Thời gian chớp mắt qua đi, rất nhanh đã đến tuần thi cuối kỳ của học kỳ hai năm nhất đại học.
Khoa của mấy người bọn Ninh Nhuệ Tinh được xếp lịch thi sau các khoa khác, từ lúc kết thúc các môn học đến ngày thi môn đầu tiên có tới mấy ngày trống lịch.
Đã lên đến học kỳ hai của năm ba, ngoại trừ thời gian cùng cô đi đến tham dự môn học tự chọn, sắp xếp những công việc khác trong hội sinh viên trường thì Giang Dữ đã rất ít xuất hiện ở trường học, thậm chí phần lớn công việc của hội sinh viên trường, hầu hết đều được giao cho chủ tịch đã được nội bộ quyết định cho nhiệm kỳ sau tiếp nhận.
Bởi vì đã hẹn với Giang Dữ cuối tuần sẽ đi đến chỗ của anh viết bài luận văn cuối kỳ cho môn học của Giang Viên, hai người còn lại trong phòng ký túc xá vẫn đang ngủ, Ninh Nhuệ Tinh động tác nhẹ nhàng thu gom đồ đạc của mình sau đó xách ba lô máy vi tính lên yên lặng rời khỏi phòng.
Giang Dữ đã nói với Ninh Nhuệ Tinh mật khẩu của căn hộ từ lâu, hơn nữa, cô cũng đã qua nhà anh rất nhiều lần rồi, một mình đi đến cũng rất quen đường quen nẻo.
Vừa bước vào cửa, Ninh Nhuệ Tinh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cô đóng cửa rồi xoay người lại liền đối diện với gương mặt của Giang Dữ vừa mới bước ra từ nhà bếp.
Giang Dữ đem món cháo tôm tươi đang cầm ở trên tay đặt lên trên bàn, rồi sải bước đi về phía Ninh Nhuệ Tinh, tiếp lấy cái ba lô máy vi tính cô đang xách trong tay, anh cúi đầu nhẹ vỗ lên đỉnh đầu của cô, "Sao lại tự mình qua đây vậy?"
Anh còn muốn nói đợi anh chuẩn bị xong bữa sáng sẽ qua trường học đón cô, ai ngờ cô vậy mà lại tự mình đến đây rồi.
"Đỡ mất công anh chạy qua đó một chuyến, lãng phí thời gian." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí, cô cảm thán một tiếng, "Thơm quá đi."
Giang Dữ đặt cái ba lô máy vi tính lên ghế sô pha, anh xoay người kéo tay của Ninh Nhuệ Tinh đến ngồi lên ghế ăn, sau đó cúi đầu múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Ninh Nhuệ Tinh, "Nếm thử xem."
Ninh Nhuệ Tinh vừa mở miệng vừa nhìn Giang Dữ, "Nhon lắm luôn (1)."
(1) Ở đây Ninh Nhuệ Tinh muốn nói là "Ngon lắm" (好吃 - hǎochī) nhưng trong miệng đang ngậm đồ ăn nên bị ngọng thành好次(hǎo cì).
Bởi vì trong miệng đang ngậm thức ăn nên cô nói chuyện có chút lắp bắp không rõ.
Giang Dữ khẽ cười nhẹ xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, sau đó đem cái muỗng đưa cho cô, "Vậy em ăn sáng trước đi, anh đi chuẩn bị tài liệu một chút."
"Vâng." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ gật đầu.
Đợi sau khi ăn xong bữa sáng, Ninh Nhuệ Tinh ngồi trên ghế sô pha, cô mở máy vi tính lên, đem mớ tài liệu Giang Dữ đã gửi cho cô từng cái từng cái mở ra, tâm trạng cô vẫn còn một chút phiền muộn.
Bài thi cuối kỳ của học phần Thưởng thức và phân tích điện ảnh sẽ được tiến hành trên giảng đường, ngoài bài luận văn môn học của Giang Viên ra thì môn Hán ngữ hiện đại cũng cần phải phân nhóm làm một bài tập viết, còn phải ôn tập, một đống công việc chất chồng lên nhau, trong đầu của Ninh Nhuệ Tinh chạy qua một lượt những việc mà mình phải làm, cảm giác nôn nóng ở trong lòng cô càng trở nên tệ hơn.
Ninh Nhuệ Tinh thở hắt ra một hơi, mở file Word ra, sau khi nhập vào họ tên, chuyên ngành, mã số sinh viên, còn những cái khác, ngay cả một chữ cô cũng không viết ra được.
Bảo cô viết luận văn cho chuyên ngành của cô thì còn được, viết luận văn có liên quan đến kinh tế, còn cần phải làm các loại phân tích, cô thật sự là không có bất cứ manh mối gì.
Giang Dữ ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ chau mày khổ não của cô, anh thở dài một hơi sau đó đem máy vi tính của cô đặt lên đùi của mình, đối diện với gương mặt đầy sự không hiểu của Ninh Nhuệ Tinh, anh nhẹ giọng nói, "Hay là anh giúp em viết luận văn này nhé?"
❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Đọc Full tại Fb page: Kithara_team
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
36 chương
92 chương
76 chương
180 chương
26 chương
70 chương
44 chương