Em Là Nhà
Chương 139
Chồng mình nói thật nếu không ai động chạm thì ông ấy cũng hiền như bụt ý mà, mới lại việc xử xong thì thôi cũng không ôm thù dai.
Thằng An kiếm được việc ở công ty ngoài rồi, tính ra thì tổng lương của hai vợ chồng cũng được gần ba chục triệu, ăn uống ba mẹ lo cả, mình thấy thế là quá rủng rỉnh rồi mà thế éo nào đi qua là nghe tiếng cãi nhau ỏm tỏi luôn.
-“Tưởng anh giỏi giang lắm, có thỏi son mà cũng không mua được cho vợ.”
-“Em một vừa hai phải thôi chứ, son một triệu hai triệu còn lo được chứ “son kim cương” như thế thì móc cống ra à?”
-“Thế mới bảo anh kém cỏi đấy, ngu hơn con bò, biển thủ thì cũng phải khéo chứ…”
-“Thôi được rồi, anh xin vợ, vợ cố gắng để ba nguôi nguôi rồi nịnh nọt cho anh quay lại công ty, anh đảm bảo không làm vợ thất vọng.”
-“Ba còn chưa mở thẻ cho tôi kia kìa, tại anh đấy.”
…
Sướng nó quen khổ đíu chịu được đâu mà.
Con Vi nó sắp điên rồi.
Mình hiểu, hàng hiệu đối với nó còn quan trọng hơn ăn cơm vậy, giờ bao nhiêu bộ sưu tập ra đời rồi mà chị ấy lần lượt vuột mất thì ức là phải thôi.
Suốt ngày lải nhải đi lải nhải lại, nói ra nói vào, chửi chồng hơn hát hay. Thằng An xưa này thì thuộc dạng cực kì giỏi nhẫn nhịn vì nghiệp lớn, nhưng kiểu con giun xéo lắm cũng quằn ý, rốt cuộc thì cũng có ngày bùng nổ.
-“Cô nói ít đi một chút không được à? Suốt ngày túi áo son phấn, cô không thấy chán à?”
-“A, anh giỏi thật đấy, dám cãi vợ, anh biết anh đang sống trong nhà ai không?”
-“Tôi đi là được chứ gì?”
-“Ừ, biến đi, biến ngay đi, đừng bao giờ về đây nữa, có giỏi thì đừng làm chó chui gầm chạn nữa…”
Nhà mình quen cái cảnh này rồi nên chẳng ai vào ngăn cả, ba mẹ chồng vẫn thản nhiên xem phim, giúp việc bế thằng nhỏ lánh đi chỗ khác. Giáo sư đang mải giải bổ đề, mình thì liếc lên một cái rồi lại cúi xuống lọc bơ.
Căn bản có ông chồng kiêu lắm, sinh tố dầm người khác làm ông ấy hiếm khi động đến, nhưng người có học nguời ta cũng kiêu có ý có tứ chứ không giống dân chợ búa như Nguyệt đâu.
Đại loại là nếu người làm mang lên, cậu Trung sẽ từ tốn bảo, cậu no rồi, mang xuống đi.
Nhưng vợ thủ thỉ do đích thân vợ xay đấy, thể nào cũng cười cười rồi uống hết.
Vãi không?
Quá vãi ý chứ!
Tối đến ba rủ chơi bài, mà chơi ba thì không vui nên mình lại phải dụ anh yêu. Giờ giáo sư ghê gớm lắm, muốn nhờ cái gì là phải có đổi chác ý, một lần nhờ một lần bán thân.
Đàn ông ấy, sau khi cưới là đổi mặt ngay!
Đang chơi vui vẻ, vợ chồng trẻ ăn được rất nhiều tiền thì thằng Năm chạy hồng hộc vào nhà hốt hoảng.
-“Ông bà ơi, cô Vi bị tai nạn rồi.”
Ba chồng mình sững sờ luôn, chưa bao giờ thấy ba sốc như vậy.
-“Là cậu An, cậu An đi bar, cô Vi đến bắt cậu về nhưng cậu không chịu, cậu lên xe phóng vội, cô bám theo mà cậu vẫn đi, cuối cùng áo cô mắc, bị xe kéo một đoạn xa…”
RẦM!
Bàn ghế văng tứ tung, nó kể tới đâu mắt ba long sòng sọc tới đấy. Ngược lại mẹ Vân lại chẳng thèm có cảm xúc gì cả, chồng mình thì điềm nhiêm chia bài.
-“Các người…một lũ máu lạnh.”
Ba chỉ kịp chửi câu đấy thôi rồi vội vàng vào bệnh viện. Mẹ đếch để ý luôn, quay sang tám phét linh tinh với con trai. Anh ở nhà thế này thì mình đi đâu nữa? Lấy chồng chẳng phải là theo chồng hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
4 chương
144 chương
11 chương
22 chương
9 chương
59 chương
275 chương
188 chương