Em Là Nhà
Chương 97
Dạo này không có người yêu mình cũng chẳng buồn nấu cơm nữa, sáng trưa tối mỗi bữa ăn tạm cái bánh. Ăn cũng không thấy ngon ý chứ, mồm miệng nhạt thếch.
Buổi tối về mới là lúc buồn nhất, nhà cửa lạnh lẽo, trống trải. Mình còn chẳng dám ngủ phòng trong vì cảm thấy cái giường nó quá rộng, toàn mang chăn gối ra sofa xem phim rồi nghỉ luôn ở đây, lăn qua lộn lại cứ phải tới tầm một hai giờ sáng mới ngủ được.
Hôm nay không hiểu sao mà ba giờ rồi mắt còn thao láo ý, đành phải lấy chút rượu uống xem có xả được tý stress nào không. Nghĩ mà tủi, mới ngày nào còn oằn ẹo trong lòng ai đó nũng nịu mè nheo, giờ ngồi thu lu một góc như cún, cô đơn thế là cùng.
Đã vậy tivi lại còn phát mấy cái bài tình ca buồn, đờ mờ, nẫu hết cả ruột.
Ai đó còn yêu mình không? Còn thương mình không? Hay là nếm thử trái lạ sung sướng quá, quên mất con người yêu này rồi?
Có nhớ mình chút nào không?
Chẳng biết do tâm trạng hay do rượu nữa, tự dưng dở hơi với điện thoại, ấn số đầu tiên trong danh bạ, không ngờ người ta nhấc máy nhanh thế, cứ như tổng đài chỉ ngồi chực điện thoại ấy.
-“Giáo sư, rốt cuộc giáo sư muốn sao?”
-“Em uống rượu?”
Giọng mình lè nhè đến thế rồi ư?
-“Muốn chia tay chứ gì? Được rồi, viết đơn xin chia tay đi, ngày mai mang ra quán tôi kí, rồi tôi giải phóng cho anh.”
-“Em đang ở đâu?”
-“Viết nắn nót sạch đẹp vào, lý do phải chính đáng, hiểu chưa?”
…
Mịa cái tên này, khinh nhau đến thế là cùng, đang nói chuyện mà dám cúp máy chứ. Láo thật.
Chắc chán mình quá rồi đây mà. Đời sầu vãi, mình có đến nông nỗi nào đâu mà sao chẳng cuộc tình nào được êm đẹp thế?
Trằn trọc mãi, đầu đau như búa bổ nên đành dậy tìm lọ thuốc ngủ, không dùng cách này chắc mình chết mất, căng thẳng lắm. Thuốc thì mua từ đợt điên lần trước, đâm ra ngả màu gần hết rồi, không dám uống bừa nên mình phải dốc ra bàn để tìm viên nào chưa hỏng.
Thế nào mà đang căng mắt lên bới thì có người chạy sộc vào, hất hết đống thuốc xuống đất, giữ chặt tay mình, giọng run run.
-“Nguyệt…em…em nuốt mấy viên rồi?”
Đã uống được viên éo nào đâu, nhờ phúc của giáo sư cả đấy.
-“Em uống viên nào chưa?”
Tự dưng anh quát to lắm, mình đơ một lúc mới hiểu ra vấn đề, có người suy nghĩ lệch lạc nha, cũng hay, cho hiểu lầm luôn một thể.
-“Hình như là mười chín, mà không phải, hai mươi…mà chẳng nhớ rõ, sao?”
-“Đi viện.”
Anh kéo mình, nhất định lôi đi, đau lắm. Mình bực, dùng dằng quát lại.
-“Anh không buông tôi cắn lưỡi luôn bây giờ, khỏi viện viếc gì cả… Anh đâu có cần tôi nữa, quan tâm gì lắm chuyện?”
Vẫn may lần nào sài chiêu này cũng hiệu quả, người ta phải xuống nước nhượng bộ năn nỉ, trông mặt tội nghiệp lắm ý.
-“Xin em đấy…anh không cần em thì cần ai?”
Lời ấy nói ra, lòng mình mềm mềm đi một chút, mà xong kiểu ức chế tích tụ bao ngày dâng trào hết lên, tủi thân nức nở.
-“Hơn một tháng, nói không thèm nói, chạm không thèm chạm, đồ cũng dọn về bên kia rồi, rõ là anh không cần còn gì? Hứa này hứa nọ xong rốt cuộc vẫn chán ghét bỏ mặc nhau…”
Hoàn toàn là lời thật lòng ấm ức của mình, có câu bổ sung sau thì hơi mang tính chất làm màu.
-“Thôi để tôi chết đi cho anh nhẹ nợ.”
Mình nói xong rồi ra vẻ oan khuất tủi khổ lắm, gào khóc la hét ầm ĩ. Người yêu bị doạ phát hoảng, cuống quít hết cả.
-“Không phải thế, em bình tĩnh…cả đời anh, chưa bao giờ hối hận đến vậy, thậm chí đêm nào anh cũng gặp ác mộng, mơ thấy ngày hôm đó em ngã trước mặt anh, rồi em không bao giờ tỉnh lại nữa…anh…thực sự rất sợ…anh nhớ em phát điên, nhưng anh lại ghê tởm chính mình …đến chạm vào em anh cũng thấy mình không đủ tư cách…anh bỏ em thì cuộc đời anh đâu còn gì nữa…nghe anh…tới bệnh viện…”
Khi chưa hiểu người ta, hờn dỗi trách móc đủ thể loại. Đến khi hiểu rồi, trái tim thổn thức khôn nguôi, xúc động lắm, nước mắt trào ra liên tục, giọng nói cũng nghẹn đi.
-“Em đùa đấy, em chưa uống viên nào cả.”
Ai đó vẫn có vẻ chưa tin, còn lo lắng lắm, mình nắm tay anh, trấn tĩnh.
-“Em thề, em mà nốc tần ấy thì giờ còn nhơn nhơn được à?”
Anh thở phào, cả người tựa vào sofa như trút được gánh nặng. Anh hiền thật, bị trêu như vậy mà không giận. Nhìn anh gầy đi, râu dài còn chẳng thèm cạo, tự dưng mình thương người ta, xót hết cả ruột, đành mở lời.
Mình bảo, mình không để ý chuyện đó nữa, mình thương anh, không bao giờ thấy ghê tởm anh cả. Người yêu quay sang, nhìn mình lâu lắm, khoé mắt ươn ướt. Mãi sau anh hỏi, có thể nào ôm mình được không? Nói thì hơi thẹn nên mình chỉ gật đầu thôi.
Người ta vòng tay qua, nhấc hẳn mình lên đặt trong lòng, khẽ đặt một nụ hôn trên trán. Cảm giác lực tay anh siết càng lúc càng chặt, như kiểu muốn nghiền mình tan nát vậy, mà mình chẳng thấy đau đâu, chỉ thấy ngọt ngào thôi, rồi cũng nép sát vào lồng ngực ấy, lâu lắm mới được ngửi mùi thơm này, nhớ ơi là nhớ.
Yêu anh nhiều quá mất rồi, yêu phát nghiện luôn ý chứ, biết là sau này còn nhiều khó khăn, có thể sẽ mệt mỏi, nhưng chỉ cần anh không chán ghét, mình sẽ nhất định kiên cường mà giữ anh tới cùng.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
4 chương
144 chương
11 chương
22 chương
9 chương
59 chương
275 chương
188 chương