Em Là Tất Cả Của Tôi
Chương 5
Sáng hôm nay, ngay trước khi thầy giáo kịp bước vào giảng đường thì nó y như một cơn gió chạy tới lớp trước khi bị đánh dấu vào muộn. Và đây cũng là lý do mà cái lớp đại học này trở thành cái lớp đặc biệt bởi ngày nào cũng như ngày nào cứ mỗi lần trước khi nhìn thấy thầy giáo cũng phải nhìn bộ mặt lạnh của nó một lần. Đơn giản vì cái tính nước đến chân mới nhảy của nó phải nướng chín cái giường mới đi học được….
_Chào buổi sáng _ Nó lấy tay che miệng ngáp một cái, uể oải chào Ly
_ Mệt mỏi vậy? Bản thảo xong hết rồi hả? _ LY cười cười hỏi nó
_ Um, xong rồi _ Nó gật đầu, ngồi xuống cạnh Ly
Đầu gục xuống bàn, nó đang định ngủ tiếp thì lại bật dậy nhìn Ly suất thần. Cái nhìn của nó làm Ly giật mình, khó hiểu hỏi nó:
_Gì vậy?
_ Quên mất, nói tui biết thông tin về cái tên Vũ Goàng Gia Huân được không? _ Nó nghiêng nghiêng đầu hỏi
Ly nhìn nó ngày thường chẳng thèm quan tâm tới cái gì chứ đừng nói lại là một thằng con trai như Huân nên không khỏi chợn tròn mắt nhìn nó. Ánh mắt đầy tò mò, soi mói nhìn hỏ hỏi:
_Có truyện gì vậy? Sao không dưng lại quan tâm tên đó thế? Đừng bảo là có tình ý với tên công tử đó nhé
_Sùy, không có _ Nó phẩy tay, bỏ ngoài tai lời chêu ghẹo của nhỏ bạn
_ Mà tưởng biết rồi chứ, sao hỏi tui? _ Ly nhìn nó khó hiểu
_ Lúc đấy tìm ảnh chứ ai rảnh quan tâm cái khác _ Nó nhúm vai, thản nhiên nói
Ly khẽ cười, giờ mới đúng là Thiên Anh mà cô biết chứ. Có lẽ nhiều khi Ly thấy chính mình thực sự may mắn khi được làm bạn với Thiên Anh – một người có thể lạnh lùng, phũ phàng với tất cả nhưng cũng có thể là người quan tâm tới người khác hơn ai hết. Ly nói:
_ Vương Hoàng Gia Huân có thể nói là công tử con nhà giàu chính gốc nhé. Cha hắn là tổng giám đốc công ty sản xuất phim lớn, mẹ hắn là phó tổng chợ giúp cha. Tuy vậy hắn lại không chọn theo nghiệp cha mà chọn làm vũ công. Hăn là trưởng nhóm của nhóm nhảy hiphop hàng đầu Việt Nam. Đặc biệt, tài sản của hắn sở hữu cũng khiến người ta thèm muốn chết với ba chiếc motor phân phối lớn cùng hai chiếc siêu xe thể thao thuộc hàng hiếm có ở Việt Nam. Tóm lại, hắn đẹp trai, nhà giàu, dân chơi, quậy phá kiểu gì cũng có đủ đến dân đàn anh đàn chị phải nể hắn vài phần. Tuy nhiên có một truyện là hắn tuyệt nhiên không có hứng thú với con gái.
_Truyện đấy là không thể…. _ Nó nhíu mày, phản bác lại câu nói cuối cùng của Ly
Cái thông tin của hắn phần đầu còn có thể tin được, tài năng của hắn nó cũng được chứng kiến. NHưng cái vấn đề hắn không hứng thú với con gái thì có đánhc hết nó cũng không tin được. Hắn chính xác phải là một con "dê" chính hiệu không thì cũng phải có họ hàng với nhà con dê mới đúng. Cứ nghĩ tới truyện ngày hôm qua là nó lại tức; bất giác nó sờ lên trán nơi hắn hôn hôm qua mà bất giác đỏ mặt. Ly nhìn gương mặt nó, hai má đỏ hồng cả lên tưởng nó bị sốt liền đặt tau lên chán nó hỏi:
_ Sao vậy, ốm hả?
_ Không có, không sao cả. Tui đi vệ sinh đã _ Nó cật lực lắc đầu rồi chạy nhanh khỏi lớp
Nhìn nó bỏ mặc mình ởi lại, Ly lúc đầu đần mặt không hiểu truyện gì nhưng nhanh chóng đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên vẽ thành nụ cười nhẹ. Có lẽ từ bây giờ đối với nó sẽ sảy ra một câu chuyện dài…
* * *
Nhưng rồi, không hiểu sao mấy ngày tiếp sau đó, rồi một tuần hai tuần liền cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Cái con người gương mặt lúc nào cũng cưới tới ngốc nghếch, sum xoe như con cún con chạy quanh nó khiến nó vừa tức vừa buồn cười chẳng biết từ bao giờ lại làm nó mong ngóng tới vậy nữa….
Chợt nhận ra suy nghĩ khác thường của mình về hắn nó tự cốc vào đầu mình mắng mình ngốc nghếch, vớ vẩn. Nó cố đẩy hình ảnh của hắn ra khỏi đầu mình
Cả buổi chiều, ngồi trong phòng mà một chữ nó cũng không thể viết ra được gì, một tia ý tưởng cũng không hề có. Nên không còn cách nào khác nó đành sách cặp, sách lap ra công viên gần nhà tìm cảm hứng chút cũng để tâm thoải mái chứ không chắc chắn cuối tháng này nó sẽ chết với tên biên tập kia…
Ra công viên, đang định tìm một trỗ yên tĩnh nào đấy để ngồi chuyên tâm viết truyện. Nhưng nó còn chưa ngồi ấm trỗ thì đã bị tiếng nhạc sập sình thu hút. Tiếng nhạc sôi động, giai điệu cuốn hút đó đã khiến bước chân nó bước đi một cách vô thức….
Và trước mắt nó bây giờ, nó không thể dấu được sự ngạc nhiên khi thấy hắn cùng nhóm nhảy đang ở đây. Nó cứ đứng chôn chân ở đấy nhìn hắn nhảy mà trong lòng cảm xúc không biết diễn tả như thế nào. Hắn ở giữa những con người kia nhưng lại nổi bật khiến nó không thể dời mặt được, nhận ra ngay thân hình hắn đang uốn lượn đầy tuyệt mĩ đằng kia. Hắn có một dáng người cao to, nước da mày đồng đã là thứ thu hút tầm mắt bất cứ cô gái nào rồi. Mà hắn lại còn sở hữu một gương mặt đầy nam tính nữa. Nhưng những thứ đó không phải là thứ thu hút nó mà thứ khiến nó ngay từ lúc nhìn đã say mê chính là những điệu nhảy tuyệt đẹp của hắn, dường như những điệu nhảy đó đang chuyền tải hoàn toàn các cảm xúc từ cơ thể của hắn cho mọi người biết vậy. Trước mặt nó bây giờ hắn lại trở về với một trưởng nhóm tài năng – Vương Hoàng Gia Huân nghiêm túc, tập chung trong từng cử chỉ động tác chứ không phải là cái tên lúc nào cũng cợt nhả đi theo hắn nữa rồi….
Bỗng dưng có một người trong nhóm nhảy dừng lại, ánh mắt chạm thẳng vào nó. Và khi nó còn chưa kịp làm gì thì người con trai đó đã chạy tới trỗ hắn nói gì đó rồi quay lại phía nó vẫy tay, hét to:
_THIÊN ANH….
Gương mặt nghiêm nghị của hắn phút chốc chuyển sang từ ngạc nhiên rồi lại toe toét như mọi ngày chạy về phía nó. Hắn hớn hở hỏi:
_Thiên Anh, sao lại ra đây thế này?
_Um… đi dạo thôi ý mà. À, sao lại tajao ở đây thế này? _ Nó lúng túng mọt chút rồi lại nghiêm giọng hỏi hắn chuyến sang chủ đề khác
_À….
Hắn tự dưng cũng trở nên ấp úng, gãi gãi cái đầu dựng đứng của mình không biết nói thế nào với nó thì tự dưng lũ kia chạy tới nhanh nhảu chen vào nói:
_Thiên Anh, thằng Huân nó chọn ở đây vì công viên này rất gần nhà em đấy
_Thiên Anh, tới rồi mau chỉnh thằng này đi. Huân nó bắt tụi này tập hai tiếng đến một ngụm nước cũng không được uống nè...
…
Cả đám chanh nhau nói, chen nhau nói không thèm sự hãi ánh mắt như muốn giết người của hắn kia chút nào vì đứa nào trả biết là có nó ở đây chính là kim bài miễn tử rồi. Không những vậy, còn có tên nhanh nhảu nói:
_Chị dâu, có hôm em thấy anh Huân lén bỏ đội tới nhà nhìn trộm chị đấy
_ Phải đó, chị dâu vì đại ca muốn ở gần chị, thi thoảng thấy chị nên sống chết đòi đổi địa điểm tập đó ạ
….
Một tiếng "chị dâu" của tên nào đó làm cả lũ nhao nhao được nước lấn tới gọi theo và làm hắn vốn lúc nào cũng giữ mặt lạnh cũng không khỏi đỏ mặt vì ngượng. Vừa tức, giận lại buồn cười cùng chút hạnh phúc nhưng không thể tha cho đám này nên hắn dơ chân đạp một thằng vẫn đang ra sức su nịnh nó rồi đuổi tất cả lũ chỉ với một câu: " Tụi bây còn không chịu tập là tao cho cả lũ tập tới tối đấy". Mới chỉ nghe có thế mà tất cả không cần đợi hắn nói thêm câu nào liền chạy về vị trí tập như chưa có truyện gì sảy ra….
Lúc này, hắn mới quay lại phía nó, gương mặt ngố ngố như mọi ngày còn pha chút ngượng ngùng nói:
_Um… thực ra vì ở công viên kia fan đến xem đông quá, hò hét mọi người không tập chung được nên… nhưng mà… hỳ, cũng vì công viên này gần nhà em nên…
Hắn nói ấp a ấp úng gương mặt đỏ lựng nhìn nó má cũng hây hây hồng. Cả hai rơi vào lúng túng không biết phải làm thế nào cả, chỉ biết im lặng nhìn nhau ngượng ngùng. Mãi cho tới khi Luân tới vỗ *** hắn rồi cười nói với nó:
_Chị dâu, cho tui mượn Huân tý chút nhé
Nói rồi Luân lôi tuột Huân đi khi hắn vẫn còn đang không biết cái gì cả. Nó nhìn cả hai, nhớ tới nụ cười của Luân lúc nãy trong lòng không biết diễn tả như thế nào. Tên này cười với nó không phải là một nụ cười xã giao mà đó là nụ cười cực đểu xen lẫn sự nham hierm… Và chợt nó nhận ra người vừa nãy mở mồm gọi nó một tiếng "chị dâu" đầu tiên, khơi mào tất cả không ai khác chính là tên Luân này, trong lòng nó bất giác nổi lên tiếng nói phòng bị…. Hoàng Ân Thái Luân đúng như Ly nói là tên cáo già…
Hắn tập, nó cũng tìm một trỗ ngồi để làm việc của mình. Nhưng rồi rốt cục nó cũng chẳng làm được gì nên hồn cả vì ánh mắt nó cứ bất giác lại liếc về phía hắn. Chẳng biết từ bao giờ trái tim nó đã bị hiphop chinh phục mất rồi cũng như những con người trong nhóm nhảy này của hắn không làm nó chán ghét mà là quý mến bởi sự: vui vẻ, hòa đồng, thoải mái pha chút nghịch ngợm nữa… Có lẽ cũng chính nhờ họ mà nó cảm thấy mở lòng hơn.
Trời về chiều, ông mặt trời đang dần dần xuống núi, những ánh nắng chói trang đang dần nhạt trên các cành cây, ngọn cỏ, mái nhà,… những con gió nhẹ nhàng thổi qua man mát xua đi những giọt mồ hôi lăn dài trên chán những thanh niên năng động kia. Chiều ta khiến cho con người ta cảm thấy rĩh lặng. Hắn cùng nó bước trên con đường nhỏ về nhà, hắn khẽ nói:
_ Sắp tới đội phải tham gia cuộc thi lớn. Nếu thắng sẽ được rất nhiều ưu đại nên ai cũng quyết tâm cả. Có lẽ anh sẽ không thể tới chơi với Thiên Anh như trước được
_Um… _ Nó chỉ khẽ gật đầu, giọng gió nhẹ nhàng phát ra một tiếng đơn giản mà lạnh lùng khiến hắn hơi đau lòng
Về tới nhà nó, nõ vẫn im lặng chẳng nói câu nào cả. Hắn cũng không thể biết được là nó suy nghĩ cái gì nữa, nhiều khi hắn cảm thấy nó thực sự rất khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng nắm tay nó rồi siết chặt, nói:
_Tôi sẽ nhớ em đấy
Nó sững người, ngẩng lên nhìn hắn khó hiểu. Lúc đầu bỗng dưng hắn lại cười toe toét, chưng cái mặt ngốc cực ra như lời hắn nói đầy nghiêm túc vừa rồi không có vậy. Đẩy nó vào nhà rồi lặng lẽ bước đi. NHìn bóng dáng hắn xa dần, đôi mắt lạnh của nó bỗng chốc xao động lên một tia lạ lùng mà đến chính nó cũng không biết. Ánh mắt đó của nó cứ mãi nhìn hắn tới khi hắn đã đi khuất rồi mà nó vẫn cứ lẳng lặng đứng đấy….
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
15 chương
57 chương
55 chương
6 chương