Ninh Nhuệ Tinh rũ tầm mắt xuống đợi Giang Dữ xắn xong ống tay áo, cô âm thầm thu lại cánh tay của mình rồi đặt bên người. Độ ấm trên gương mặt vẫn tăng lên không ít. Cho dù cúi thấp đầu, cô vẫn có thể quan sát được ánh mắt rực lửa đến từ đỉnh đầu của mình, ánh mắt ấy đang rơi trên người cô, mang theo đó là tình ý nóng bỏng, giống như sau một giây nữa liền có thể đem cô nhấn chìm vào trong biển lửa sục sôi ấy. Đôi má trắng ngần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng chớp hồng lên rồi từ từ chuyển sang đỏ bừng, Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu nhìn chăm chú vào đầu ngón chân mình, mạch suy nghĩ cũng bay đến tận một nơi nào đó. Toàn thân cô từ trên xuống dưới đều mặc bộ đồ đã từng được Giang Dữ mặc trên người anh, đồ ngủ, còn có đôi dép lê đi trong phòng tắm vừa nãy cô thay trước cửa nữa, tất cả đều lớn hơn một size. Ninh Nhuệ Tinh đang nghĩ vậy, dư quang liền nhìn thấy bóng hình của Giang Dữ phản chiếu trên mặt sàn, động tác anh chầm chậm vẽ ra một đường cong rõ ràng. Lúc phản ứng trở lại, ngón tay của Giang Dữ đã chạm vào má của cô, cô nghe thấy Giang Dữ nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng, giọng nói anh trầm khàn, lại mang theo một chút ý trêu chọc giống như đang nổi lên hứng thú đùa nghịch, "Nóng như vậy, xấu hổ rồi?" Ninh Nhuệ Tinh xoay mặt sang hướng khác, cô thấp giọng phản bác, có chút tức giận, "Không có." Nghe thấy câu trả lời của cô mang theo một chút cảm xúc, Giang Dữ cũng không giận mà chuyển thành vò nhẹ mái tóc có chút hỗn loạn của cô, anh thấp giọng lên tiếng, "Vậy tối nay em cứ ngủ ở chỗ này trước đi, anh ngủ ở sô pha dưới lầu, có chuyện gì thì cứ gọi anh." Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng ừm một tiếng, ngay lúc Giang Dữ sắp bước ra khỏi phòng, dường như là nghĩ đến cái gì đó, cô vội vàng lên tiếng, "Đợi đã." Cô còn có một chuyện quên làm. ______ Giang Dữ có lẽ hiếm khi nấu ăn ở nhà, Ninh Nhuệ Tinh tìm một vòng cũng chỉ có thể tìm thấy một gói mì ăn liền bị quăng ở trong góc, còn chưa mở niêm phong nữa. Ngay lúc nhìn thấy mì ăn liền, Ninh Nhuệ Tinh vô thức thở phào một hơi, thậm chí còn có chút âm thầm vui mừng. Cô đối với kỹ năng bếp núc cơ bản cũng không có nghiên cứu gì cả, cũng chỉ biết nấu mỗi mì ăn liền, đối với mì ăn liền cô lại nghiên cứu rất kỹ, vừa hay có thể thể hiện tài năng cho Giang Dữ xem. Ninh Nhuệ Tinh nghĩ như vậy, ngay cả động tác đổ nước trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều. Giang Dữ dựa vào bên cửa phòng bếp, nhìn Ninh Nhuệ Tinh đang chuyên tâm khuấy đảo mì ăn liền, anh có chút không biết phải làm sao. Cơn ho vừa nãy chỉ là anh giả vờ vậy thôi, ai biết được Ninh Nhuệ Tinh đến bây giờ vẫn còn nhớ chứ, thế nào cũng phải bắt anh uống thuốc. Trước khi uống thuốc còn phải lấy thứ gì đó lấp bụng trước đã, dứt khoát là bị cô tìm ra một gói mì ăn liền. Trong không khí từ từ có hương thơm lan tỏa đầy khắp, Ninh Nhuệ Tinh đứng gần nồi mì nhất, cô nhịn không được dùng lực ngửi ngửi, hít hít. Giang Dữ chỉ một mực nhìn chăm chú vào cô, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua động tác này, nhìn thấy dáng vẻ nhô mũi ra của cô, bờ môi mỏng khẽ kéo lên tạo thành một độ cong rõ ràng. Cảm thấy mì sắp chín rồi, Ninh Nhuệ Tinh cũng không bảo Giang Dữ vào giúp cô, cô tay chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi rửa hai bộ bát đũa, trước hết dùng muôi múc canh và đũa gắp mì lên, sau đó lại múc nước dùng vào. Hơi nóng bốc lên từ nồi mì được nấu chín, độ nóng còn lan tỏa ra cả phía ngoài nồi, Ninh Nhuệ Tinh đang muốn cầm quai của nồi mì đem ra ngoài, không cẩn thận liền bị bỏng. Cô thu lại tay của mình, thuận thế sờ lên vành tai, "Nóng quá đi." Ngón tay nóng bỏng, sờ lên vành tai cũng có chút phát đỏ. Sắc mặt của Giang Dữ chợt thay đổi, anh bước nhanh vào phòng bếp, kéo lấy bàn tay của Ninh Nhuệ Tinh rồi cúi đầu kiểm tra, "Bỏng rồi sao?" "Không sao, không sao." Đợi qua mấy phút, cảm giác nóng bỏng liền hạ xuống, thấy Giang Dữ lo lắng như vậy, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại lại cảm thấy có chút xấu hổ, cô rút lại bàn tay của mình, "Ban nãy chỉ là không chú ý, chạm vào có chút nóng mà thôi." Giang Dữ vẫn không yên tâm, anh nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay của cô, rồi lại vân vê, xác định cô không có cảm giác đau rõ ràng, lúc này mới yên tâm, "Để anh mang ra ngoài cho, em ra ngoài ngồi đi." Ninh Nhuệ Tinh nghe vậy, cũng không tranh giành với Giang Dữ, cô tự giác ngồi vào ghế ăn bên ngoài chờ đợi. Hai người ăn chung một gói mì ăn liền, Ninh Nhuệ Tinh đem phần lớn mì gắp vào trong chén của Giang Dữ, trong chén của mình thì phần lớn là nước mì, trên bề mặt còn nổi lên vài miếng rau củ, lá cải có sẵn trong gói mì. Giang Dữ bình tĩnh nhìn vào cái chén đang đặt trước mặt Ninh Nhuệ Tinh, cuối cùng đôi môi khẽ động, "Em ăn ít như vậy sao?" Ninh Nhuệ Tinh uống một ngụm nước mì, vô thức khẽ liếm môi, cô thỏa mãn nhìn Giang Dữ, "Em không thích ăn mì ăn liền, em thử vài miếng là được rồi." Giang Dữ nhếch khóe môi, ngược lại không nói thêm gì nhiều, Ninh Nhuệ Tinh sau khi giải quyết xong chén mì ăn liền của mình, cô đứng dậy muốn đi lấy thuốc cảm cúm cho Giang Dữ, Giang Dữ vừa khéo đang dùng đũa cuộn mì lên, nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt lên nhìn cô một cái, giọng nói rất nhạt, "Ngồi xuống." "Hả?" Bàn tay của Ninh Nhuệ Tinh đang đặt trên mép bàn chuẩn bị đứng dậy, nghe thấy giọng nói liền nhìn về phía Giang Dữ, một muỗng đầy ắp mì đã được đưa đến giữa làn môi của cô. "Mở miệng." Thấy Ninh Nhuệ Tinh đóng chặt hai cánh môi, Giang Dữ nhướn mày, nhẹ giọng nhắc nhở. "Anh ăn thì...", mở miệng chưa nói được mấy chữ, cái muỗng liền theo đó đưa vào trong miệng cô. Bởi vì đang nhai nên cô đã mơ hồ nói cái gì đó, Giang Dữ lại đưa muỗng đến, khuôn mặt anh cùng với giọng nói nhàn nhạt, nhưng bởi vì đang đối diện với cô nên lại mang theo một chút tình cảm ấm áp, "Vừa khéo, anh cũng không thích ăn mì ăn liền." Ý ngay mặt chữ, chính là bảo Ninh Nhuệ Tinh giúp anh giải quyết một phần mì. Giang Dữ cũng thật sự không phải là nói đùa, anh từ trước đến nay vẫn không thích những loại thức ăn nhanh này, gói mì ăn liền kia là do lúc Châu Hạo qua nhà anh một lần duy nhất đó mang qua, vốn dĩ cậu muốn dùng mùi vị này để hun chết cái thói ưa sạch sẽ của Giang Dữ, ai biết được khéo thế nào trường học lại có chuyện đột xuất vào ngay lúc ấy. Khoảng thời gian cũng đã khá lâu rồi, Giang Dữ xém chút nữa là quên mất trong nhà còn có một gói mì ăn liền, ai biết được hôm nay vừa khéo lại phát huy tác dụng. Ninh Nhuệ Tinh phồng quai hàm lên, đáy lòng âm thầm lên án Giang Dữ, thì ra là xem cô thành "thùng rác". Đối với lời nói của Giang Dữ, cô lại có chút bất ngờ, "Thật hay giả vậy, mì ăn liền ngon như thế, anh vậy mà lại......" Lời nói ra đến một nửa, Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt dừng lại, nghĩ tới bản thân cô vừa nãy còn nói mình không thích mì ăn liền, ai biết được sau một giây lại mất mặt thế. Cô chột dạ nhìn Giang Dữ, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của anh, nghe thấy anh ừm một tiếng thừa nhận, đem muỗng mì đưa đến bên miệng cô thêm lần nữa. Ninh Nhuệ Tinh đang đắm chìm trong sự vui thích khi Giang Dữ không phát hiện ra sơ hở trong lời nói của cô, nhìn tới động tác của anh, cô cũng rất tự nhiên mở miệng, một miếng nuốt xuống món ăn ngon tuyệt trong mắt cô. Sau khi nhai xong xuôi, Ninh Nhuệ Tinh khẽ lắc tay, tiếp sau đó liền nói không cần nữa, âm thanh của cô vừa dứt, giọng nói của Giang Dữ liền như sấm sét giữa trời quang đánh vào bên tai cô. "Suy cho cùng thì tối hôm nay là lần cuối cùng em được ăn món mì ăn liền ngon lành như vậy, hay là ăn nhiều thêm một chút đi." Bốn chữ "ngon lành như vậy" được anh đặc biệt nhấn mạnh. "Ý gì vậy chứ?", Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì vừa nãy Giang Dữ đã nghe thấy lời cô nói mà chợt đỏ hồng, tiếp theo đó là trái tim của cô cũng bị câu nói của anh treo lên cao. Cái gì gọi là một lần cuối cùng? "Ý trên mặt chữ." Anh lời ít ý nhiều lên tiếng, thấy Ninh Nhuệ Tinh vẫn mang dáng vẻ nghi hoặc, anh chậm rãi lên tiếng giải thích, "Tối nay là chuyện ngoài ý muốn", anh ngừng lại một chút, không nhanh không chậm ăn một miếng mì, đợi sau khi nhai kỹ, nuốt xuống anh mới tiếp tục lên tiếng, "Sau này anh sẽ không cho phép em tiếp tục ăn những thứ không có dinh dưỡng như này nữa." Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên biết Giang Dữ nói được thì sẽ làm được, cô cũng biết mì ăn liền không có dinh dưỡng, nhưng cô không địch lại được hương vị vừa thơm vừa ngon của nó, cô nhịn không được muốn kiên cường, chính đáng cùng Giang Dữ tranh luận một chút. Vừa đập xuống bàn một cái, còn chưa tạo ra đủ khí thế, cô liền thấy Giang Dữ đặt đôi đũa xuống, lấy giấy ăn nhẹ lau miệng cho mình, tiếp đó là đến hai tay, gương mặt anh cao quý, lạnh lùng, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô. Ánh đèn sáng lóa, Ninh Nhuệ Tinh cảm giác bản thân mình ngay tại thời khắc này giống như bị chói hết cả mắt. Lúc phản ứng trở lại, Giang Dữ đã đưa cánh tay thon dài ra, chạm vào đôi má của cô, anh nhẹ nhàng kéo căng khối thịt nhỏ trên đôi má của cô, ngữ khí vô cùng thân thiết, tự nhiên, "Ngoan, bạn nhỏ phải nghe lời của anh trai." Ninh Nhuệ Tinh bởi vì câu nói của Giang Dữ mà mặt đỏ hồng cả lên, ngay lập tức lộ ra vẻ tức giận, hai má cô nóng đến mức đỏ ửng nhưng vẫn nhỏ giọng tranh luận, "Em không phải là bạn nhỏ! Thêm vào đó", cô ngừng một chút, giọng nói lại càng nhỏ hơn, "Anh mới không phải là anh trai." Cô vẫn chưa quên lần đầu tiên gặp Giang Dữ bản thân mình đã gọi anh là tiểu ca ca, nhưng đó chỉ là hình phạt của một trò chơi, cô cũng đã giải thích mấy lần rồi, nhưng Giang Dữ vẫn như cũ lấy chuyện đó ra để chọc ghẹo cô. Quản đủ thứ chuyện, lại còn không cho phép cô ăn mì ăn liền nữa chứ, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức cảm thấy bản thân mình thật tủi thân. "Bạn nhỏ đều rất thích thanh minh nói rằng bản thân không phải là bạn nhỏ." Giang Dữ nhẹ cười một tiếng, vân vê đôi má mềm mại mịn màng của Ninh Nhuệ Tinh, "Đúng chứ, bạn nhỏ." Ninh Nhuệ Tinh quay lưng lại với anh, biểu thị bản thân mình không muốn để ý tới anh. Giang Dữ luôn có lý do thuyết phục cô, thậm chí chỉ cần bị anh nhìn chăm chú, đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia, cô cũng đã có chút mù mịt như lạc vào trong sương trong mây, không biết bản thân mình đã nói những gì rồi. Tiếng cười trầm thấp phía sau lưng lại càng rõ ràng hơn. Cũng sợ rằng thật sự đã trêu ghẹo người ta đến nỗi nổi giận rồi, Giang Dữ đành thu liễm lại một chút, anh bước đến bên cạnh Ninh Nhuệ Tinh, ôm lấy bờ vai cô, làm ra tư thế nhẹ ho một tiếng, giữ vững ý cười trên môi, "Được rồi, không đùa em nữa, nước có lẽ đã sôi rồi, uống xong thuốc rồi nhanh chóng đi ngủ." Ninh Nhuệ Tinh hướng về phía của anh nhẹ giọng hứ một tiếng, nhưng vẫn quy quy củ củ theo anh đi ra phòng khách. Trong lòng Giang Dữ ngay lập tức cười càng thêm vui vẻ, nhưng kiêng dè cảm xúc của cô, đến cùng anh vẫn không biểu hiện sự vui vẻ đó ra bên ngoài. ______ Vừa nãy trên đường đến đây có thổi qua một cơn gió lạnh, Giang Dữ không yên tâm, Ninh Nhuệ Tinh bị anh dỗ cho cũng uống một cốc thuốc cảm cúm. Sau khi xác nhận cô thật sự đã uống hết rồi, Giang Dữ mới buông cô ra. Ninh Nhuệ Tinh nhìn vào cái chăn mỏng manh đang đặt trên chiếc ghế sô pha bằng da, cô liền do dự trong phút chốc, sau đó nhịn không được lên tiếng, "Giang Dữ, tối nay anh thật sự muốn ngủ ở sô pha sao?" Trong lòng cô có chút rối bời. Mặc dù nói là ngủ chung trên một chiếc giường có chút xấu hổ, nhưng với tình huống hiện tại cũng không cho phép cô để ý quá nhiều, thời tiết lại lạnh như vậy, Giang Dữ đã đem cái chăn dày thật dày nhường cho cô, nếu như anh thật sự ngủ ở đây một buổi tối...... Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, vừa lắc lắc đầu, vừa mở miệng muốn đề nghị với anh, "Giang Dữ, nếu không thì......" Nếu không thì anh ngủ cùng với em đi, câu nói còn chưa ra khỏi miệng, Giang Dữ đã tiếp nối lời nói của cô, ngữ khí có chút không biết phải làm sao, "Anh là một người đàn ông."