Thời gian chớp mắt qua đi, các cô bước chân vào đại học cũng đã sắp hơn một tháng rồi. Phương Đình Dư biết Lục Hoành không lâu trước đây đã tìm một lý do, tự mình dọn ra sống ở ngoài trường, cậu bảo cô cùng cậu dọn ra ngoài sống chung, Phương Đình Dư nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định từ chối. Mặc dù mối quan hệ của hai người đã thân mật như vậy rồi, Lục Hoành cũng rất nhiều lần đảm bảo sẽ chỉ thích một mình cô, nhưng Phương Đình Dư vẫn tin vào triết lý ở xa nhau thì tình yêu mới đẹp. Dù sao thì đời người sau này cô cũng sẽ trải qua cùng Lục Hoành, nên cũng không để ý khoảng thời gian này. Huống hồ chi bộ phận trong hội sinh viên trường và câu lạc bộ xã hội thường thường phải tụ tập, nếu như cả ngày ở cùng với Lục Hoành, sợ là cậu căn bản sẽ không để cho cô bước ra cửa. Mặc dù trước đây cô ghét nhất là loại người hễ yêu đương vào là quản đủ thứ chuyện trên đời, Lục Hoành quả thật cũng quản cô rất chặt, nhưng cũng chỉ là giới hạn các mối quan hệ xung quanh của cô, mặc dù nhìn cô có vẻ không để ý lắm nhưng đến cùng vẫn có chút tức anh ách. Thời gian để lâu, những vấn đề không giải quyết được sẽ chỉ tích góp lại đè ép ngày càng sâu, đến lúc nào đó, những mâu thuẫn bùng nổ ra cũng sẽ càng nhiều. Cô biết Lục Hoành rất thích cô, cô cũng vậy, rất thích cậu, cho nên cô không muốn cãi nhau với Lục Hoành, cố gắng hết mức để điều đó không xảy ra. Trên những vấn đề này, cô tránh để mình xảy ra mâu thuẫn với Lục Hoành, đành giấu cậu ra ngoài tụ tập. Ngày hôm nay, bộ phận ở hội sinh viên trường của cô có tụ họp, Phương Đình Dư cùng với một đám người trong bộ phận ra ngoài trường hát karaoke, trong gian phòng cô liên tục uống không ít rượu, sau đó lại chạy tới nhà vệ sinh một chuyến. Lúc quay trở lại, vừa ngồi xuống sofa, cô liền nhìn thấy điện thoại di động của mình vừa nãy mới đặt ở trên bàn đã bị người nào đó xê dịch đi. Cô đang mặc trên người là một chiếc váy dài, loại không có túi, Phương Đình Dư chỉ cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, không mang theo túi xách, lại nghĩ rằng đều là người trong cùng bộ phận, cô liền đem điện thoại của mình đặt lên trên bàn, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh. Phương Đình Dư ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô kéo một nam sinh đang ngồi ở bên cạnh mình qua vừa muốn hỏi một chút, liền thấy cậu bạn chỉ vào điện thoại giải thích, "Vừa nãy điện thoại của cậu cứ kêu không ngừng, thấy cậu không có ở đây nên tớ liền nghe máy giúp cậu rồi......" Phương Đình Dư mở điện thoại ra xem nhật ký cuộc gọi, thật trùng hợp làm sao, đó là số điện thoại của Lục Hoành. Cô vừa thầm nhủ trong lòng một tiếng xong đời rồi, nam sinh liền vò đầu tiếp tục nói, "Giọng nói của bạn trai cậu nghe ra hình như không được vui cho lắm......" Lúc cậu bạn vừa nhận điện thoại cũng không nghĩ gì nhiều, lúc ấn nhận điện thoại mới phản ứng kịp, lưu tên liên lạc thân mật như thế này không phải là bạn trai thì còn là ai nữa, trước khi ý thức được tình hình này thì một tiếng alo sớm đã được cậu thốt ra rồi. Giọng nói ở đầu dây bên kia rất dễ nghe, rõ ràng là đang nhịn lại cơn giận, cậu bạn thậm chí còn không hề nghi ngờ rằng mình dường như vừa nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi, "Cậu là ai?" Cậu nam sinh liền "ôi đm" một tiếng, biết mình vừa bị hiểu lầm rồi, mở miệng đang muốn giải thích, ai biết được điện thoại liền bị người ta ngắt mất. Nam sinh nói xong tình hình, liền liếc nhìn Phương Đình Dư đang cúi đầu xuống yên lặng không một tiếng động, trong lòng âm thầm thắp cho cô một cây nến cầu nguyện. Phương Đình Dư vuốt thân điện thoại, vẻ mặt có chút ngây ngốc. Cửa của gian phòng bị người nào đó lịch sự nhẹ gõ, một giây sau, cửa liền được người ta mở ra từ bên ngoài, cũng mang theo một chút ánh sáng tràn vào trong phòng. Phương Đình Dư nghe thấy động tĩnh liền ngước đầu lên nhìn, lại nhìn thấy Lục Hoành đang đứng ở ngay cửa, ánh mắt không phân rõ được đang nhìn chằm chằm vào cô. Biểu cảm trên mặt cậu bình tĩnh lạnh lùng, giữa mày hơi chau lại, đôi môi mỏng mím chặt, bất cứ ai lúc này cũng có thể nhìn ra được sự không vui của cậu. Phương Đình Dư bị cậu nhìn đến mức có chút căng thẳng, cô vô thức chuyển ánh mắt sang chỗ khác. "Đình Đình, anh đến đón em về." Lúc này đã hơi muộn rồi, vừa nãy mấy bộ trưởng kia cũng đã thảo luận xong, rời đi rồi, câu nói này của Lục Hoành vừa thốt ra ngược lại cũng không có chỗ nào kỳ lạ. Không ít người thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc rằng Phương Đình Dư có một người bạn trai như thế này. "Đình Dư, bạn trai của cậu thật tốt quá, còn đến đón cậu......" "Nhìn không ra nha, cậu vậy mà lại đã có bạn trai rồi, trước đây có người nào đó ở bộ phận Đối ngoại hình như còn có ý định theo đuổi cậu......" Nghe đến câu này, mí mắt của Phương Đình Dư khẽ giật một cái, cô vô thức nhìn sang Lục Hoành, quả nhiên không ngoài dự đoán nhìn thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cậu, ánh mắt âm trầm đi vài phần. Sợ rằng lại nghe thấy lời gì đó chọc Lục Hoành không vui, Phương Đình Dư gấp gáp đứng lên, chào hỏi mấy bộ trưởng còn lại, "Vậy chào mọi người, em đi trước đây." Phương Đình Dư nhấc chân bước về phía Lục Hoành, giọng nói từ phía sau lưng lúc xa lúc gần truyền đến. "Đình Dư vậy mà lại có bạn trai mất rồi, thế mà tôi còn cho rằng mọi người đều là người độc thân, cùng một bộ phận với nhau sẽ có khả năng phát triển hơn nữa......" "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, bạn trai của người ta đẹp trai như vậy, sao có thể nhìn trúng cậu được." "Vậy cũng chưa chắc à......" Phương Đình Dư không dám nhìn vào ánh mắt của Lục Hoành, chỉ cảm thấy sức lực đang nắm lấy tay mình vừa mạnh vừa chặt, đau đến mức cô nhịn không được khẽ hô lên một tiếng. Lục Hoành giống như không nghe thấy vậy, lại tăng thêm một chút sức, dắt lấy Phương Đình Dư đi ra khỏi quán karaoke. Đợi đến khi về đến căn hộ ở bên ngoài trường của Lục Hoành, vừa bước vào cửa, Phương Đình Dư còn chưa kịp phản ứng, Lục Hoành đã đem cô áp lên trên cánh cửa, cúi đầu xuống hôn cô. Một nụ hôn giống như mưa cuồng gió giật, không giống một chút nào với tác phong ôn nhu, ấm áp dạo gần đây của cậu. Phương Đình Dư biết trong lòng Lục Hoành đang tức giận, nhưng cô cũng vậy. Trong khoảnh khắc lúc Lục Hoành tiến vào phòng karaoke vừa nãy, cô nhạy cảm nghe thấy nam sinh kia ở bên cạnh thốt lên một tiếng "vãi thật", sau đó còn nói, "Thần thánh ơi, vậy mà cũng có thể tìm tới, tớ nhớ là hình như tớ không có nói đang ở đâu." Lục Hoành thỉnh thoảng quản cô rất chặt thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn động tay động chân lên điện thoại của cô. Trước đây cô còn thấy khó hiểu, sao mỗi lần cô giấu cậu ra ngoài đi chơi, điện thoại của Lục Hoành vẫn luôn bất thình lình gọi tới, còn luôn có thể trùng hợp xuất hiện ở những chỗ cô đang chơi. Cô căn bản không hề suy nghĩ kỹ, vậy mà lại còn có một chiêu này. Thấy Phương Đình Dư vẫn đang phát ngốc, ánh mắt của Lục Hoành lại tối trầm xuống, nụ hôn ướt át cũng theo đó mà rơi xuống vùng cổ của cô, cậu ngừng lại một chút, khẽ ngửi mùi hương thanh mát trên người của cô rồi mở miệng ra, không chút do dự liền cắn xuống. Cơn đau đột nhiên ập đến khiến cho Phương Đình Dư trong chớp mắt lấy lại tinh thần, cô nhấc tay đang muốn vuốt lên nơi cổ mình thì cổ tay lại bị Lục Hoành nương theo đó mà giữ chặt, cô nhịn không được phải hét lên, "Lục Hoành, anh đang làm gì vậy?" "Vừa nãy em đã cười với nam sinh kia." Giọng nói của Lục Hoành lạnh xuống, hỏi gì đáp nấy mà nói. Phương Đình Dư đầu đầy mờ mịt, bộ phận tụ họp với nhau, lên tiếng chào hỏi mang theo nụ cười gì đó đều rất bình thường, bản thân cô căn bản không biết người Lục Hoành đang nói đến là ai. "Em còn để cho người khác đụng vào điện thoại của em, hơn nữa", Lục Hoành ngừng một chút, dùng một ngón tay đang còn trống, dùng lực ma sát lên bờ môi đỏ hồng của Phương Đình Dư, ánh mắt hơi u ám, "Em không ngoan, em đã đồng ý khi anh không ở bên cạnh thì sẽ không uống rượu rồi, bảo bối à, em bây giờ đã học được cách lá mặt lá trái (*) với anh rồi, đúng không?" (*) Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực. Phương Đình Dư bị Lục Hoành chất vấn đến có chút đau đầu, men say của rượu còn đang dồn lên não, thêm vào đó là sự đau đớn thỉnh thoảng truyền đến từ trên cơ thể cùng với tính khí bị dồn nén đã lâu trong một lúc đều cùng nhau xông lên, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, trong phút chốc cô liền đẩy Lục Hoành đang áp sát trên người mình ra. "Em con mẹ nó sao lại không thể uống rượu chứ, Lục Hoành, anh nói xem, cứ không cho phép làm cái này, không cho phép làm cái kia. Em nói cho anh biết, Lục Hoành, con mẹ nó chứ em chịu đủ rồi, anh là ba của em hả hay là cái gì, mẹ nó chứ, anh dựa vào cái gì mà quản em?"