Em Là Nhà

Chương 11

-"Nhớ chưa?" -"Rồi!" Thấy mặt hắn rạng ngời, rồi cười mỉm. -"Tốt! Cô đánh răng rửa mặt, tôi xuống hấp lại bánh giò, à mà hôm qua còn không?" Cái thể loại, tự nhiên như ruồi. -"Cũng lâu lâu rồi, công nhận trí nhớ tôi tốt, cũng nhờ cái kính của anh, không thì chẳng nhận ra..." Mình tự phục, hắn cười khẩy. -"Hồi đó anh đâu có đeo kính..." -"Có mà!" Mình cãi. -"Không!" -"Có, rõ tôi còn muốn đập nát cái kính mà, anh nói người yêu tôi là thằng không ra gì, lúc đó rõ điên..." Mình thấy hắn sửng sốt quay lại. -"Nguyệt, đó là lần đầu chúng ta gặp nhau?" -"Khi ấy anh cũng bảo vậy mà?" -"Đó là anh thử em thôi, cứ ngỡ em sẽ nhận ra anh, cứ ngỡ em sẽ mừng, ai ngờ em suýt nổi đoá..." -"Vớ vẩn!" -"Em chỉ nhớ được có thế?" Mình cố suy nghĩ, thằng cha này, biết cả tên họ của mình, biết cả sở thích, cũng lạ. -"Với tôi là thế! Hay anh là người hâm mộ thầm kín lâu nay của tôi thì tôi cũng không biết...đúng rồi, chỉ có khả năng đấy thôi, thế cho nên hồi đó mới cố tình nói xấu người yêu tôi để chia rẽ chúng tôi, bây giờ thì chắc anh điều tra ra tôi đang thất tình nên xuất hiện tán tỉnh..." -"Em..." -"Anh nghe tôi nói đã, trước giờ cũng có không ít nhân viên thầm thương trộm nhớ tôi, nhưng mà tính tôi rất xấu, và cũng không dễ yêu, giờ tôi gặp chuyện buồn, cũng đang rối bời lắm, mấy cả nhìn qua anh cũng chẳng phải mẫu người của tôi, thế nên là thà trả lời dứt khoát còn hơn để anh ôm mộng...anh không có cơ hội đâu..." Mình nói xong, hắn có vẻ rất ngao ngán, như kiểu mình tưởng bở ấy. Rồi hắn xuống bếp, rất nhanh sau đó, bê lên một đĩa bánh giò đã bóc, còn có tương ớt để sẵn, và một cốc nước cam, đặt trước mặt mình. Tên này, đúng là yêu thầm mình quá nhiều rồi, tới bếp núc nhà mình, bánh giò để đâu, hắn còn lấy được thế này? Lẽ nào xưa kia từng là nhân viên của mình? -"Ăn đi, rồi vào nhà tắm soi gương xem. Hôm nay tôi phải đi công tác, mấy hôm sau mới về, hi vọng lúc tôi về mặt em không còn giống con khỉ nữa!" Hắn nói rồi đi, mình không để tâm lắm, mình nhớ ngày xưa, mỗi lần ăn bánh giò, người ấy thường dùng tương ớt vẽ hình trái tim, rất đẹp. Người ấy còn đút ình nữa. Mình làm nũng, không chịu ăn, nhè ra, người ta kiên nhẫn đổ đi, bóc bánh khác, lúc nào cũng chiều chuộng mình. Vậy mà mới hôm qua thôi, có người bảo, tỉnh cảm với mình, chỉ là thích, là cảm kích, là thói quen? Tim nhói, nơi đó, đau lắm. Nước mắt tự nhiên chảy, chảy không ngừng... Điện thoại reo, mình kệ, nhưng nó vẫn kêu, rất kiên nhẫn. -"Nguyệt!" -"Ừ..." -"Tao nghe chuyện rồi, sao không kể?" Là Mai, mình nấc lên, khổ sở. -"Mày...mày...bận, mày bảo vệ đồ án thạc sĩ, tao sợ...tao sợ làm ảnh hưởng..." -"Hâm à, đừng khóc nữa, tao thương, con ngu, bạn bè mà lại không nói với nhau, tao thì xong rồi!" -"Mày có học lên tiến sĩ nữa không?" -"Có, nhưng mà...nói chung dài dòng lắm, nói sau, cả con Vi nữa, thứ tư tao sẽ về tới, thăm thầy u tý đã, thứ năm hẹn chúng mày, ở quán mày nhé!" Cúp máy, mình gọi cho Vi thông báo nhưng máy nó bận. Quán vẫn mở, mình cũng chỉ xuống pha bột các loại bánh còn lại giao hết cho nhân viên, lên tầng ba nằm. Nói chung là giờ ngoài nằm dài ra, mình cũng chẳng thấy việc gì hứng thú hơn cả. ... Rồi cũng tới cái ngày ấy, con Mai về nước. Lúc nghe nhân viên kêu, hai chị đang chờ sếp ở phòng Vip tầng 2, mình vui ghê gớm. Mình đích thân chỉ nhân viên chuẩn bị những suất bánh ngon nhất, đồ uống mà hai đứa thích nhất rồi mới lên góp vui. Lâu lắm rồi mà. Lâu lắm rồi bộ ba mới tụ họp. -"Mày định giấu con Nguyệt tới bao giờ?" Mình nghe giọng nói quen thuộc của cái Mai, mừng rớt nước mắt, nhớ nó ghê, nhưng cũng hơi sững lại, chúng có chuyện gì giấu mình? -"Mày biết tính con Nguyệt rồi đấy, nếu nó biết, một là nó chết, hai là tao chết, mày tưởng dễ dàng chắc?"