Năng suất chưa các chế?! 😂 Nhà tui mới đào hố H trên fb đó các bác. Nhá tên tr là "Ôn nhu bại hoại" nha 🌝🌝 Ai thèm thịt có thể qua giải khát mùa hè ☺️☺️ ——————————— Giọng nói của Giang Dữ giống như bao bọc trong mật ong vậy, gió chợt thổi lên, mang theo đó là một dư vị ngọt ngào. Mặc dù hẹn hò với Giang Dữ cũng sắp được một khoảng thời gian rồi nhưng trái tim cô vẫn sẽ bất ngờ, không kịp phòng bị, bởi vì một câu đột nhiên thốt ra của anh mà trái tim cô chấn động kịch liệt, từ đó nảy sinh ra rất nhiều cảm xúc hỗn tạp. Ví dụ như xấu hổ, ví dụ như ngọt ngào,... tất cả những cảm xúc phức tạp trong chớp mắt như đan xen vào nhau. Hai má của Ninh Nhuệ Tinh cũng theo đó đỏ hồng lên, cô tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Giang Dữ, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào người mình, đến cuối cùng cô thậm chí còn nép vào lồng ngực anh cọ cọ, ý đồ trốn khỏi ánh mắt đang dán chặt vào mình ở phía trên đỉnh đầu. Giang Dữ bật cười, không nhanh không chậm thu lại ánh mắt của mình, giống như vô tình lên tiếng, "Em đã kiểm tra Tiếng phổ thông chưa?" Kỳ kiểm tra trình độ Tiếng phổ thông là một kỳ thi thiết yếu đối với những sinh viên theo chuyên ngành sư phạm, mà đối với những sinh viên thuộc chuyên ngành khác mà nói thì kỳ thi này có thể được cộng thêm điểm số, hầu như phần lớn sinh viên trong trường đều sẽ ghi danh dự thi, Ninh Nhuệ Tinh có chút không hiểu tại sao Giang Dữ lại hỏi tới vấn đề này, nhưng cô vẫn thành thật lắc đầu rồi nói, "Vẫn chưa đâu, phải đợi đến tháng 11 cơ." Giang Dữ đem điện thoại của mình đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, trên màn hình đã mở sẵn một trang, Giang Dữ cúi đầu xuống nói với Ninh Nhuệ Tinh, "Em đọc thử xem, anh xem coi Tiếng phổ thông của em đã chuẩn hay chưa." Cảm giác anh như đang muốn kiểm tra trình độ Tiếng phổ thông của cô vậy đó. Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy nhưng cũng không nghi ngờ gì anh, cô nhận lấy điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó cô đọc lên hàng chữ trên màn hình điện thoại, "Xư chử lớn, xóc chuột nhỏ, hu xao nhỏ, ton hổ nhỏ, chim tánh tụt nhỏ,......" (*) (*) Ở đây tác giả dùng "大湿几、小松徐、梅发鹿、小脑斧、小七鹅......" (đọc là "dà shī jǐ, xiǎosōng xú, méi fā lù, xiǎonǎo fǔ, xiǎo qī é......") là một đoạn nói ngọng (nhưng rất đáng yêu) tên các con vật đã hot ở bên Trung Quốc hồi năm 2017, đoạn này chính xác phải là  "大狮子、小松鼠、梅花鹿、小老虎、小企鹅......" (đọc là "dà shīzi, xiǎo sōngshǔ, méihuālù, xiǎo lǎohǔ, xiǎo qìé......"), nghĩa đúng là "Sư tử lớn, sóc chuột nhỏ, hươu sao nhỏ, con hổ nhỏ, chim cánh cụt nhỏ,......" Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ đang đọc đến mức cực kỳ chăm chú, nghiêm túc, ai biết được lúc đọc được một nửa, lại nghe được bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ không thể kiềm chế được của Giang Dữ. Cô ngước mắt lên, mạnh mẽ kìm lại những âm thanh mà bản thân mình sắp sửa thốt ra, gương mặt cô vẫn mang đầy sự khó hiểu nhìn chăm chăm vào Giang Dữ, thấy đôi mắt anh vẫn ngậm cười nhìn mình, cô cúi đầu xuống xem lại lần nữa những từ ngữ ở trong điện thoại, cô ngẩn người ra mất mấy giây rồi mới phản ứng lại được. Những chữ này có chỗ nào là Tiếng phổ thông chứ, rõ ràng là Tiếng phổ thông không chuẩn nhưng Giang Dữ vẫn bảo cô đọc lên. Dòng chữ này là tối hôm qua lúc lướt vòng bạn bè, Giang Dữ tình cờ lướt thấy. Trung tâm tuyên truyền của trường học đã làm ra một bản thảo nguyên tác có liên quan đến Tiếng phổ thông, Giang Dữ vốn dĩ chỉ là tiện tay nhấn mở ra thôi, ai biết được lướt xuống phía dưới liền nhìn thấy tập hợp những đoạn Tiếng phổ thông "không đúng chuẩn nhưng lại rất đáng yêu", ví dụ như một loạt tên gọi của những động vật nhỏ, ví dụ như là "nhớ anh, muốn gửi tin nhắn (**) cho anh", "muốn cùng anh thức giấc (**)", một đám bình luận ở bên dưới đều cười đến nghiêng ngả. (**) Đây cũng là hình thức Tiếng phổ thông không chuẩn (kiểu mấy đứa con nít nói ngọng vậy đó); Gửi tin nhắn (tác giả dùng là花胆信: huā dǎn xìn, chính xác phải là发短信: fā duǎnxìn); Thức giấc (tác giả dùng 起船: qǐ chuán, chính xác là 起床:qǐchuáng). Quét mắt sơ qua vài cái, đang muốn quay trở lại trang chủ, liếc ngang qua anh liền nhìn thấy một bình luận, "Hahaha, Tiếng phổ thông không đúng chuẩn thật là đáng yêu, rất thích hợp cho các bạn nữ nói ra những lúc tỏ vẻ dễ thương, ngữ điệu của các bạn nữ lúc nói ra những câu này có chút mềm mại lại có chút mềm dẻo, mang theo một chút cảm giác làm nũng thật tự nhiên, tưởng tượng thôi đã thấy rất ngọt ngào rồi." Nhìn thấy những dòng chữ này, Giang Dữ liền tưởng tượng đến giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh lúc cô nói ra những lời này, trong lòng chỉ nghĩ đến vậy thôi nhưng thật sự là cảm thấy rất ngọt ngào. Ninh Nhuệ Tinh đang nghĩ đến những lời mà bản thân mình vừa mới nói ra, cô cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngớ ngẩn, ngốc nghếch, hận không thể chui vào lòng đất để trốn. Tiếng phổ thông đúng chuẩn thì không đọc, lại cố gắng hết sức đi đọc những chữ kỳ lạ quái đản này. Gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, Ninh Nhuệ Tinh liền nhấc tay lên đánh vào cánh tay của Giang Dữ một cái, "Đều tại anh, bảo em đọc mấy chữ có cũng như không." Giang Dữ hạ đôi mắt đang ngậm cười xuống, anh nhấc tay lên nhẹ nhàng xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, nhẹ giọng nói, "Thật sự là đáng yêu giống y như trong tưởng tượng của anh vậy." Cảm thấy đáng yêu thế là liền bảo cô đọc, lại còn tưởng tượng qua nữa cơ? Ninh Nhuệ Tinh chợt ngẩn người, sau khi đối diện với ánh mắt của Giang Dữ một lần nữa, đôi má của cô bất giác đỏ hồng, nhỏ giọng lên tiếng, "Sao em cứ cảm thấy rất ngốc." Khóe môi của Giang Dữ cong cong, ngược lại cũng không tiếp tục trả lời vấn đề này của cô, "Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng hứ một tiếng, lại nhấc tay lên đánh Giang Dữ thêm cái nữa, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái trong lòng. Sẽ có một ngày cô nhất định phải lừa Giang Dữ làm một chuyện gì đó! ______ Ngày hội thể thao được tổ chức như dự kiến, ngày thi đấu nội dung bóng rổ nữ vừa khéo cũng là ngày sinh nhật của Ninh Nhuệ Tinh. Nơi tổ chức cuộc thi được vây quanh bởi rất nhiều người, Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ quá nhiều, chính là một vài người tranh nhau một quả bóng, sau đó thì tiện tay ném bóng vào rổ, tốt nhất là ném trúng rổ, ném không trúng rổ thì cũng chẳng có gì đáng lo, cứ tiếp tục ném lại thôi. Lúc nghỉ ngơi giữa trận đấu, Ninh Nhuệ Tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng dưới bóng cây, cô có chút kinh ngạc, anh vậy mà cũng tới đây. Rõ ràng đã nói là sau khi trận đấu kết thúc cô sẽ ra ngoài đi ăn cùng với mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá, buổi tối mới cùng với Giang Dữ ăn sinh nhật mà. Ninh Nhuệ Tinh đang muốn chạy về phía Giang Dữ nói mấy câu thì tiếng thổi còi lại cùng lúc đó vang lên, thật không dễ dàng gì đợi đến khi trận đấu kết thúc, Ninh Nhuệ Tinh lại đi nhìn về phía bóng cây kia, lại liếc một cái đến những bóng lưng đang tới tới lui lui xung quanh nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được bóng dáng của Giang Dữ. Sao lại đi mất rồi, Ninh Nhuệ Tinh có chút thất vọng, cô cũng muốn hỏi Giang Dữ xem tại sao anh lại tới chỗ này. Trong chớp mắt khi cúi đầu xuống, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng đang đổ bóng trên mặt đất đứng ở bên cạnh mình, Ninh Nhuệ Tinh lần nữa ngẩng đầu lên, cô nhịn không được kinh ngạc thốt ra một tiếng, "Giang Dữ......" Giang Dữ hạ mắt xuống nhìn cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút, "Vừa nãy em là đang tìm anh?" Ninh Nhuệ Tinh ngược lại cũng không nghĩ gì nhiều, cô không hề có chút do dự nào liền gật đầu, "Anh sao lại đến đây, không phải đã nói buổi tối mới gặp nhau rồi sao?" Buổi sáng hôm nay cô phải tham gia thi đấu, thời gian buổi trưa dành cho mấy cô bạn cùng phòng, buổi tối mới có thể cùng Giang Dữ ăn sinh nhật, đều đã sắp xếp xong cả rồi, ai biết được Giang Dữ lại qua đây sớm như vậy. "Qua đây nói với em một tiếng, buổi trưa không nên ăn quá nhiều, để dành bụng cho bữa tối nữa." "Ồ", Ninh Nhuệ Tinh trả lời một tiếng, lại có chút không hiểu, "Anh có thể nói trực tiếp với em ở trên mạng mà, còn phải chạy qua đây một chuyến làm gì?" Hội sinh viên có một đống việc cần anh phải xử lý, còn có cả chuyện học nữa, mặc dù đều là những vấn đề Giang Dữ không cần phải quá lo lắng, nhưng đến cùng cũng phải chiếm dụng một chút thời gian của anh. Giang Dữ cười một cái, có chút không biết phải làm sao, "Thuận tiện qua đây gặp em một chút." Lần này Ninh Nhuệ Tinh ngược lại không nói thêm gì nhiều nữa, thật ra có lúc cô cũng có suy nghĩ giống như Giang Dữ bây giờ vậy. Có thể phần lớn những người đang yêu đương đều có suy nghĩ giống như anh. Tán gẫu, chính xác là để kết nối tình cảm, vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm sức lực, nhưng có những lúc nói đến chuyện yêu đương thì lại không muốn nói chuyện nữa mà chỉ muốn gặp mặt đối phương. Tất cả mọi lý do đều chỉ là cái cớ để gặp mặt đối phương. Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn Giang Dữ rồi cười với anh, có chút xấu hổ nho nhỏ, "Buổi tối là có thể gặp nhau rồi." "Ừ", Giang Dữ thấp giọng trả lời, anh ngước mắt lên nhìn mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của Ninh Nhuệ Tinh đang đứng chờ ở một nơi cách đó không xa, "Bọn họ đang đợi em đó, nhanh đi đi."