Thẩm Tiêu cũng bị ướt rồi thì lo lắng không thôi, cậu lo vết thương sẽ bị nhiễm trùng, cẩn thận lau chùi thân thể giúp anh. Còn sếp nhà hắn thì ngắm Giản Tinh với gương mặt đầy vẻ dịu dàng, mặc cậu muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn hết sức, khác hẳn với kẻ lúc nãy hắn bảo để hắn thay quần áo cho nhưng sống chết không cho hắn chạm vào. Bạch Đồ còn gì không hiểu nữa đâu, hắn than thở trong lòng, cười nói với Giản Tinh: “Cậu Giản, ở đây phiền cậu nhé, tôi có việc phải đến đoàn phim một chuyến.” “Được.” Bạch Đồ cười sượng chào sếp nhà mình, hiển nhiên chẳng được người ta liếc cho một cái, ngượng ngùng sờ mũi. Ra khỏi phòng bệnh, nụ cười biến mất, sắc mặt hắn chợt đanh lại. Nếu Giản Tinh nhìn thấy, nhất định sẽ rất kinh ngạc, Bạch Đồ lúc này và Bạch Đồ bình thường vô hại khác nhau hoàn toàn. Giản Tinh thay quần áo mới cho Thẩm Tiêu, sau đó đi đổi một cái chăn mới, lúc ngồi xuống thì cơm canh đã nguội cả rồi. Cậu đành nhờ y tá hâm nóng hộ. Y tá đưa cậu đến phòng nghỉ, trong đó có lò vi sóng. Trong lúc đợi, y tá nhìn cậu chằm chằm, hai mắt phát sáng, đè thấp giọng và kích động hỏi: “Em là Sao Nhỏ ư?” Giản Tinh có đeo khẩu trang khi ra ngoài, thấy cô nhận ra mình, cậu bèn tháo khẩu trang xuống. Y tá càng kích động hơn: “Sao Nhỏ, đúng là em rồi! Chị là fan của em đấy!” Giản Tinh hơi ngượng, đây là lần đầu tiên cậu gặp tình huống này, không biết nên phản ứng thế nào. “Chào chị.” Dứt lời, cậu thấy không đúng, bổ sung, “Cảm ơn chị đã yêu mến.” Y tá đến méo mèo meo vì sự đáng yêu của cậu, đôi mắt biến thành hai ngôi sao. Cô kích động nói: “Sao Nhỏ, em ký tên cho chị với nhé.” Khoảng thời gian trước, Phó Nguyên đã gửi cho cậu một chữ ký được đặt riêng từ nhà thiết kế, Giản Tinh đã nghe lời luyện tập, thế nên vui vẻ đồng ý. Cậu ký tên mình vào cuốn sổ y tá đưa cho. Chữ ký được Phó Nguyên đặt riêng, trông rất đẹp, phần đuôi còn có một vì sao nhỏ. Mắt y ta sáng như sao: “Sao Nhỏ, chữ ký của em đẹp thật đấy.” Giản Tinh xấu hổ khi được khen: “Do nhà thiết kế thiết kế đẹp thôi, chứ chữ của em không đẹp đâu.” Cậu viết thêm tên mình bằng kiểu chữ vốn có xuống dưới, đằng sau viết một câu: Gửi tặng thiên thần áo trắng vĩ đại và đáng yêu nhất trên đời. Kiểu chữ vô cùng ngay ngắn, gọn gàng mạnh mẽ, trông rất bình thường. Nhưng y tá lại ôm cuốn sổ kích động không thôi, câu cuối cùng là chữ thật của Giản Tinh, đúng là xấu hơn chữ ký, cơ mà y tá vẫn rơm rớm nước mắt. “Đây là chữ ký tuyệt vời nhất chị từng nhận được! Sau này Sao Nhỏ chính là thần tượng duy nhất của chị. Sao Nhỏ, em phải cố lên nhé, phải tỏa sáng hơn nữa vào, để tất cả mọi người đều trông thấy em.” Giản Tinh ngẩn người, cười nói: “Em sẽ.” Y tá lau mắt, ôm cuốn sổ như ôm bảo bối, hỏi: “Sao Nhỏ, người trong phòng bệnh là Tiêu thần à? Anh ấy bị thương hả?” Họ nhận được thông báo của bệnh viện, chưa được cho phép thì không được tiến vào phòng bệnh đặc biệt. Nhưng không có tường nào không lọt gió, thông qua hình dung của bác sỹ điều trị, họ vẫn đoán được một chút. “Vâng, phải giữ bí mật nhé.” Y tá vội gật đầu: “Ừ.” Đoạn tròn mắt hỏi, “Sao Nhỏ, em với Tiêu thần đang quay phim truyền hình sao? Tiêu thần bị thương trong lúc đóng phim à?” “Vâng, là một sự cố, chị đừng nói với người khác nhé.” Y tá biểu thị mình tuyệt đối giữ bí mật: “Sao Nhỏ, hai người đang quay phim gì vậy?” “Cái này không tiện nói, chỉ có thể nói là một bộ phim vô cùng hay.” Mắt y tá lại sáng như sao: “Tuyệt quá! Sao Nhỏ phải diễn hết mình đấy nhé, lần này nhất định phải nổi đình nổi đám vào.” Giản Tinh cười: “Em sẽ.” Y tá ngắm nụ cười của cậu mê mẩn. Giản Tinh về phòng bệnh, không những mang cơm canh về, cậu còn mang theo cả dâu tây đã được rửa sạch. Thấy Thẩm Tiêu thắc mắc, cậu cười; “Quà thăm hỏi của một bạn fan là y tá gửi cho anh Thẩm đấy, cô ấy nói có thể ăn dâu tây.” Thẩm Tiêu nhắc: “Là một nghệ sỹ, bất cứ lúc nào cũng không thể tùy tiện nhận quà của fan.” Giản Tinh nghiêm túc gật đầu: “Em biết, thế nên để báo đáp, em đã viết cho cô ấy một chương trình dữ liệu, giúp cô ấy sau này làm việc có thể xử lý dữ liệu nhanh hơn.” Thẩm Tiêu sửng sốt và bật cười. Giản Tinh bón cho anh ăn xong thì nhận được điện thoại của Bạch Đồ, Bạch Đồ nói đoàn phim có việc, mấy ngày tới không đến đây được, nhờ cậu chăm sóc Thẩm Tiêu. Giản Tinh “ồ” một tiếng, nghe thấy Bạch Đồ cúp máy. Thẩm Tiêu hỏi: “Sao vậy?” Giản Tinh nhắc lại lời Bạch Đồ, Thẩm Tiêu đảo mắt: “Chắc cậu ta có việc phải làm.” Mấy ngày sau đó, Giản Tinh ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Tiêu. Sợ Thẩm Tiêu chán, trừ khoảng thời gian nghỉ ngơi mà bác sỹ dặn, Giản Tinh thường xuyên nghĩ cách chọc anh vui. Ban đầu cậu học hát một bài ngày xưa Thẩm Tiêu từng hát, nhưng giai điệu lạc đến tận Nam cực, khiến Thẩm Tiêu cười suýt rách cả vết thương, đành đổi sang kể chuyện. Giản Tinh không biết kể chuyện, đành lên mạng tìm mấy tiểu thuyết nổi nổi đọc cho anh nghe. Mặc dù giọng của Giản Tinh rất hay, nhưng kiểu đọc không cảm xúc quả thật khiến người ta chẳng tưởng tượng được gì, Thẩm Tiêu bèn bảo Giản Tinh đổi cái khác. Giản Tinh ngẫm nghĩ nửa ngày, ỉu xìu nói, cậu không biết cái gì khác nữa. Thẩm Tiêu buồn cười, bảo cậu kể về những bộ phim cậu từng đóng. Giản Tinh thoáng cái tràn trề tinh thần, từng đích thân tham gia, cậu kể chuyện hay hơn văn vẻ nhạt nhẽo lúc nãy nhiều. Mỗi khi kể xong một phim, cậu còn diễn lại vai của mình một lần. Diễn chay chẳng có cái gì, trông có vẻ buồn cười, nhưng lần nào Thẩm Tiêu cũng giơ hai ngón cái khen cậu. Trải qua lâu thế rồi mà cậu vẫn có thể nhớ rõ từng tình tiết của phim và lời thoại của mình, chỉ có một khả năng: cậu nghiêm túc theo dõi từng câu chuyện mình đã đóng, cho dù đất diễn của bản thân chỉ có một phút. Hơn một trăm bộ phim, chưa kể xong thì vết thương của Thẩm Tiêu đã gần lành hẳn rồi. Ngày nào Lâm Tuệ cũng đến, chủ yếu là để mang nguyên liệu nấu nướng cho Giản Tinh. Bạch Đồ cũng vậy, nhưng lần nào cũng vội vàng rời đi. Người của đoàn phim đến thêm hai lần, mang theo trái cây và hoa tươi. Mấy ngày vừa qua, cả ngày nằm ì trên giường, còn được ăn ngon ngủ kỹ, Thẩm Tiêu lại béo lên trông thấy. Lúc nấu canh, Giản Tinh bỏ bớt thịt và thêm cải xanh, cho dầu càng ít càng tốt. Thẩm Tiêu mím môi nhìn chòng chọc những cọng cải xanh mơn mởn, im lặng. Giản Tinh ngơ ngác mãi mới hiểu ra: “Anh Thẩm, anh không thích ăn rau ạ?” Thẩm Tiêu không cần nghĩ cũng biết tiếp theo cậu sẽ nói gì, lập tức bảo: “Thích chứ.” Thế là trước mặt Giản Tinh, Thẩm Tiêu ăn hết cả nồi rau, mày không nhăn một chút nào. Khi Bạch Đồ đến, thấy mặt sếp nhà mình xanh lè, hắn không dám hỏi sếp, đành hỏi Giản Tinh. “Cậu Giản, vừa có chuyện gì vậy?” Giản Tinh đang gọt trái cây, mù tịt: “Không có gì mà, anh Thẩm vừa ăn cơm xong.” Bạch Đồ bắt ngay được trọng điểm: “Trưa hôm nay cậu Giản nấu gì thế?” “Canh thịt viên cải xanh. Mấy hôm nay anh Thẩm béo lên, đến lúc về đoàn nhỡ đạo diễn Lâm bắt giảm béo thì gay to.” Phương pháp giảm cân cấp tốc rất tổn thương cơ thể. “Thế nên tôi chỉ cho mấy viên thịt và nấu nhiều rau hơn, anh Thẩm thích ăn lắm.” Bạch Đồ nhìn Giản Tinh bằng anh mắt sùng bái tột độ, có thể khiến sếp nhà hắn ăn rau cải, cậu là người duy nhất. Trong sự chăm sóc của Giản Tinh, một tuần sau, Thẩm Tiêu xuất viện. Lúc xuất viện, đoàn người ra khỏi phòng bệnh thì thấy một y tá đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt chật vật. Giản Tinh nhận ra cô là người cậu đã ký tên cho, hỏi: “Sao vậy?” Y tá thấy cậu, nước mắt giàn giụa, cúi rạp người nói một tiếng xin lỗi, sau đó chạy vụt đi. Giản Tinh và Thẩm Tiêu ngỡ ngàng. Những ngày qua, Thẩm Tiêu ăn ngon ngủ kỹ, có Giản Tinh đặc biệt giữ gìn vóc dáng cho anh, lúc về đoàn, khí sắc trông còn tốt hơn trước nhiều. Hai người về đoàn mới biết hai việc. Thứ nhất, Phó Phong đi rồi. Y bị cảnh sát đưa đi, lý do là cố ý gây thương tích, gây cho ai thì không nói cũng hiểu. Tuy Phó Phong không thừa nhận, nhưng dưới ống kính rõ nét, y không thể ngụy biện. Giản Tinh ngạc nhiên, không ngờ mấy ngày qua lại xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Tiêu thì rất bình tĩnh. Bạch Đồ đi lại mấy ngày, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, thế thì họ đã bước khỏi giới giải trí này từ lâu rồi. Giản Tinh: “Thế phân cảnh của cậu ta phải làm thế nào?” Phó Phong đã quay gần xong, theo lịch thì y sẽ đóng máy trong khoảng thời gian này. Trợ lý của Lâm Lập nói: “Chắc chắn không chiếu được nữa, đoàn phim đã tìm công ty quản lý của hắn để đòi tiền vi phạm hợp đồng rồi, giờ đành tìm người mới thay thế thôi. Haizz, đáng đời hắn, tiếc là lãng phí công sức của đoàn phim và các diễn viên những ngày trước.” Phải quay lại những cảnh của Phó Phong, chắc chắn phải kéo dài lịch trình. Mấy hôm nay mặt Lâm Lập thối hoắc, ngày nào cũng nén giận. Đến khi thấy Thẩm Tiêu và Giản Tinh trở về, trông ông mới sáng sủa hơn. Tất cả mọi người trong đoàn nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích. Việc thứ hai liên quan đến Giản Tinh. Mấy ngày trước, có một người hâm mộ của Giản Tinh chia sẻ ảnh chữ ký của Giản Tinh lên mạng. Vốn là chẳng có gì, nhưng người đăng bài là nhân viên y tế, bình thường hay giải đáp thắc mắc và chia sẻ kiến thức chăm sóc sức khỏe trên mạng, tích lũy được mấy trăm nghìn fans. Trong đó vừa hay cũng có người là fan của Giản Tinh, họ tò mò hỏi, người đăng kích động nói đã gặp được Giản Tinh, nói cậu vô cùng tốt, đáng được yêu mến. Người nọ chia sẻ cả bản chữ ký “chính thức” và “bình dân”, còn cố ý khoe chương trình xử lý dữ liệu Giản Tinh đã viết cho cô. Bình thường cô cần hai tiếng mới xử lý xong, bây giờ chỉ cần mười phút. Để đối phương tin, chủ bài đăng còn quay một video ứng dụng của chương trình. Ban đầu hai người nói chuyện trong phần bình luận, tất cả mọi người đều đọc được. Dần dần, càng lúc càng có nhiều người theo dõi bài đăng này. Nhất là fan của Giản Tinh, họ cười ngặt nghẽo vì hai bản chữ ký của cậu, bất kể là bản chính thức hay bản ngoan ngoãn, đều khiến người ta thấy rất đáng yêu. Chẳng mấy chốc, sự chú ý của fan dồn cả vào chương trình nọ. “Hâm mộ dễ sợ! Một đứa ngày nào cũng bị dữ liệu hành hạ như tôi cũng muốn có phần mềm này!” “Hu hu hu, Sao Nhỏ ơi, tôi cũng muốn! Cầu xin cậu cứu mái tóc của tôi!” “Éc éc éc, cho tôi một phần mềm thế này, khoảng thời gian tiết kiệm được tôi sẽ cày bảng xếp hạng cày số liệu cho cậu! Sau này tôi chính là fan trung thành của cậu.” … Càng ngày càng có nhiều người kéo đến bài đăng này, tin tức nhanh chóng bị đẩy lên hotsearch. Vừa hay trước kia chủ bài đăng này từng tiết lộ là mình đang ở Giang Nam. Thế nên câu hỏi đặt ra là, tại sao Giản Tinh lại ở Giang Nam? Có người nhanh chóng suy đoán, Giản Tinh đi quay phim. Thế thì hỏi tiếp, cậu quay phim gì? Sau đó, dựa vào các loại manh mối, cư dân mạng thần thông quảng đại khóa chặt mục tiêu ở đoàn phim ‘Gương đồng’. Khi phân tích ra kết quả này, fan của Giản Tinh vui muốn điên. Câu hỏi tiếp theo là, Giản Tinh diễn vai gì? Trước kia Giản Tinh toàn đóng những vai nhỏ không quan trọng, cư dân mạng lôi những nhân vật nhỏ trong ‘Gương đồng’ ra điểm danh hết một lượt, bắt đầu suy đoán, rốt cuộc Giản Tinh vào vai nào. Thế nhưng mười người thì ra mười đáp án, vậy là cư dân mạng thi nhau chạy đến weibo của ‘Gương đồng’ để hỏi. Nhiều người còn nhắn lại, nhờ nhân viên chuyển lời đến Giản Tinh là họ muốn mua quyền sử dụng phần mềm của cậu. Nói chung, vì Giản Tinh mà đoàn phim ‘Gương đồng’ luôn kín tiếng từ lúc khai máy đã lên chiếc hotsearch đầu tiên, hơn nữa mãi không xuống nổi. Trước những câu hỏi dò của các fan, đoàn phim cũng không tiện trả lời. Sau khi bàn bạc, họ bèn tạo một tấm ảnh có tám nhân vật, chỉ có vai nam ba của Giản Tinh là sáng, những người khác thì là bóng đen đặt dấu chấm hỏi. Khi tin tức chính thức được công bố, trên mạng nhoáng cái nháo nhào. Sau Tết, nhờ ‘Món ngon và gia đình’ với ‘Sàn học vũ đạo’ lục tục lên sóng, fan của Giản Tinh đã chạm mốc 6 triệu. Không ngờ đứa trẻ xưa nay chỉ chạy “vai tôm tép” nhà mình đã có triển vọng thế này, fan xúc động chạy ào ào vào trang chính thức cảm ơn. Thế rồi cư dân mạng bắt đầu đoán xem những vai khác là ai, sau khi lọc hết tất cả các diễn viên trong giới giải trí, không ngờ họ thật sự đoán ra phần nào, chẳng hạn như nam chính là Thẩm Tiêu. Nhưng đoàn phim khăng khăng giữ bí mật, khiến khán giả thèm thuồng không thôi. Hiện tại, ngày nào cũng có mấy cái hotsearch “Hôm nay đoán xem nhân vật nọ trong ‘Gương đồng’ do ai thủ vai”, cư dân mạng gia nhập mỗi ngày một nhiều, vì thế mà đoàn phim còn đặc biệt sắp xếp người giao lưu với khán giả. Giản Tinh càng nghe càng sốc, cuống cuồng xin lỗi Lâm Lập. Lâm Lập cười bảo: “Đây không phải chuyện xấu, phim hay thế nào cũng cần độ hot. Bây giờ chưa quay xong đã có sức nóng cao thế này, đỡ bao nhiêu tiền cho đoàn phim ấy chứ. Nhà sản xuất còn bảo bác đặt thêm đùi gà cho mọi người kìa.” Giản Tinh sững người, Thẩm Tiêu phì cười. Tổn thương gân cốt nghỉ trăm ngày, vết thương của Thẩm Tiêu vẫn chưa khỏi hẳn, tạm thời không thể quay cảnh hành động. Lâm Lập đành điều chỉnh lại thứ tự một lần nữa, đẩy hết những cảnh hành động xuống cuối. Khoảng thời gian sau đó, cả đoàn phim tiến vào trạng thái chiến đấu căng thẳng. Nam một, hai, ba và nữ chính có đất diễn dày đặc, theo thời gian, bốn người càng ngày càng hợp tác ăn ý. Nhất là Giản Tinh và Thẩm Tiêu, lúc không quay phim, hai người gần như chỉ ngồi trong góc trường quay tập diễn, mỗi một biểu cảm và động tác đều trải qua vô số lần gọt giũa. Tất cả các cảnh của hai người căn bản toàn một lần là qua, hơn nữa chất lượng rất cao. Ban đầu Đỗ Minh còn theo chân họ, nhưng sau mấy lần cảm nhận được sự lạnh lùng của Thẩm Tiêu, còn sự chú ý của Giản Tinh rõ ràng chỉ đặt ở chỗ Thẩm Tiêu, hắn đành biết khó mà lui, quay ra tìm Nhan Chỉ tập diễn. Vì hiệu suất quay phim của hai người quá cao, thậm chí lần đầu tiên đoàn phim gặp tình huống này: Vai chính đứng chờ quay cảnh tiếp, các vai phụ thì vẫn đang khổ sở vật lộn trước ống kính. Có vai phụ không nhịn được đến xin chỉ bảo của Thẩm Tiêu, anh luôn trả lời hết mình. Thi thoảng Giản Tinh cũng đưa ra một vài ý kiến quan trọng, ngoài ra còn dạy cách nhớ thoại nhanh chóng cho các diễn viên khác. Dần dà, ánh mắt những người khác trong đoàn nhìn Giản Tinh chuyển từ hoài nghi người mới sang kính trọng như với Thẩm Tiêu. Có sự giúp đỡ của hai người, tiến độ quay phim càng thêm năng suất. Nội dung vốn cần một tháng, thế mà hai mươi ngày đã quay xong, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt. Lần nào Lâm Lập nhìn hai người cũng cười khà khà, sau khi kết thúc hoàn hảo một cảnh quay quan trọng nữa, Lâm Lập khoát tay, cho đoàn phim nghỉ nửa ngày. Mọi người sung sướng hoan hô. Lần đầu tiên họ thấy đạo diễn Lâm khắt khe tột độ chủ động cho đoàn phim nghỉ ngơi. Giản Tinh và Lâm Tuệ đang bàn nhau xem đi đâu chơi, Lâm Tuệ ngẩng đầu, thấy Thẩm Tiêu đi về phía họ.