Thẩm Tiêu thấy mấy người đều sững sờ không nói, mím môi bảo: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Tiêu.” Giọng Thẩm Tiêu khá trầm, rất cuốn hút và êm tai, nhân viên nữ bên cạnh đã kích động sắp ngất xỉu. Các khách mời đương nhiên nhận ra anh, cũng biết anh chưa bao giờ tham gia chương trình giải trí, thấy anh ở đây cứ như thấy quỷ. Giản Tinh hoàn hồn nhanh nhất, đôi mắt xinh đẹp mở to, bên trong lấp lánh ánh sáng. Thẩm Tiêu vô tình chạm vào ánh mắt sáng như sao của cậu, đáy mắt thoáng xao động. Chủ nhà cười ha hả: “Xem ra mọi người đều bị mê hoặc bởi phong thái của cậu Thẩm rồi. Cậu Thẩm, cậu chọn phòng đi đã.” Ông muốn xách vali giúp Thẩm Tiêu, song anh từ chối: “Không cần, cảm ơn.” Vừa lịch sự vừa xa cách. Chủ nhà không kiên trì, người trong nghề đều biết, Thẩm Tiêu mắc bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người khác. Thẩm Tiêu chọn căn phòng bên cạnh Giản Tinh, ánh sáng trong mắt Giản Tinh càng thêm lấp lánh. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày hai người có thể trở thành hàng xóm. Mười phút sau, Thẩm Tiêu xuống dưới nhà, mọi người ngồi vào với nhau. Bàn trong sân là một chiếc bàn vuông to, kết hợp với ghế dài. Chủ nhà, ông Vương và Giản Tinh mỗi người ngồi một bên, Phùng Viện và Lý Thi Vận ngồi một bên. Thẩm Tiêu nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Giản Tinh, ngồi xuống cạnh cậu. Giản Tinh lập tức ngồi ngay ngắn, khẽ dịch ra ngoài. Cứ dịch rồi dịch, cậu chỉ ngồi hết một mép ghế, giữa hai người có thể chèn thêm vào một người nữa. Chủ nhà thấy vậy, cười đùa: “Tiểu Tinh, cậu Thẩm có ăn thịt người đâu, cậu ngồi xa thế làm gì?” Đối diện với ánh mắt buồn cười của mọi người, Giản Tinh chần chừ một hồi rồi lại ngồi trở về, chỉ là vẫn cách anh một khoảng, cứ như sợ chạm vào anh, căn bản không dám nhìn anh. Thẩm Tiêu đảo mắt, chủ động chào hỏi Vương Quốc Cường và Phùng Viện: “Chào ông Vương và cô Phùng.” Hai người hơi giật mình, cười chào lại. Lý Thi Vận kích động hệt như các nhân viên xung quanh, chẳng có mấy cô gái trẻ mà không thích Thẩm Tiêu. “Chào anh Thẩm.” Thẩm Tiêu gật đầu: “Chào cô.” Anh nhìn sang Giản Tinh, phát hiện đối phương dường như đang đi vào cõi tiên, anh hơi nhướng mày. Chủ nhà hắng giọng. Giản Tinh hoàn hồn, nở nụ cười: “Chào anh Thẩm, em là Giản Tinh ạ.” Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm nụ cười của cậu, đáy mắt xẹt qua gì đó. Anh chỉ “ừ” nhạt một tiếng, đoạn nhìn sang hướng khác, thái độ khác hẳn với mọi người. Những người còn lại thấy vậy, tưởng là Thẩm Tiêu không thích Giản Tinh, bất giác hơi lo cho cậu. Bị Thẩm Tiêu ghét tức là sẽ bị khán giả ghét. Chủ nhà bèn khen Giản Tinh mấy câu, muốn Thẩm Tiêu có ấn tượng tốt, nhưng không thấy anh có bất cứ phản ứng gì, ông thở dài, không kiên trì nữa. Mời được Thẩm Tiêu đã là vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người trong chương trình. Có thể nói, anh đã cứu cả cái chương trình này. Giữa Thẩm Tiêu và Giản Tinh, chương trình đương nhiên sẽ chọn Thẩm Tiêu. Chỉ là nghĩ đến sự ngoan ngoãn của Giản Tinh, chủ nhà có phần tiếc cho cậu người mới của giới phim ảnh này. Chủ nhà lôi kéo năm vị khách mời tương tác với nhau, nói về nội dung và quy tắc của chương trình. Các khách mời đều rất phối hợp, biểu cảm khoa trương đúng lúc đúng chỗ. Về việc thường xuyên nhắc đến Thẩm Tiêu, những người khác cũng không lấy làm lạ, rating của chương trình này căn bản là dựa hết vào Thẩm Tiêu. Chỉ có Giản Tinh, từ đầu đến cuối cơ hồ không nói gì, giữ im nụ cười mỉm. Trò chuyện xong, chủ nhà đề nghị mọi người chụp ảnh gia đình, lựa theo chủ đề chương trình, nhưng đứng thế nào trở thành vấn đề. Xếp theo danh tiếng, tất cả mọi người cộng vào cũng không bằng Thẩm Tiêu, anh đứng ở giữa, không ai phàn nàn. Nhưng trước ánh mắt của mọi người, Thẩm Tiêu lại đi ra đằng sau, đứng cạnh Giản Tinh. Chủ nhà lập tức hiểu ý của anh, nở nụ cười cảm kích. Cuối cùng, ông Vương ngồi đằng trước chiếm vị trí trung tâm, chủ nhà và Phùng Viện đứng sau ông Vương. Ba người trẻ đứng ở cuối cùng, Thẩm Tiêu ở giữa, Giản Tinh và Lý Thi Vận đứng cạnh anh. Ba thế hệ già trẻ, thật sự có không khí của ảnh gia đình, hơn nữa ai ai trong nhà cũng đẹp, chẳng qua khí thế của Thẩm Tiêu có phần vượt trội. Anh không làm gì cả, chỉ mặc quần áo bình thường đứng ở đó đã có khí thế khiến người khác không thể lờ đi, ung dung cao quý, đối lập hoàn toàn với sân nhà quê. Đạo diễn và nhân viên nhìn bức ảnh này, thật sự có ảo giác rồng đến nhà tôm. Tiếng màn trập vang lên, Giản Tinh tưởng là chụp xong rồi, không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Tiêu gần ngay trước mắt. Cậu cao 1m8, Thẩm Tiêu cao 1m85. Cậu hơi ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi môi nở nụ cười. Cậu không nhận ra, tiếng màn trập lại vang lên, thợ chụp ảnh bấm thêm một tấm. Chụp ảnh gia đình xong, chủ nhà nhìn đồng hồ: “Các vị, đã 4 giờ rồi, tối nay là bữa tiệc gia đình đầu tiên của Ngôi Nhà Hoa Đào, phải dựa vào mọi người hết đấy.” Nói rồi, ông tìm một lý do bỏ đi, để lại năm người ngơ ngác nhìn nhau. Nếu đã lấy chủ đề về gia đình, vậy bọn họ chính là người một nhà, đương nhiên phải tự hoàn thành một ngày ba bữa. Sự im lặng dần lan ra trong mấy người, Phùng Viện cười nói: “Tôi biết nấu mấy món thường ngày, hôm nay để tôi nấu cho.” Bốn người vui vẻ đồng ý, sau khi bàn bạc, mọi thứ được phân công rất nhanh. Lý Thi Vận hái rau, Giản Tinh nhóm lửa, chủ nhà và Thẩm Tiêu chẻ củi, ông Vương khuân củi. Năm người lao vào làm, thật sự mang lại cảm giác của một gia đình bận bịu vì bữa tối. Đạo diễn nhìn khung cảnh ấy, hài lòng gật đầu. Thẩm Tiêu cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mi đen bó sát người, vóc dáng tuyệt vời lập tức hiện rõ mồn một. Chân anh dài, cộng thêm gương mặt đẹp đến mức người người oán hận, dáng vẻ cầm rìu bổ củi vừa đẹp đẽ vừa hoang dã, khiến nhân viên nữ xung quanh lí nhí gào thét, người quay phim càng nhắm ống kính vào anh liên tục. Trong phòng bếp, đội ngũ chương trình chuẩn bị đạo cụ phong phú, đủ loại xoong chảo bát đĩa, cái gì cũng có. Phùng Viện dạy Lý Thi Vận vặt rau, Giản Tinh trốn sau bếp lò, bắt đầu nhóm lửa. Nhân viên bên ngoài đều duỗi dài cổ ngó vào trong đầy mong đợi. Vì hiệu quả chương trình, họ đã sắp xếp một ít “rắc rối” cho khách mời, cái đầu tiên là nhóm lửa. Họ cố tình giội ít nước vào củi, không chỉ khó nhóm lửa mà còn khói mù mịt. Khách mời không nhóm được lửa, phải nhờ đến chương trình, chương trình sẽ cho ra hình phạt đầu tiên. Nhưng cả đám đợi cả nửa ngày vẫn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào. Đạo diễn đưa mắt ra hiệu cho chủ nhà. Chủ nhà hiểu ý, khuân củi đi vào phòng bếp. Đặt củi xuống chỗ bếp lò, ông nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ Giản Tinh đã nhóm lửa xong, hơn nữa còn đặt mấy cây củi ẩm trước cửa lò để hong khô dần. Chủ nhà: “…” Ông nhìn sang người quay phim sau lưng Giản Tinh, đối phương cũng kinh ngạc vô cùng, chủ nhà đành câm nín. Giản Tinh tình cờ ngẩng đầu, quan tâm hỏi: “Chủ nhà, chú sao vậy? Không thoải mái ạ?” Chủ nhà miễn cưỡng cười nói: “Không sao, Tiểu Tinh vất vả rồi, nhóm lửa thuận lợi chứ?” “Thuận lợi lắm ạ, nhưng mà củi hơi ẩm.” Giản Tinh chỉ vỏ bào trên đất: “Nhưng chỉ ẩm ở ngoài thôi, bào lớp ngoài đi là cháy được.” Chủ nhà: “…” Giống hệt cách giải quyết mà họ nghĩ ra. Chủ nhà nhìn Giản Tinh như sinh vật lạ, may mà họ còn có phương án khác. Chủ nhà đi rồi, Giản Tinh lại rúc vào sau bếp lò, ra sức thu nhỏ sự tồn tại. Phùng Viện và Lý Thi Vận đều là mỹ nữ, một yên tĩnh một sinh động, một tao nhã một đáng yêu, vừa nấu ăn vừa kể chuyện trong nhà, khung cảnh nấu nướng vui tai vui mắt. Không lâu sau, chủ nhà xách một cái sọt tre vào, cười hớn hở: “Vừa nãy bác hàng xóm tặng cho một sọt thổ sản, bảo là mời mọi người một bữa thịnh soạn. Cô Phùng, cô Lý, phiền hai người nhé.” Nói rồi để sọt tre lại và bỏ đi. Phùng Viện và Lý Thi Vận tò mò mở nắp sọt tre ra. Giản Tinh hít mũi, ngửi thấy mùi tanh của đất, lòng có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, phòng bếp lập tức vang lên hai tiếng hét chói tai. Thẩm Tiêu và ông Vương chạy vào: “Sao thế?” Phùng Viện và Lý Thi Vận tái mét mặt, cố hết sức giữ bình tĩnh trước ống kính, chỉ vào sọt tre trên đất. Thẩm Tiêu nhíu mày, bước đến nhìn vào, chân mày càng nhíu chặt hơn. Ông Vương kinh ngạc: “Ồ, lươn to thế này là ngon hiếm có lắm đấy.” Lý Thi Vận căng thẳng hỏi: “Ông Vương, đây không phải rắn ạ?” Ông Vương cười ha hả: “Trông thì giống rắn nhưng thật ra là lươn thôi. Hồi trẻ lúc tôi diễn Bát Lộ quân (*) còn thấy lươn to hơn thế này trong ruộng cơ. Cho xốt vào rồi kho lên là thơm nức mũi.” (*) Bát lộ quân (八路军): là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo (wiki) Phùng Viện và Lý Thi Vận thoáng thở phào, không phải rắn là được. Hai người nhìn ông đầy mong đợi: “Ông Vương biết nấu không ạ?” Ông Vương khoát tay: “Tôi không biết, giết lươn cũng là một ngón nghề đấy.” Đúng lúc này, sọt tre bịch một cái, lươn trong sọt dường như đột nhiên tỉnh dậy, chúng giãy kịch liệt, sọt tre lắc lư liên tục. Trừ ông Vương ra, ba người còn lại gần như đồng thời lùi về sau một bước. Thẩm Tiêu chân dài, một bước lùi rõ xa. Người quay phim ở bên cạnh phì cười, cho quay đặc tả biểu cảm của mấy người. Mấy người nhìn nhau, lập tức hiểu ra mục đích của chương trình. Vì hiệu quả chương trình, lươn này nhất định phải giết. Việc này đương nhiên không thể bắt phụ nữ làm, để người già cầm dao cũng không thích hợp, mục đích cuối cùng của chương trình chỉ có một. Thị đế anh dũng giết lươn, đề tài hay chưa. Mọi người ngầm hiểu nhìn sang Thẩm Tiêu, bấy giờ mới phát hiện sắc mặt anh dường như hơi tái. Thẩm Tiêu mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt nặng nề như ra chiến trường. Mấy máy quay bên cạnh đồng loạt nhắm vào anh, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh. Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm cái sọt tre. Anh quay đầu đi, thò tay vào sọt bắt lấy thứ ở bên trong. Cảm giác trơn tuồn tuột khiến anh run bần bật, cấp tốc lôi con lươn ra. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, vừa ngầu vừa đẹp, khiến các nhân viên nữ đứng ở cửa xem mê muội. Con lươn rất to, nặng phải khoảng 0.5-1 kg, dài chừng nửa mét. Bị Thẩm Tiêu lôi ra, nó vùng vẫy nhưng không thoát được, cơ thể quấn vào cánh tay của anh. Cảm giác trơn như mỡ khiến hai mắt Thẩm Tiêu co rút, anh vẫy mạnh tay, con lươn lập tức bị quăng đi. Con lươn rơi bịch xuống đất, choáng váng một hồi, nó bắt đầu bò loạn khắp nơi. “Á!” Hai người phụ nữ lại hét lên, cuống quýt trốn đi. Thẩm Tiêu cũng giật mình lùi về sau mấy bước. Con lươn dường như cũng giật mình vì tiếng hét, nó bò nhanh hơn, khắp nơi toàn là người, nó bò loạn xạ, lủi vào một góc không người. Vừa hay là hướng bếp lò. Mắt thấy con lươn sắp chui vào đống củi, một cánh tay vươn từ sau bếp lò ra tóm gọn cổ con lươn, một tay khác nhanh nhẹn và chuẩn xác bắt lấy tấc thứ bảy của nó, mặc nó giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi, càng không thể bò lên cánh tay đối phương. Trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chàng trai sạch sẽ gầy yếu nọ, ống kính cũng nhắm vào cậu. Vừa nãy Giản Tinh hành động theo bản năng, trở thành tiêu điểm rồi mới hơi hối hận. Anh Phó nói phải khiêm tốn. Cậu đi về phía Thẩm Tiêu, định đưa con lươn cho anh, nhưng lại đối diện với một đôi mắt đen kịt. Rõ ràng mặt đối phương lạnh tanh, thế mà không biết vì sao, Giản Tinh lại cảm nhận được sự đe dọa và cả ý thỉnh cầu rất khó nhận ra trong đó. Giản Tinh khựng lại, cậu nhìn xuống sọt tre, sau đó nhìn lên đôi môi mím chặt của Thẩm Tiêu. Trước ánh mắt trợn tròn dõi theo của mọi người, cậu đặt con lươn lên thớt, cầm dao đập mạnh vào đầu con lươn, quả quyết dứt khoát. Sau đó, con lươn bất tỉnh. Trong phòng vẫn im phăng phắc. Giản Tinh đang định quay về nhóm lửa tiếp thì bị kéo tay lại. Quay đầu nhìn người giữ tay mình, lời nói của Phó Nguyên lại xuất hiện trong đầu, Giản Tinh cuống quýt muốn giằng tay ra. Thẩm Tiêu càng nắm chặt hơn, lực mạnh đến độ tay Giản Tinh hơi đau. Giọng nói cuốn hút vang lên bên tai Giản Tinh: “Cậu Giản, đã làm thì làm cho trót.”