Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
Chương 38
Xã hội hiện đại bắt đầu từ sau cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ nhất, con người mong muốn sống trong tiếng ồn ào của những động cơ hơi nước, từ đó đời sống từng bước từng bước được bổ sung phong phú. Ăn no, mặc ấm rồi, thì ngay giai cấp, địa vị xã hội vốn không cùng tồn tại cũng bắt đầu kết thông gia, có vẻ thế giới này đã viên mãn nhưng thực ra lại không phải, chứng trầm cảm sát nhân đến rồi.
Chu Minh nói đùa rằng, đầu óc Tạ Anh Tư có khi nào có cấu tạo đơn giản nhất, cô đang khoắng múc thịt cá trong bát canh cá dưa chua, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, dửng dưng thừa nhận rằng. “Bây giờ em là một con côn trùng trầm cảm.”
Cuộc sống của côn trùng nhất định sẽ khốc liệt. Tạ Anh Tư trước đây thẳng thắn, vô tư, luôn chạy qua chạy lại văn phòng không ngớt, nụ cười tươi tắn, không chịu được nhất chính là sống kiểu tinh quái. Cô cũng hiểu được rằng, ên bảo vệ bản thân mình trước, gặp phải loại người như thế, trong lòng thầm coi thường nhưng ngoài mặt vẫn khách khí, tránh chuyện thị phi.
Vòng phong thủy quay tròn, sau khi ở cùng Chu Minh, mỗi ngày Anh Tư đều sống như đang đi bộ trên băng mỏng. Khi nghe thấy các nữ đồng nghiệp thảo luận sôi nổi về Chu Minh, cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, gật đầu phụ họa mấy câu, thực ra lòng bàn tay đã vã mồ hôi đầm đìa, luôn cảm thấy bản thân đã ăn cắp một vật phẩm công cộng.
Một con người lòng dạ thẳng thắn, nhưng lại đang giấu một bí mật động trời, đối với loại người ruột thẳng như cô mà nói, quả là sự giày vò, hành hạ. Thế là cô trầm cảm rồi, cũng đã hiểu cho nỗi khổ tâm của nhà vua tai dài, bởi vì cô cũng rất muốn đào một cái hố. Đáng tiếc, trong cái thành phố hiện đại này khắp nơi đều là xi măng, nếu chạy đến công viên đào hố thì cô sẽ bị nhân viên quản lý ở đó bắt được.
Chuyện tình yêu này thật khiến làm người ta bốc hỏa. Tạ Anh Tư nhìn bộ dạng Lưu Lan sau khi yêu giống như chìm đắm trong gió xuân, cắn móng tay vô cùng nham nhở. Xem ra anh chàng tủ lạnh Trịnh Noãn Dương thực sự đã giảm bớt sự lãnh đạm trước đây, một lòng một dạ đối xử tốt với lòng ngưỡng mộ của Lưu Lan. Cũng bởi vụ lộn xộn của Tạ Anh Tư trước đây, hai người đều không nói rõ, thế là lấy cớ nhân dịp sinh nhật của mình, cô mời cả hai người đến, muốn cùng họ giải quyết những khúc mắc hiểu lầm.
Quả thực giữa họ có một sự hiểu lầm. Mặc dù Trịnh Noãn Dương mới ba mươi tuổi nhưng đã từng kết hôn, hôm đó người phụ nữ mà Tạ Anh Tư gặp trong quán cà phê chính là vợ cũ của anh ta. Hai người họ đã tổ chức lễ cưới sau khi tốt nghiệp đại học, cô vợ cũ là một thiên kim tiểu thư hay nổi nóng, được nuông chiều từ nhỏ, mà khi đó Trịnh Noãn Dương đang ở vào thời kỳ đầu sự nghiệp, tâm huyết sục sôi, kết quả việc tính cách không hợp nhau đó đã chia rẽ đôi đường. Sau khi trăn trở suy nghĩ năm năm trời, cô vợ cũ lại kết thúc một cuộc hôn nhân khác, muốn cùng Noãn Dương bắt đầu lại. Trong những ngày tháng đó, anh ta đang nhận những chăm sóc ân cần từ Lưu Lan và sự bám riết của cô vợ cũ, có lúc rơi vào tình trạng khó xử.
Sẽ quay lại quá khứ hay lựa chọn tương lai, người thông minh như
Trịnh Noãn Dương tất nhiên sẽ lựa chọn người đến sau. Thời gian này, sự bền chí của Lưu Lan cùng với ấm lòng mà một người phụ nữ trưởng thành nên có đã khiến cô chiến thắng trong cuộc chiến dài này, cuối cùng cô đã có thể chống tay vào cái eo thùng phi mà cười hạnh phúc.
Tạ Anh Tư cũng là người lịch sự, trước đây có lẽ cười Lưu Lan càng già càng ngoan cố, trong cuộc chiến không phân rõ thắng bại này, sao có thể cố chấp giữ vững vị trí. Thế nhưng, hôm nay không giống hôm qua, Anh Tư cũng đã yêu rồi, vì vậy cô hiểu, có một số thứ khi đã nảy mầm, dù thành gai nhọn cô cũng không muốn rút ra. Dù đau, nhưng vẫn còn mạnh hơn không có tình yêu. Sau cùng cô nâng ly với Trịnh Noãn Dương, bỏ qua hiềm khích, một tiếng cụng ly trong trẻo, những thứ không vui đã trở thành ký ức rồi lắng xuống, từ nay, anh và tôi cùng ngắm bầu trời tuyệt đẹp.
Lưu Lan là một đóa hoa nở muộn, mặc dù màu cánh hoa đã kém sắc, nhưng may mà hương thơm vẫn thoang thoảng tỏa ra ngất ngây, cuối cùng bà cô già phải hé nở rồi. Hai người họ đều là những người trưởng thành, lại yêu đúng lúc, vì từ tận đáy lòng đã nhận định rõ, chỉ cần một ánh mắt hớp hồn là có thể bén lửa. Hạnh phúc như cá nước gặp nhau, sinh thêm chiếc tủ lạnh nhỏ nữa cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Các đồng nghiệp trong văn phòng tự nhiên cũng chúc mừng đồng loạt, ngoại trừ Diệp Bội Bội. Cô ta đang ở vào thời kỳ thay đổi tư tưởng tình cảm, lời nói dường như phảng phất mùi bị hun trong nhà vệ sinh.
“Ái dà, chị Lan, xem bao nhiêu phim thế kia, cuối cùng chị cũng rơi vào giai đoạn thực chiến rồi, đáng chúc mừng.” Lúc nói lời này, trong văn phòng không có đàn ông, đương nhiên cũng không phải e dè.
Lưu Lan cũng chẳng phải tay vừa, thấy thời kỳ ham muốn sinh lý của
Diệp Bội Bội năm nay cao quá, cũng không hạn chế cái miệng lưỡi vốn sắc bén của mình, “Bội Bội, cô nói vậy làm tôi xấu hổ quá. Già rồi mới bắt đầu thưởng thức, mấy cô gái trẻ nhiều kinh nghiệm như các cô đừng cười tôi là được!” Hot girl già thì có già, nhưng độ nóng bỏng vẫn khiến người khác cay mũi.
Cuộc chiến chốn thâm cung giữa những người phụ nữ, Tạ Anh Tư biết điều giả câm giả điếc né sang một bên. Nhưng có một số hoàn cảnh, nếu cứ vờ mù cũng không được. Ngày nào Lưu Lan cũng được Trịnh Noãn Dương kè kè đưa đón, buổi trưa anh ta còn gọi điện đến, Lưu Lan nũng nịu nghe máy. Sau đó, hai người tay trong tay tiến đến nhà ăn, thực khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ.
Nhìn nhiều, Tạ Anh Tư sắp bị giày vò bệnh đố kỵ mắt đỏ rồi. Vô cùng ai oán nhìn vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen phòng Chu Minh, cô hận một nỗi không thể dùng tia laser trong mắt mình đục một lỗ trên cánh cửa ấy, sau đó khệnh khạng kéo anh ra ngoài tuyên bố với thiên hạ. Ngày trước thật sự sợ kích động, nhưng lần này nếu Tạ Anh Tư coi kích động là cơm
ăn, thì cô đã bị kích động gây nghiện đến chết rồi.
Cô trong sạch quen rồi, thật sự không muốn trở thành tiêu điểm đàm tiếu của dư luận.
Nhưng thời gian làm việc lại dày vò cô. Người đàn ông buổi tối mình thân mật gọi “Minh Minh”, nhưng ban ngày vẫn phải giả dối xưng hô “tổng biên” trước mặt người khác. Anh thì tốt rồi, công tư phân minh, gật đầu một cách giả tạo, nói một câu, “Cô Tạ vất vả rồi!” Lúc đó, Anh Tư dường như có cảm giác bị tổn thương.
Cái cảm giác giống như tình cảm vụng trộm này thật tồi tệ. Tạ Anh Tư suy nghĩ đắn đo, vừa không muốn công khai, lại vừa không muốn ngày nào cũng ngước đầu không thấy, cúi đầu không hay với Chu Minh, vỗ một cái vào đùi, cuối cùng cô tìm ra được phương pháp trung lập.
Mặc dù phương pháp này khá hay, nhưng Chu Minh lại không đồng ý.
“Không được!”
Lúc đó anh đang dùng sợi dây đỏ xâu mấy đồng tiền cổ treo lên trước xe mình. Cả đời Tạ Anh Tư chưa bao giờ được làm người nổi tiếng, lần đầu tiên cô nhờ Đỗ Thuần chỉ giáo về phương pháp đan tết. Mất ba tuần mới đan xong một chiếc dây đỏ vô cùng vụng về, dưới chiếc dây đỏ là ba đồng tiền xu, tượng trưng cho một nhà ba người mãi mãi đoàn kết đồng tâm.
Lúc Anh Tư ngượng ngùng, e dè móc ra tác phẩm của mình, một Chu Minh thường ngày vô cùng điềm tĩnh lại có chút kinh ngạc, con ngươi đen như mực lóe sáng, môi hơi mím chặt, như bất cứ lúc nào cũng có thể cuộn sóng, lại như bức tượng cứng lạnh tôn nghiêm cố định góc nhìn.
Cô hơi bối rối, trong lòng dấy lên một mối hồ nghi mãnh liệt, thấp thỏm nói, “Cái đó… nếu anh không cần…” Tay cô có vẻ muốn thu lại.
“Cần.” Chu Minh vội giành lấy chiếc dây đỏ đó, “Thật sự quê một cục.” Ngoài miệng thì chê, nhưng tay anh lại giữ chặt, sau đó thuận thế treo lên xe mình.
Chu Minh không quan tâm đến sự lấy lòng của Anh Tư, vấn đề vẫn là hướng đến phương pháp trung lập của cô, “Không được, em không được phép quay về văn phòng bộ phận phóng viên, một khi em rời khỏi tầm mắt của anh, thì mắt anh lại bắt đầu giật.” Anh treo xong chiếc dây đỏ lên một cách hài lòng, thấy nó đung đưa qua lại thành một vòng cung tuyệt đẹp, đỏ tươi như đôi môi cô gái, anh khẽ mỉm cười, tươi mát như làn gió biển thổi gỡ nút thắt phức tạp trong lòng, “Để bọn họ biết thì đã làm sao?
Quá lắm thì làm ầm ĩ một trận, lẽ nào chỉ vì không muốn trở thành tiêu điểm dư luận, chúng ta phải lén lút cả đời? Em cũng nghĩ đơn giản quá rồi! Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, hà cớ gì phải để ý đến ánh mắt những người bên cạnh.”
“Đấy là do anh không đặt mình vào hoàn cảnh người khác thôi, đổi lại là em, anh có muốn thử không? Cứ lấy Lưu Lan ra làm ví dụ, anh chàng tủ lạnh… ồ, chính là Trịnh Noãn Dương, ở công ty chúng ta cũng được coi là anh chàng độc thân nổi tiếng. Hai người họ sau khi hợp thành đôi, có bao nhiêu người nói xấu sau lưng, nói Lưu Lan là con gà mái già bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nói anh chàng tủ lạnh bán phá giá cho bà cô, có những điều còn khó nghe hơn nữa cơ.” Mặt mũi Tạ Anh Tư đỏ gay, vỗ vỗ vào ngực mình, “Hai người họ đã chấn động như vậy rồi, nếu đổi thành anh và em, lời bịa đặt còn tung cả mái nhà công ty ấy chứ! Đến lúc đó, anh thì hay rồi, cánh cửa văn phòng cứ đóng lại là xong, còn em, ở bên ngoài bị mọi người bắn cho thê thảm. Em chết thì không sao, vấn đề là em còn phải nuôi ông bà, cha mẹ.”
Chu Minh cười mỉa, khoanh tay trước ngực nhìn cô một cách hứng thú, anh là hàn băng, cô là ngọn lửa, “Anh không đặt mình vào hoàn cảnh người khác? Vì vậy em thấy anh có thể đóng cửa phòng, ném em ra ngoài chịu tội? Em nghĩ anh như vậy sao?”
Ánh hào quang lạnh thấu xương tỏa ra từ mắt anh, dập tắt ngay hỏa diệm sơn trong mắt Tạ Anh Tư, cô co người lại, nghịch mấy ngón tay mình, “Em cũng không có ý đó, chỉ là… chỉ là mô tả một chút tình hình có khả năng xảy ra mà thôi.”
Chu Minh nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, nổi rõ các khớp xương, “Khi nên đối mặt, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Đây vốn dĩ là chuyện của hai người. Hơn nữa, điều gì cần đến sẽ đến, lẽ nào đợi đến khi con của chúng ta ra đời, em vẫn phải giấu giếm? Có giỏi thì em giấu bụng mình lại.” Anh khẽ liếc nhìn cô, hàm ý trách móc, “Xem ra cứ tưởng gan to hơn người khác, thực chất chỉ thích rụt vào trong mai rùa, em có thể học hai phần dũng cảm của Lưu Lan được không?”
Tạ Anh Tư khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày khẽ run rẩy như cánh bướm, miệng lúng búng, ngập ngừng, “Tốt xấu gì Lưu Lan cũng ăn nhiều cơm hơn em mấy năm… Còn đứa trẻ đó… anh cũng nghĩ sớm quá rồi đó!” Lồng ngực dường như có ai đó ra sức đập vào, thình thịch, thình thịch dữ dội, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng của mình, tưởng tượng cảnh bụng to lên như cái rá, sợ hãi dựng tóc gáy. Đáng sợ như ban đêm xem một bộ phim kinh dị.
Chu Minh thấy mặt Anh Tư đỏ lựng lên, hồn xiêu phách lạc không còn hừng hực khí thế nữa, khẽ mỉm cười. Anh đoán không sai, cô gái này tưởng to gan như nữ hiệp, thực ra chẳng có chút sức mạnh nào, chỉ một cơn gió nhẹ lay động, cũng đủ khiến cô nàng chạy mất dép. Cô ấy quả thực chỉ có trình độ võ mồm thôi.
Anh nắm lấy bàn tay ấm áp của Anh Tư, mười ngón đan chặt vào nhau, dường như muốn truyền một nửa sức mạnh từ tận sâu trong lòng cho cô, một kẻ nhút nhát. Giọng anh ấm áp nhưng kiên định, tuy nhiên cũng có chút bất lực nho nhỏ, “Được rồi, tạm thời không nói thì không nói. Anh cho em thời gian thích ứng, nhưng đến lúc cần thiết, em phải ngoan ngoãn nghe lời anh. Điều Lưu Lan có thể làm được, anh tin em còn có thể làm tốt hơn, đây thực chất chẳng phải chuyện gì khó khăn cả. Còn về văn phòng, em cứ ở nguyên chỗ cũ cho anh, đừng nghĩ sẽ đi chỗ nào khác.” Bỗng anh cười một cách sảng khoái, nhấc tay cô lên hôn một cái, “Chúng ta phải học Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, không phải sao?”
Vừa rồi còn ủ dột, đột nhiên Tạ Anh Tư ngước đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nói trong vang như họa mi, “Học hai bọn họ làm gì? Hai kẻ ngu ngốc đến nỗi chỉ có thể biến thành bướm mới được thành đôi, em không muốn biến thành côn trùng, em khinh thường họ.”
Chu Minh không đồng ý, Tạ Anh Tư cũng chẳng còn cách nào, tiếp tục lấm lét sống qua ngày. Xuân qua hạ đến, cây trổ đầy bông, những cánh hoa sơn trà nở rộ như gấm, tình yêu rực rỡ căng mình giữa cái nóng mùa hè oi ả.
Trên đời này có những chuyện chẳng thể giấu mãi được, chuyện xảy ra chiều hôm nay, khiến mắt Tạ Anh Tư giật điên loạn, toát mồ hôi lạnh.
Buổi chiều khi chỉ còn hai tiếng nữa thì tan ca, Tạ Anh Tư hùng hổ chạy đến phòng chỉnh lý, sau đó lại đi dự cuộc họp tạm thời của bộ phận phóng viên, bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán. Đợi đến khi cô quay trở lại văn phòng, Châu Minh đang đứng bên cạnh bàn cô, nóng lòng sốt ruột cầm điện thoại cô để trên bàn lên, vội vã nói một câu, “Chị Anh Tư, điện thoại em hết pin rồi, cho em mượn một chút, mẹ em gọi.” Dứt lời, cậu ta liền chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Anh Tư bận đến sa sẩm mặt mày, vừa đặt mông ngồi xuống là bắt đầu tìm tài liệu mà lão Từ yêu cầu. Đợi đến khi cô hớn hở tìm ra thứ mình cần từ đống giấy trắng thì Châu Minh hùng hổ chạy vào, miệng ngoác rộng, cười nham hiểm, “Chị Anh Tư, cảm ơn chị.” Nháy nháy mắt, ghé sát gần bên cô, dáng vẻ mờ ám khiến người khác phát điên, “Chị Anh Tư, Gấu trúc béo là ai vậy?”
Tạ Anh Tư chết lặng, giật phắt chiếc điện thoại lại. Cô đã cẩn thận rồi, đổi tên Chu Minh trong điện thoại mình thành Gấu trúc béo, còn ép
Chu Minh phải đổi tên cô thành Thú mỏ vịt. Sự việc được bảo mật đến mức
ấy, sao có thể bị tên đàn bà Châu Minh này nhận ra chỗ sơ hở, không kìm được, cô có chút bực bội. Trừng mắt với anh chàng, “Gan cậu béo mập ra rồi đúng không? Sao dám xem trộm điện thoại của tôi?”
Trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh, phải học sự trấn tĩnh theo người đàn ông của mình.
Châu Minh cười ám chỉ, “Chị Anh Tư, đừng giận, em không muốn dùng trộm điện thoại của chị. Chỉ là không cẩn thận xem lịch sử cuộc gọi của chị, không ngờ…” Cậu ta ghé sátgần hơn, “Nói đi, nói đi, nếu mùa xuân của chị đến rồi, kẻ làm tiểu đệ như em cũng vui mừng theo, không phải sao?”
Tạ Anh Tư thở phào nhẹ nhõm, còn may, tên tiểu tử này chưa mở số điện thoại ra xem. Nghiêm mặt lại, cô bày ra dáng vẻ bậc trưởng bối, “Một người đàn ông mà lắm chuyện như vậy, cậu có còn sĩ diện không?”
Bước một bước, cô lại quay đầu hét lên một câu giận dữ, “Sau này bớt gọi tôi là chị đi, tôi không có loại em như cậu.”
Trên đường đến bộ phận phóng viên nộp tài liệu, bước chân Tạ Anh Tư loạn xạ, đầu óc cuồn cuộn, lưng đổ mồ hôi đầm đìa, mùa hè quả thật oi bức đến khốc liệt. Giao xong tập tài liệu, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt các đồng nghiệp, chỉ sợ có ai nhảy ra lén lút hỏi, “Tạ Anh Tư, nghe nói cô có gian tình. Cô giấu giỏi thật đấy!”
Cô bé trung thực Tạ Anh Tư trốn trong nhà vệ sinh đến tận lúc tan ca, ngay đến điện thoại của Chu Minh cô cũng kiên quyết ngắt đi. Cuối cùng, cô mở nắp bồn cầu, có lẽ học theo phương pháp của quốc vương mũi dài, bắt đầu thầm nói với nước trong bồn cầu rằng, “Tôi có gian tình với Chu
Minh.” Sau khi nói thì thầm ba lần, đột nhiên cô đứng bật dậy, siết tay thành nắm đấm, đáy mắt là nhiệt độ của Hỏa Diệm Sơn.
Không thể cứ tiếp tục như thế này được, nếu không, không phải gian tình giết chết cô, mà chính cô sẽ giết hại gian tình. Vì vậy, nhân lúc tình hình còn chưa bị công khai, Tạ Anh Tư phải triển khai phương án tự cứu lấy mình. Không cần biết anh có đồng ý hay không, Tạ Anh Tư đã kiên quyết với chủ kiến của mình. Chẳng phải có một bộ phim tên là “Bay qua viện tâm thần” sao? Vậy thì thiên tài Tạ Anh Tư cũng tự biên tự diễn một bộ “Bay qua văn phòng biên tập”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
89 chương
36 chương
10 chương
101 chương
57 chương
67 chương