Em Là Nhà

Chương 90

Đúng là tâm trạng vui kéo theo cảnh vật cũng tươi đẹp lạ thường, mọi thứ xung quanh mình đều là một màu hồng rực rỡ. Mình giờ kiểu mặt dày như thớt luôn rồi, trở về giống ngày nhỏ nhỏ ý, bám người yêu mọi lúc có thể. Giáo sư bị hư luôn theo, ngoại trừ có buổi dạy hay công việc cần thiết lắm mới đi làm thôi, còn lại khi thì làm việc ở nhà, khi thì ngồi quán nghiên cứu. -“Đằng ấy giỏi thế, tớ gần thế này mà vẫn làm việc được…” Mình nhào xong bột, lên tầng ba chọc người ta. Anh có khả năng tập trung cao lắm, thỉnh thoảng mải suy nghĩ bổ đề hóc búa nào đấy thì mình phải kéo tay đá chân mới biết. -“Đằng ấy giận à? Tớ đèo đi chơi nhé!” Ai đó bỏ bút, véo má mình dỗ dành. -“Thôi, làm tiếp đi, tớ ngồi đây là thấy hạnh phúc rồi…” Mình thật lòng đấy, đôi khi chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng hề nói chuyện, mỗi người một việc riêng. Thỉnh thoảng mình len lén nhìn anh, thỉnh thoảng anh đan tay vào tóc mình xoa xoa, hay những cái thơm bất ngờ lên trán, giản dị thế thôi, nhưng cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào. Những hôm anh bận không ở cùng, với mình ngày dài tính theo tích tắc, chán lắm. Rồi một buổi sáng đẹp trời nọ, quán tự dưng có khách quý. Tất nhiên là mình nhận ra. Mẹ anh, cùng đứa bạn vô cùng thân yêu. -“Bác tới đột ngột thế này có phiền con không?” Phiền thì không phiền, chỉ tội hơi sốc thôi. Mình đơ một lúc mới lí nhí chào, dặn nhân viên chuẩn bị những món ngon nhất rồi mời hai người đó vào phòng VIP. -“Chẳng biết con biết chưa nữa, cứ giới thiệu nhé, bác là bác Vân, mẹ Trung.” Bác ấy dung mạo đoan trang, để ý thì thấy người từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu cả, nhưng rất biết cách phối hợp, vẫn tạo người ta có cảm giác thân thiện bình dị. Nhìn trẻ lắm, da trắng mịn, mới chỉ có chút nếp nhăn ở đuôi mắt thôi. Mình đoán có khi nhỏ tuổi hơn ba mình đó, nhưng là mẹ anh nên vẫn gọi bác. -“Nghe Mai nói hai đứa thân nên bác rủ đi cùng luôn.” -“Vâng, hai đứa con chơi với nhau từ hồi cấp ba mẹ ạ…” Cứ nghe cái giọng con Mai là mình lại ngứa thế không biết, nhưng chả nhẽ nó thế mình lại bảo éo phải, thân thiết đíu gì? Vâng thôi chứ biết sao? -“Bác vừa mới ở chỗ thằng Trung về, Nguyệt lớn nhanh quá, bác không nhận ra luôn đấy. Quán xá hoạt động tốt chứ?” -“Dạ tốt ạ.” Chắc không phải tới để hỏi thăm quán thôi chứ? Nghe ba bảo đất quán này là bác ấy cho, hay giờ định đòi lại? Em là nhà, viết bởi Lan Rùa, chỉ chịu trách nhiệm nội dung trên wattpad và wordpress. Nếu bạn đang là độc giả của bộ này thì bạn làm ơn lưu ý giúp là truyện giờ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Việc các bạn theo dõi Em là nhà ở đâu mình không ý kiến. Chỉ là trước khi gạch đá mình thì nên lưu ý hộ, phát biểu, thông báo, hứa hẹn (nếu có) ở đấy, không phải của mình. Thắc mắc của các bạn ở đấy, mình cũng không trả lời được. Nói ra thì có nhiều chuyện bên lề hơi bị gây tổn thương, nhưng mình thấp cổ bé họng bảo được ai, viết vui trên mạng này chuyện bản quyền coi như không có. Nơi tử tế thì không sao, có những nơi đăng, biến đổi cấu trúc truyện, sai chính tả, lệch nội dung, tự dưng vô duyên vô cớ chèn xừ cái tâm sự của một nhân vật khác đã viết từ bao đời độp vào phần nội dung chẳng ra đâu vào đâu, thậm chí có truyện còn bị mất chương, tản mạn người lớn nhưng lại xếp vào mục teen. Có những người họ lấy thứ mình viết làm app, làm ebook, đăng quảng cáo trên trang. Rốt cuộc họ thì không làm sao, nhưng tội vạ đâu mọi người quy cho mình hết, tội dày mặt câu view kiếm tiền, rồi những lời lẽ rất nặng nề cay đắng. Bây giờ mình nói, mình chẳng liên quan gì tới mấy web, mấy người đó cả, liệu các bạn có tin không? Mình nói, viết bộ tản văn này, chỉ là niềm vui trong lúc rảnh rỗi, xa quê của mình, hoàn toàn không dính dáng một chút nào lợi ích kinh tế cả, liệu có ai hiểu? Xin lỗi mọi người rất nhiều vì đoạn chèn này…but just because I am sad! Cả nhà đọc tiếp nhé. Cảnh này thấy trong phim nhiều lắm, giờ cô biết điều tránh xa con tôi, hoặc tôi cho san bằng mọi thứ, cô không còn chỗ nương thân. Cách đây lâu lâu mẹ thằng An cũng doạ dẫm mình thì phải? Mình sẽ chiến đấu tới cùng, nhất định thế, có điều vẫn thấy lo. Đột nhiên bác ấy nắm tay mình dịu dàng. -“Chuyện này là bác sai trước. Bác cứ nghĩ thằng Trung nhát không biết yêu đương gì, lại thấy Mai bảo làm cùng với thầy cũng không thấy thầy có bạn gái nên chưa hỏi ý nó đã vội vàng sắp xếp…” -“Thầy kín quá con có biết đâu mẹ.” Mịa kiếp, bà hận không vả vỡ mặt mày con hồ ly kia. -“Ừ, thì thế đó, nói chung là lỗi của bác nên mọi người khó xử, con thông cảm, nó lớn tuổi rồi, bác cũng thèm bế cháu nên có hơi vội vàng. Bác với Mai trước giờ vẫn gọi nhau mẹ con có chút quen miệng, con không thấy phiền chứ? Hai đứa đừng vì việc này mà ghét nhau…còn Mai không có duyên làm con dâu mẹ thì mẹ nhận làm con gái nuôi nhé con…” Bạn Mai thẹn thùng đồng ý, toàn người lịch sự cao thượng, mình đành câm nín. -“Con thích gọi bác là mẹ luôn cũng được, ngại thì để lúc nào cưới nhau, tính thằng Trung bác biết, như thế là nó kiên quyết rồi, thôi thì chủ nhật tuần tới về nhà bác ăn cơm nhé, phía bác trai con không phải bận tâm, đã có bác.” -“Dạ.” -“Còn Mai, mẹ sẽ tìm cho con mối khác tốt hơn, thằng Trung thế thôi nhưng khô khan không biết nói ngọt đâu, con lấy nó chưa chắc đã sướng.” -“Vâng mẹ.” -“Thôi hai đứa nói chuyện đi, bác phải về đây, hôm nay ông Quốc hẹn bạn tới nhậu.” -“Dạ, con chào bác.” -“Mẹ đi cẩn thận ạ.” Phụ huynh vừa ra khỏi cửa được năm phút, cái mặt bạn Mai đã nhăn lại, thái độ quay ngoắt 180 độ luôn. -“Nguyệt, nể tình thân thiết bao nhiêu năm tao khuyên mày thật lòng, không muốn đau khổ thì nên rút ra…” Mình cuộn miếng bánh xèo với rau sống, vừa ăn vừa cười khẩy. -“Mày mơ hả con?” -“Mày và thầy không hợp, chẳng qua bây giờ thầy ham của lạ thì thích mày, nhưng mai sau thì sao? Có bền được không? Một người là giáo sư toán học, một người đến tích phân còn không biết lấy, mày xem sống được với nhau lâu dài không?” Mịa nhà nó. Chọc đúng chỗ đau. Đúng là mình không biết tính lấy tích phân thật, ba năm cấp ba phải cảm ơn bạn Mai cho chép bài, đổi lại mình cũng nhận trách nhiệm chuẩn bị cơm trưa, có đồ ăn ngon là mang cho bọn nó mà, coi như không ai nợ ai đi. Nhưng chuyện bây giờ thì nuốt không trôi này, ranh con, tưởng mình mày là biết xỉa đểu hả? -“Mày ăn miếng bánh đi Mai.” -“Mày dở hả?” -“Bánh ngon chứ? Ngon phải không? Anh thích ăn lắm đó. Đàn ông ý, nói cho mày biết, chỉ cần ấm bụng và ấm giường thôi, tích phân tích cứt liên quan chó gì?” -“Cơ hội cuối cùng tao đã cho mày rồi, sau này đừng hối hận!” -“Doạ doạ nạt nạt, ỏng a ỏng ẻo, bà mày sợ à?” Bạn tức rồi, đứng thẳng người, cao quý đi về, sao mà mình tiếc thế cơ chứ, giá kể hôm nay có thằng Tùng ở đây thì vui.