Khu vực phường đã thiết lập mối quan hệ lâu dài với trường học của các cô vừa khéo cũng nằm trong khu vực thành phố, cách tiểu khu này không xa, mất khoảng mười phút lái xe là đến. Hầu hết các học sinh sống trong khu vực phường này đều là những học sinh tiểu học và trung học cơ sở, mấy người Ninh Nhuệ Tinh cũng không cần thiết phải mang theo nhiều đồ vật, chỉ cần ở bên cạnh xem bọn trẻ làm bài tập, chỉ ra những lỗi sai trong đó, sau đó thuận tiện giải quyết những vấn đề mà bọn trẻ không biết.#Kithara_team# Vừa khéo phù hợp với yêu cầu trong chuyên ngành sư phạm của các cô, thực hành cũng sẽ không quá khó khăn, chỉ là trong số đó có không ít những bé trai nghịch ngợm, phá phách, cần phải dành nhiều sự chú ý hơn cho bọn chúng. Lúc lái xe đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Ninh Nhuệ Tinh bảo Giang Dữ lái xe dừng ở bên đường, bản thân cô thì xuống xe mua mấy chai nước khoáng. Ăn lẩu thì cảm thấy thoải mái nhất thời nhưng hậu quả lưu lại bây giờ mới kéo đến, cô luôn cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, sau khi ngồi ở ghế phó lái mạnh mẽ uống ừng ực ừng ực mấy ngụm nước liền, cô vô thức đưa chai nước đang cầm trong tay mình về phía Giang Dữ đang lái xe, "Anh uống nước không?" Buổi trưa Giang Dữ ăn cũng không nhiều, phần lớn đều là cô ăn, cũng không biết anh có khát hay không. Giang Dữ lái xe chậm lại một chút, anh quay đầu nhìn vào chai nước đang được cầm trong những ngón tay trắng ngần của Ninh Nhuệ Tinh, sau đó ánh mắt anh liền rơi vào trên gương mặt cô, vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Được thôi." Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết tại sao trái tim của mình lại chợt hẫng một nhịp, cô chỉ cảm thấy ánh mắt Giang Dữ nhìn mình vừa nãy giống như là đang nghĩ ngợi, đánh giá cái gì đó, cô chìa tay muốn đem chai nước khoáng đưa qua cho Giang Dữ thì lại nghe thấy anh nói, "Em đút anh uống." "?" "Anh đang lái xe, không tiện uống." "......", thật tức mà, cô vậy mà lại không từ chối được cái lý do này. Ninh Nhuệ Tinh lấy cái nắp chai đang đặt ở bên cạnh sang, còn chưa đậy nắp lại, Giang Dữ đã đưa một cánh tay ra nắm chặt lấy cổ tay của cô, Ninh Nhuệ Tinh ngước mắt lên chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng thần thánh của Giang Dữ, kèm với đó là đường nét, độ cong gương mặt sắc nét. Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Ninh Nhuệ Tinh vẫn có một loại cảm giác như là trái tim cô đang bị cái gì đó mãnh liệt gõ vào, cô lên tiếng hỏi, thậm chí hơi thở còn có chút không ổn định, "Sao, sao vậy ạ?" "Không cần lấy chai mới, cứ uống chai này đi." Giọng nói của Giang Dữ có chút thấp, ngữ khí của anh nhàn nhạt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thế, cả động tác tay và trong lời nói đều lộ ra vẻ thẳng thắn không dễ gì từ chối. "Hả?", Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây người, "Chai này em đã uống rồi mà." "Anh biết." Giang Dữ lời ít ý nhiều trả lời cô, sau đó nhấc cổ tay của Ninh Nhuệ Tinh lên, trong chớp mắt khi quay đầu lại, ánh mắt anh trực tiếp khóa chặt lại trên người cô, ngữ khí ôn hòa mang theo một chút ý ra lệnh, "Cho anh uống." Mặc dù lúc mới đầu Ninh Nhuệ Tinh không hiểu lắm, nhưng hiện giờ cũng xem như là nhìn ra rồi, Giang Dữ chính là muốn uống nước mà cô đã từng uống qua. Đây là cái gì vậy chứ? Là hôn gián tiếp sao?#Kithara_team# Không gian trong xe chật chội mà yên tĩnh, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức cảm thấy có chút oi bức, hai má cô cũng đỏ ửng lên, hàng lông mi khẽ lay động, cánh tay cô run rẩy đem chai nước khoáng đưa đến giữa làn môi của Giang Dữ. Cô cảm thấy bản thân mình không có cách nào trực tiếp nhìn vào bờ môi màu sắc đẹp đẽ đang chớp động của Giang Dữ. Suy cho cùng thì hai người các cô buổi trưa nay vừa mới hôn qua rồi. Giang Dữ nhìn tình hình đường xá trước mắt, mượn tư thế đang đút nước cho anh của Ninh Nhuệ Tinh, anh liền mở miệng ra uống một chút nước. Nắm chặt lấy chai nước quan trọng này, cô có chút không biết nên đặt hai tay của mình như thế nào. Nhưng Giang Dữ vẫn cứ không thu liễm lại, vừa hay trên đường hầu như không có quá nhiều xe, anh nhấc tay lên nhẹ xoa mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, bất cứ ai cũng có thể nghe ra được tâm tình đang vui vẻ một cách rõ ràng của anh, đi kèm với đó là tiếng cười trầm thấp, "Em như vậy là xấu hổ rồi?" Ninh Nhuệ Tinh bị vạch trần tâm tư, cô cắn môi không nói gì, ánh mắt lơ đãng, bất ngờ nhìn ra cảnh sắc đang chớp qua vèo vèo bên ngoài cửa sổ, chính là không thèm nhìn Giang Dữ. Anh thật là, đã biết sao còn phải nói ra chứ. Trong không khí đều là tiếng cười trầm thấp của anh, dường như là mang theo độ nóng thiêu đốt người khác, ngay cả lỗ tai cô cũng đều là cảm giác nóng hổi. Ninh Nhuệ Tinh cũng trở nên gấp gáp, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền mở nắp chai nước, lần nữa đưa chai nước đến bên miệng Giang Dữ, cô gấp gáp lên tiếng, "Uống nước, uống nước......" Cô âm thầm nghĩ, uống nước cũng không thể nào ngăn chặn được tiếng cười trầm thấp của anh. Ninh Nhuệ Tinh chủ động cho anh uống nước, Giang Dữ không có lý nào lại từ chối. Cô nặng nề thở ra một hơi, cuối cùng thì cũng đã yên tĩnh trở lại rồi. _____________ Quy định là ba người một tuần, Phương Đình Dư vừa khéo được sắp xếp vào chung nhóm với những người khác, lúc Ninh Nhuệ Tinh đến phường, Hứa Giai Văn và Lai Âm đã sớm đợi cô ở đó rồi. Lúc thấy Ninh Nhuệ Tinh cầm theo hai chai nước đi vào, hai người các cô đang muốn chào mừng thì lại nhìn thấy một người dáng vẻ cao lớn, thẳng tắp đang bước theo sau Ninh Nhuệ Tinh. Nhìn kỹ lại một chút, kia chẳng phải là đàn anh Giang Dữ sao? Hai chai nước đó là Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ đặc biệt mang đến cho hai người, cô liền đem hai chai nước đến nhét vào lồng ngực từng người bọn họ, còn chưa kịp lên tiếng nói cái gì đã bị kéo đến một bên nhỏ giọng thì thầm. "Sao đàn anh Giang Dữ cũng đến đây?" "Đàn anh Giang Dữ sao cũng cùng cậu đến đây?" Hai người dùng từ khác nhau nhưng ý nghĩa biểu đạt lại giống nhau. Ninh Nhuệ Tinh đưa mắt nhìn Giang Dữ đang lật xem một tờ tạp chí để ở bên cạnh, ngay lúc này lại bị các bạn cùng phòng hỏi như thế, cô bất giác có chút xấu hổ, ngượng ngùng.#Kithara_team# "Chính là, chính là buổi trưa lúc cùng nhau ăn cơm, anh ấy nói muốn qua đây, xong rồi liền qua luôn." "Ôi chao!" Lai Âm nhỏ giọng quái gở kêu lên một tiếng. "Cả ngày ở cùng với nhau, cậu cũng không cảm thấy ngán à." Hứa Giai Văn trước hết hắng giọng mờ ám một tiếng, sau đó thấp giọng buông ra một câu bình luận. "Tóm lại thì cũng không thể nào có chuyện anh ấy nói muốn đến, tớ liền ngăn cản không cho anh ấy đến được." Ninh Nhuệ Tinh cúi mặt xuống, nhẹ giọng phản bác. Nói đến hiện tại đi, đứng theo góc độ tư lợi cá nhân mà nói, cô quả thật là rất muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở cùng với Giang Dữ. Trước đây cô vẫn nghĩ mãi nhưng không hiểu, hai người ở cùng với nhau tại sao có thể nói được nhiều chuyện như vậy? Có cái gì để nói nhỉ? Mỗi ngày, giờ nào phút nào cũng nói chuyện, có nhiều lời như vậy muốn nói với nhau à? Ở cùng với nhau lâu như vậy rồi, nhìn thấy đối phương sẽ không thấy ngán sao? Nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ rồi, giữa hai người chính là có rất nhiều rất nhiều những lời có thể nói, một chủ đề thôi liền có thể dẫn ra rất nhiều chủ đề khác nữa, bởi vì tâm tư của cả hai người đều không muốn gián đoạn cuộc nói chuyện, bởi vì người kia đang nói chuyện với mình. Ở cùng một chỗ với nhau lâu rồi cũng sẽ không cảm thấy ngán, ngược lại cảm tình cũng sẽ cùng với khoảng thời gian hai người hẹn hò, ở cùng với nhau mà càng thêm sâu đậm. Tình yêu, có lẽ chính là như vậy. "Có mùi chua nha." Hứa Giai Văn nói xong liền làm ra tư thế che mũi lại. Ninh Nhuệ Tinh khẽ cười không nói gì. Suy cho cùng thì Giang Dữ ở đây, cho dù là lấy thân phận bạn trai của Ninh Nhuệ Tinh chứ không phải chủ tịch của hội sinh viên thì Hứa Giai Văn và Lai  m vẫn có chút không được tự nhiên. Sau đó những đứa trẻ trong phường lần lượt đến, các cô vẫn còn đứng ngây ngốc bên cạnh, vẫn là Ninh Nhuệ Tinh sắp xếp cho mấy bé học sinh trật tự ngồi vào vị trí. Những đứa trẻ nói chung tính cách trời sinh đều thích những sự vật đẹp đẽ, nam sinh của khoa Trung văn vốn đã rất ít rồi, những người đặt chân đến chỗ này cũng rất ít, nhưng đột nhiên lại có một nam sinh có khuôn mặt, tướng mạo đẹp đẽ, tuấn tú xuất hiện, những bé gái gần năm, sáu tuổi không tránh được có chút hào hứng, thích thú.#Kithara_team# Lúc nằm bò trên bàn làm bài tập, các bé cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên âm thầm quan sát Giang Dữ, sau đó lại khe khẽ thì thầm, bàn tán với nhau. Những bé gái ấy tự cho rằng bản thân mình rất nhỏ tiếng nhưng mỗi một câu đều rơi vào tai của Ninh Nhuệ Tinh đang đứng bên cạnh.