Khi Vu Đồ về tới nhà, thì thấy Trạch Lượng đang đánh game với Kiều Tinh Tinh, trong lúc vội vàng cũng không quên nhìn anh: "Cậu ta về rồi, yên tâm đi nhé." Giọng nói của Kiều Tinh Tinh trong game vọng ra: "Sao về trễ thế?" Vu Đồ: "Hết chuyến xe điện ngầm rồi, phải đổi xe." Kiều Tinh Tinh ngẩn người, Vương Chiêu Quân không cẩn thận đi vào vòng tròn quanh tháp, thế là bị tháp đánh một nhát, Lý Bạch đánh quái bên đối phương không biết từ đâu chui ra, một tuyệt chiêu đập tới chỗ cô. Vương Chiêu Quân ôm đầu chạy như giặc: "Á! Cứu với!" Trạch Lượng cũng hô to: "Không cứu nổi cô." Vu Đồ bất giác mỉm cười, nhớ lại cách đây không lâu, Trạch Lượng còn nói xấu nghệ sĩ, không biết nếu có một ngày cậu ta biết Bông Vải chính là nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay thì sẽ nghĩ gì. Trạch Lượng cúi đầu chăm chú chơi game, hỏi: " Vu Đồ, cậu sửa xong máy lọc không khí chưa?" Vu Đồ suy nghĩ tìm kiếm câu trả lời: "Cậu hỏi Kiều... à Bông ấy, cứ lấy câu trả lời của cô ấy làm chuẩn." Trong lòng Trạch Lượng bất giác thốt một câu không biết có nên nói không, đây cũng gọi là đáp án á hả? "Không đánh à?" "Tôi có việc rồi." Trạch Lượng luôn cảm thấy Vu Đồ đến nhà Bông lần này, hình như có gì đó khang khác, nhưng lại không biết khác ở đâu. Nghĩ cả buổi, anh cầm điện thoại hỏi Kiều Tinh Tinh. "Bông nè, máy lọc không khí nhà cô sửa xong chưa?" Trạch Lượng đánh xong ván đó thì chạy đi tìm Vu Đồ, ai dè lại thấy Vu Đồ mở máy tính, chăm chú vào màn hình. Anh ta khá kinh ngạc, dạo gần đây Vu Đồ sa sút tinh thần, máy tính cũng chẳng buồn động vào, hôm nay sao thế, chẳng lẽ đã có quyết định rồi? Anh mới đi sang xem thử, không ngờ trên màn hình máy tính lúc này lại là cuộc thi Vương Giả Vinh Diệu. "Cậu đang xem thi đấu chuyên nghiệp à?" "Ừ." "Sao đột nhiên có hứng thú với game này vậy?" Vu Đồ trả lời chậm rãi: "Có lẽ là, đột nhiên có hứng thú." "..." Đột nhiên Trạch Lượng nghĩ ra một vấn đề quan trọng: "Đúng rồi, Bông có đẹp không?" Vu Đồ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có thể nhìn thấy ở khắp nơi." Trạch Lượng có hơi thất vọng, nhưng vẫn phê bình Vu Đồ: "Có phải cậu độc miệng quá không? Sao có thể nói con gái nhà người ta như thế." Vu Đồ: "Sự thật." Mãi đến sau này, khi Trạch Lượng nhìn thấy gương mặt thật của "Bông"... Lúc đó anh bái phục đến mức chỉ muốn đánh chết Vu Đồ, khuôn mặt này... đúng là có thể đi khắp nơi dễ dàng thấy được đấy? Vu Đồ xem thi đấu một mạch đến hai giờ sáng, lúc này Kiều Tinh Tinh đã ngủ được một giấc. Sau đó chẳng còn muốn ngủ nữa, nằm trong chăn ngẩn người, cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho Tiểu Chu. "Ngày mai cô bảo tài xế đến đón Vu Đồ nhé." Đương nhiên lúc này Tiểu Chu không còn online nữa, một lúc sau, Kiều Tinh Tinh thu hồi tin nhắn lúc nãy. Cách này không được ổn thỏa cho lắm... Đúng rồi, hình như quên kết bạn Wechat với Vu Đồ rồi... Kiều Tinh Tinh mơ mơ màng màng lại ngủ thêm một giấc, phải hơn bảy giờ mới dậy, trên Wechat Tiểu Chu đã gào thét cả buổi. "Tinh Tinh cô xóa tin nhắn gì thế?" "Gọi tôi làm gì sao? " "Nửa đêm đau dạ dày à?" Kiều Tinh Tinh trả lời: "Bảo cô mang hai phần bữa sáng đến!" "Chờ chút!" Vừa gửi đi, cô đã đổi ý ngay: "Sáng nay cô không cần đến." Sau đó cô mở QQ nhắn tin với Vu Đồ. "Thố thần, mua giúp tớ một phần bữa sáng với nhé ^_^" Vài phút sau Vu Đồ trả lời: "Được, cậu muốn ăn gì?" Kiều Tinh Tinh trả lời: "Sao cũng được, đúng rồi, mật mã thang máy của nhà tớ là XXXX, cậu tự lên được không? Tiểu Chu không có ở đây." "Được." Chín giờ, Vu Đồ xách một phần ăn sáng thịnh soạn, đúng giờ gõ cửa nhà Kiều Tinh Tinh. Kiều Tinh Tinh mở cửa, Vu Đồ đã đứng ngay trước cửa, ngập ngừng một lúc mới bước vào, đưa phần thức ăn cho cô: "Tớ mua bừa vài món." Xem này, bảo anh mang đồ ăn đến là có chủ đề nói rồi, nhưng mà... "... Chúng ta ăn hết từng này à?" Kiều Tinh Tinh ôm túi thức ăn mà hết hồn. "Tớ ăn rồi." ??? Đây là phần một người á? Anh có hiểu lầm gì với dạ dày của người trong giới showbiz à? Nhìn thấy đôi mắt kinh hoàng của cô, Vu Đồ không thể không giải thích: "Không biết cậu muốn ăn gì, cho nên mua mỗi thứ một ít." "À!! Vậy để dành trưa rồi ăn nhé, tớ bảo Tiểu Chu trưa nay mang ít đồ ăn đến thôi. Phải rồi." Kiều Tinh Tinh chợt nhớ ra: "Tớ không tiện ra ngoài, cho nên sau này cơm trưa và cơm tối chỉ có thể nhờ Tiểu Chu mang đến đây, được không?" "Cơm tối?" Vu Đồ ngập ngừng: "Vậy thời gian kết thúc công việc của tớ là?" Kiều Tinh Tinh chưa nghĩ đến chuyện đó, chớp mắt cố ý nói: "Chín giờ tối?" "Tay cậu không đau là được." Kiều Tinh Tinh: "..." Cũng đúng. Vu Đồ khẽ cười: "Cậu ăn trước đi, tớ đợi cậu." Kiều Tinh Tinh nhanh chóng giải quyết bữa sáng, rồi ra phòng khách tìm Vu Đồ. Mặt trời lúc này đã rực rỡ rọi vào cửa sổ nhà cô, Vu Đồ ngồi một bên sopha, đang tập trung nhìn máy tính. Kiều Tinh Tinh dừng bước, cô không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy khung cảnh này. Vu Đồ ngẩng đầu nhìn cô: "Ăn xong rồi à?" Kiều Tinh Tinh khẽ gật đầu, có chút khó hiểu: "Cậu mang cả máy tính theo à?" Vu Đồ khẽ "Ừ", đợi Kiều Tinh Tinh ngồi xuống rồi hỏi: "Lúc trước là ai dạy cậu thế?" "Chồng của chị quản lý." "Nhân vật Thái Văn Cơ và Tôn Tẫn cũng là anh ấy dạy à?" Kiều Tinh Tinh gật đầu: "Anh ấy bảo tớ chơi tướng hỗ trợ, nhưng mà sau này khi chơi với mọi người, tớ thấy chơi Vương Chiêu Quân dễ hơn." Vu Đồ trầm ngâm: "Cậu từng xem thi đấu chuyên nghiệp chưa?" Kiều Tinh Tinh lắc đầu. "Vậy xem vài trận trước nhé." Vu Đồ mở một đoạn clip: "Đây là trận chung kết đầu năm nay, Lạc Thần đấu với CS." "Trận này tớ biết, chị Linh có dùng tài khoản Weibo của tớ chia sẻ tin này." "Cậu chưa xem à?" "Lúc đấy tớ đang đóng phim trong rừng, tín hiệu kém lắm." "Vậy thì bây giờ xem đi." Trong lúc nói, trận chung kết trong đoạn clip đã kết thúc việc chọn tướng, tiến vào bản đồ. Trận đấu đánh hết bảy ván, dường như ván nào cũng rất đặc sắc, sau khi xem ba ván liên tiếp, Vu Đồ tạm dừng lại, hỏi Kiều Tinh Tinh: "Cậu có suy nghĩ gì?" Quả nhiên còn phải trao đổi suy nghĩ nữa! Kiều Tinh Tinh suy nghĩ rồi trả lời: "Họ chết rất ít? Không giống như lúc chúng ta chơi game đều chết mấy chục lần." "Họ rất nắm rõ sức chiến đấu của mình, có thể đánh được không, đánh có đáng không, không dễ dàng đánh hội đồng." Vu Đồ nói: "Cậu có chú ý đến Cá của đội Lạc Thần không?" "Ván đầu tiên chơi Trương Phi đúng không? Bình luận viên nhắc đến anh ta khá nhiều." Vu Đồ khẽ gật đầu: "Vừa bắt đầu ván thứ hai, Trương Phi đã hạ gục những người đó, cho nên vị trí hỗ trợ thực sự rất quan trọng, có lúc còn là người chỉ huy cả đội." Vậy lúc trước anh Quốc bảo con tướng hỗ trợ dễ đánh là không đúng? " Khả năng hỗ trợ của tôi vốn dĩ rất bình thường... Vậy tôi chọn Vương Chiêu Quân được không?" Vu Đồ không phản bác: " Tôi thấy bây giờ cấp bậc của cậu là Hoàng Kim rồi, tự cậu đi đánh sao?" Kiều Tinh Tinh rất đắc ý: " Đúng thế, tôi lấy được nhiều lần MVP nữa." Vu Đồ suy nghĩ một lúc, đưa điện thoại của mình cho cô: " Cậu cầm con tướng của tôi đánh xếp hạng thử đi." Kiều Tinh Tinh không hiểu ý anh, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại, lấy con tướng cấp bậc kim cương của Vu Đồ vào chỗ đấu hạng, nhanh chóng chọn con Vương Chiêu Quân dạo gần đây hay chơi nhất. Sau mười phút, Kiều Tinh Tinh mới cảm nhận được thế nào là bị giết một cách thảm hại. Cô đặt điện thoại xuống, mặt trắng bệch. Trận này vẫn chưa kết thúc, đồng đội của cô tính tình cũng khá tốt, không ngừng gửi khẩu hiểu " Chưa phát triển đầy đủ, đừng chạy lung tung." " Cố lên, chúng ta có thể thắng." Ý là nhắc cô đừng chết nữa. Cô trả lại điện thoại cho Vu Đồ. Vu Đồ cầm lấy điện thoại, để con Vương Chiêu Quân quay về tháp, tiếp tục phát triển công kích. Anh vừa cúi đầu đánh game, vừa bình tĩnh trần thuật: " Lúc trước cậu đánh bậc Hoàng Kim đánh tốt như thế, nhưng mà bậc Kim Cương thì lại quá sức, nếu cậu muốn tham gia thi đấu, còn có game thủ chuyên nghiệp, độ khó chỉ có thể hơn bây giờ. Lúc trước tôi không biết cậu đang gặp phải tình huống gì cho nên đánh con Vương Chiêu Quân cũng được. Nhưng trong thực tế, trong thi đấu chuyên nghiệp, Vương Chiêu Quân không có tác dụng gì cả." Kiều Tinh Tinh bặm chặt môi, tâm trạng chùn xuống. Cô tìm Vu Đồ đến, thực ra chỉ là ngẫu hứng nhất thời sao? Bây giờ mới biết, thực ra là cô đang rất cần anh. " Tôi biết là cấp bậc khác nhau thì độ khó cũng gia tăng, nhưng không ngờ lại kém như thế." Cô phấn chấn tinh thần, nghiêm túc hỏi: " Bây giờ tôi phải làm thế nào?" Vu Đồ có chút ngạc nhiên nhìn sang cô, đơn giản đáp: " Giờ chỉ còn một tháng, cậu tự dựa vào bản thân, đoạt giải Vương Giả mạnh nhất."